Ánh mắt của Bùi Thanh Hoằng dời xuống chân hắn, lần này không hề giống lần trước. Bây giờ là ban đêm, mà vùng núi này lại hoàn toàn khác biệt. Nếu đặt dãy núi lần này và lần trước cạnh nhau, dãy núi lần trước chỉ có thể tính là đồi núi nhỏ, còn dãy núi lần này, nhìn xuống chỉ thấy sương mù mờ mịt, ngoài ra cái gì cũng không thấy.

Trượt chân rơi xuống từ độ cao này khó có thể toàn mạng, chưa kể Hồ Mạn Thành có thể sai người xuống vách núi tìm kiếm khi sương mù tan đi, ánh nắng chiếu tỏ.

Vì ngọn núi này quá cao nên không thấy rõ toàn cảnh bên dưới, liếc mắt xuống chỉ thấy rừng cây um tùm tươi tốt, hoàn toàn không có ao hồ hay đầm nước. Như vậy, cho dù gặp được kỳ tích, không rơi vào cảnh thịt nát xương tan thì cũng chẳng có cách nào sống sót.

Hẳn là đối phương cũng nắm được điểm này nên mới ung dung đứng tại chỗ uy hiếp hắn. Bùi Thanh Hoằng nhìn mũi tên chặn đường đi của mình, thận trọng ngồi thụp xuống, nhích lên trước từng chút một. Hồ Mạn Thành giận dữ đến mức bật cười, gã phất tay, mấy mũi tên đồng loạt lao vút lên cắm thẳng xuống chỗ chỉ cách Bùi Thanh Hoằng hơn mười mét, chặn đứng đường đi của hắn.

Trước khi mấy mũi tên kia hạ xuống Bùi Thanh Hoằng vẫn có thể từ từ di chuyển, nhưng hiện tại chúng đã hoàn toàn bao vây mọi lối thoát của hắn. Gần hắn không có thứ gì có thể chém đứt mũi tên, lúc này gió lại không ngừng thét gào. Bùi Thanh Hoằng đã bị chặn đứng trên ngọn núi.

Mũi tên cách hắn chừng mười mét, Bùi Thanh Hoằng tiến lên khoảng năm sáu mét nữa rồi dừng lại. Thân thể hắn dán sát vào vách đá, cánh tay cố gắng bám vào phần đá nhô lên. Bộ dạng yếu ớt vô lực này của hắn khiến Hồ Mạn Thành căng thẳng đến mức bàn tay ướt đẫm, chỉ sợ đối phương kiệt sức rồi cứ như vậy mà rơi thẳng xuống.

Thấy Bùi Thanh Hoằng dừng lại, gã vội vã lệnh cho cung thủ bắn thêm mấy mũi ngay sát bên người hắn. Đương nhiên không phải để lấy mạng Bùi Thanh Hoằng, ngược lại, Hồ Mạn Thành muốn lợi dụng mũi tên để cố định thân thể của đối phương, tránh khỏi thảm cảnh vị trọng thần của triều đình, tâm phúc của hoàng thất này cứ như vậy mà bỏ mạng.

Đến giờ Hồ Mạn Thành cũng ít nhiều đoán được Thái thượng hoàng còn một thân phận khác. Tuy không rõ thực hư ra sao, nhưng địa vị của Bùi Thanh Hoằng trong lòng Thái thượng hoàng chắc chắn không hề tầm thường. Tầm quan trọng của con tin có thể giúp Hồ Mạn Thành lấy được thứ gã muốn, nhưng nếu con tin chết ngay trước mặt Thái thượng hoàng thì e là chính gã cũng khó mà toàn mạng.

Vì vậy, bất kể thế nào Bùi Thanh Hoằng cũng không thể chết. Không những không được chết mà còn phải để Hồ Mạn Thành tóm về, lần nữa nằm trong sự kiểm soát của gã, cùng gã diễn trò cò kè mặc cả ngay trước mặt Thái Thúc Lan.

Hồ Mạn Thành đã phái một cao thủ về cả võ nghệ và khinh công sang chỗ Bùi Thanh Hoằng, lúc này người kia đang từ từ tiếp cận Bùi Thanh Hoằng từ mép vực, tay cầm kiếm để chém đứt mũi tên chặn đường hắn, chỉ cần thành công đến gần là có thể dễ dàng đưa Bùi Thanh Hoằng đang kiệt sức về. Mồ hôi lạnh trên người hắn đã sớm bị gió núi lạnh buốt thổi khô, có lẽ đây là khoảnh khắc kinh tâm động phách nhất trong cuộc đời Bùi Thanh Hoằng. Khi phụ trách trị thủy ở Kinh Châu Kỳ Châu, bị bọn quan lại tham ô vây đánh cũng không khiến tim hắn đập như trống thế này.

Trước mắt chính là đường sống duy nhất của hắn, cho dù phải quỳ Bùi Thanh Hoằng cũng kiên trì với với lựa chọn của mình. Hắn giữ nguyên tư thế ép chặt người vào vách núi, cẩn thận nhích lên từng li từng tí. Cho dù võ nghệ cao cường, tình cảnh cũng không đến mức nguy hiểm đến tính mạng, nhưng trên đường núi khúc khuỷu thế này thì người được Hồ Mạn Thành phái tới cũng cực kỳ cẩn trọng, thậm chí còn không đi nhanh bằng Bùi Thanh Hoằng gần cạn kiệt sức lực.

Đương nửa đêm nửa hôm, bầu trời tối như tơ lụa điểm xuyết vài vì sao, một vầng trăng khuyết lơ lửng treo mình trên vách núi. Ánh trăng tuy nhạt nhưng vẫn đủ để Bùi Thanh Hoằng có thể thấy rõ tình trạng của mình.

Khối ngọc bội khắc hình con rắn làm từ đá mặt trăng yên lặng nằm trong tay Hồ Mạn Thành, tỏa ra ánh sáng lung linh dưới ánh trăng nhàn nhạt. Khi Thái Thúc Lan đến nơi, người đang cố gắng tiếp cận Bùi Thanh Hoằng vẫn còn cách hắn một đoạn. Binh lính của Hồ Mạn Thành vẫn giữ nguyên đội hình, hơn mười cung thủ đồng loạt nhắm vào Bùi Thanh Hoằng.

Còn cung thủ bên Thái Thúc Lan nhất tề chĩa tên về phía Hồ Mạn Thành. Người kia nhướng đôi mắt đào hoa, khóe miệng khẽ nhếch, bày ra dáng vẻ tươi cười dịu dàng của một công tử đa tình.

Những người Thái thượng hoàng dẫn theo đều là tinh binh, nhân số cũng không hề ít. Phần lớn lực lượng bảo vệ tòa thành nhỏ này đã rời đi theo sự sắp xếp của Hồ Mạn Thành. Mấy trăm tinh binh của Thái Thúc Lan đối đầu với mười mấy người của Hồ Mạn Thành, chẳng cần nghĩ cũng biết nhóm trước sẽ đánh nhóm sau đến không còn một mảnh giáp.

Nhưng Hồ Mạn Thành hoàn toàn không có ý định chạy trốn, vì gã nắm trong tay con bài mạnh nhất ở đây: "Nếu Thái thượng hoàng xuất thủ với thảo dân, Bùi đại nhân sẽ rơi xuống vách núi này ngay lập tức."

Thái Thúc Lan dừng ngựa. Khi thấy rõ gương mặt của nam nhân trên vách núi cheo leo, bị mũi tên vây tứ phía, y lập tức xoay người xuống ngựa.

Hồ Mạn Thành ngắm nghía khối ngọc bội lấy được từ hầu bao bên hông Bùi Thanh Hoằng, mỉm cười nói: "Người này quả đúng là Bùi đại nhân, về điểm này thì bệ hạ không cần hoài nghi. Lúc viết thư thảo dân hy vọng bệ hạ có thể cân nhắc kỹ càng, cho bệ hạ nhiều thời gian như vậy, không biết ngài đã nghĩ kỹ chưa?"

Giọng nói của Thái Thúc Lan còn buốt giá hơn gió núi lạnh lẽo: "Ngươi dựa vào cái gì mà dám bàn điều kiện với cô gia?"

Hồ Mạn Thành không khỏi kinh sợ dưới uy thế áp đảo của Thái Thúc Lan nhưng vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt bình thản, giọng nói bình tĩnh. Gã đặt khối ngọc bội khúc xạ ánh trăng trong lòng bàn tay để Thái Thúc Lan có thể nhìn rõ hơn. Con rắn nhỏ khắc trên đó phảng phất như có sinh mệnh, trườn bò dạo chơi dưới ánh trăng huyền ảo.

"Thảo dân nào có thứ gì lợi hại đến mức dám lên mặt với bệ hạ. Điều kiện đàm phán với Thái thượng hoàng, đương nhiên là... chủ nhân của khối ngọc bội này." Hồ Mạn Thành cố ý kéo dài giọng, đặc biệt thay đổi giọng điệu ở hai tiếng "chủ nhân".

"Bệ hạ cứ làm theo ý của ngài là được, không cần quan tâm đến vi thần." Nơi này rất yên tĩnh, có thể nghe rõ mồn một tiếng gào thét của gió. Khoảng cách giữa Thái Thúc Lan và Hồ Mạn Thành với vách núi không thể gọi là xa, Bùi Thanh Hoằng có thể dễ dàng nghe được cuộc đối thoại của hai người.

Bùi Thanh Hoằng lên tiếng để bản thân không bị coi là con tin, hắn chạy trốn cũng vì không muốn bị Hồ Mạn Thành kề dao lên cổ uy hiếp Thái thượng hoàng. Nếu hắn chết thì Hồ Mạn Thành cũng khó mà toàn thây, còn nếu hắn thoát được thì gã giỏi lắm là giữ được cái mạng, còn dám nói cái gì mà điều kiện? Vọng tưởng.

Có điều, nếu Thái Thúc Lan bắt gặp hắn trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc thế này thì lại là vấn đề khác.

Bùi Thanh Hoằng lên tiếng khiến Thái Thúc Lan càng khẳng định chắc chắn thân phận của hắn. Lúc đầu y còn hoài nghi có phải Hồ Mạn Thành tùy tiện tìm người đến diễn một màn gạt mình hay không, nhưng dung mạo này đích xác là Bùi Thanh Hoằng. Cho dù đêm đen dễ khiến người ta nhận lầm người, nhưng giọng nói này y tuyệt đối sẽ không nhầm.

Thấy Bùi Thanh Hoằng sát vách núi, ánh mắt của Thái Thúc Lan càng thêm âm u. Những điều kiện Hồ Mạn Thành viết hoang đường đến cực điểm, tình cảnh hiện tại quả đúng là đôi bên giằng co không ai chịu ai, muốn biết kẻ thắng phải xem rốt cuộc Bùi Thanh Hoằng đáng giá bao nhiêu trong lòng Thái Thúc Lan, liệu con át chủ bài Hồ Mạn Thành đưa ra có mạnh như gã tưởng hay không.

Lúc này từng giây từng phút trên vách dá đều vô cùng quý giá với Bùi Thanh Hoằng. Dược tính trong người hắn đã tan không ít, nhưng hắn đã bị giày vò dưới áp lực tinh thần căng thẳng suốt một thời gian dài như vậy, nếu càng dây dưa thì khả năng sống sót càng giảm. Đây là lý do vì sao cao thủ võ lâm Hồ Mạn Thành cử ra tiến lên không ngừng nghỉ, cũng là lý do vì sao Thái Thúc Lan lại sốt ruột đến vậy.

Lúc Thái Thúc Lan cắn môi cân nhắc, Hồ Mạn Thành vô cùng "tốt bụng" nhắc nhở: "Ngài càng nghĩ lâu thì Bùi đại nhân càng không kiên trì nổi. Bệ hạ đừng cân nhắc lâu quá."

Mắt thấy người đàn ông kia ngày càng đến gần mình, Bùi Thanh Hoằng có cảm giác bất lực vô cùng. Nếu cứ tiếp tục thế này, sợ là hắn không còn đủ sức để tiếp tục leo lên, chắc chắn sẽ rơi xuống.

Sắc mặt Bùi Thanh Hoằng ngày càng khó coi, dáng vẻ chật vật của hắn thu hết vào tầm mắt Thái Thúc Lan, sao y có thể không biết tình hình thực tế của hắn hiểm nguy đến mức nào? Khi câu nói "Ta đồng ý" rời khỏi miệng Thái Thúc Lan cũng là lúc vị cao thủ võ lâm kia dùng dao găm sắc bén chém đứt mũi tên chặn giữa hắn ta và Bùi Thanh Hoằng.

Nghe được câu trả lời của Thái Thúc Lan, gương mặt Bùi Thanh Hoằng lộ vẻ kinh ngạc khó có thể tin được. Hắn không biết rốt cuộc Hồ Mạn Thành đã ra điều kiện gì, nhưng chắc chắn không phải điều kiện đơn giản như ngươi cho ta vàng bạc châu báu ta liền thả người đi.

Tuy kinh ngạc nhưng hắn đã sớm hạ quyết tâm. Người của Hồ Mạn Thành vừa đưa tay qua, Bùi Thanh Hoằng liền thả người nhảy xuống vách núi! Người kia định tóm hắn lại nhưng ngay cả góc áo cũng không nắm được, trơ mắt nhìn thanh niên tuấn tú nhảy xuống với mái tóc xõa tung.

Dưới màn đêm mịt mùng, bóng hình của Bùi Thanh Hoằng tan vào mây khói. Bên dưới là vực thẳm vạn trượng, ngay cả tiếng vang do vật nặng rơi xuống cũng không nghe thấy.

"Không!" Thái thượng hoàng trợn trừng mắt, khóe mắt gần như sắp rách ra. Gần như cùng lúc y thét lên, cung thủ bên Thái Thúc Lan đồng thời hạ thủ, bắn cao thủ đang treo mình trên vách núi thành cái sàng. Hành vi liều mạng của Bùi Thanh Hoằng khiến Hồ Mạn Thành nhất thời không kịp phản ứng, gã còn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì toàn bộ thuộc hạ bên cạnh đã ngã xuống.

Tuy võ nghệ của Hồ Mạn Thành không tệ nhưng một sao có thể địch mười. Vốn dĩ nên bắt sống Hồ Mạn Thành nhưng Thái Thúc Lan còn chẳng buồn liếc nhìn gã, hô lớn "Giết ngay tại chỗ!" rồi vội vã chạy đi.

Khi Hồ Mạn Thành bị chém một nhát đứt cổ, ảnh vệ sau lưng Thái Thúc Lan nhanh nhẹn đỡ lấy khối ngọc bội trong tay gã. Anh liếc nhìn người thanh niên phút trước vẫn còn đắc chí, đối phương hiển nhiên không tin nổi mình lại cứ như vậy mà chết đi. Đôi mắt đào hoa trừng lớn, chết không nhắm mắt. Ảnh vệ thở dài trong lòng, thấy Thái thượng hoàng rời đi liền vội vàng đi theo.

Bước chân của chủ tử anh cực kỳ gấp gáp, nhanh như bay vụt qua chiếc cầu nhỏ dẫn đến đường nhỏ nơi vách đá. Thi thể bị ghim hơn chục mũi tên của cao thủ võ lâm đã sớm ngã xuống vách đá không còn tăm hơi, Thái Thúc Lan dùng khinh công lướt qua với tốc độ phi thường, mũi tên cắm trên vách đá bị nội lực của y chấn động đến mức nát thành bột phấn.

Y dừng chân ở chỗ Bùi Thanh Hoằng vừa đứng ban nãy, cúi đầu nhìn xuống vực thẳm. Chỉ thấy sương mù mờ ảo, sâu hun hút không thấy đáy. Ảnh vệ còn chưa kịp lên tiếng đã thấy gương mặt chủ tử mình biến sắc, y ghim bảo kiếm vào vách đá nhảy xuống không chút do dự.

Anh lập tức kinh hoảng đến choáng váng đầu óc. Dưới tình huống này, cho dù chủ tử ngài khinh công xuất sắc cũng không kiên trì nổi bao lâu đâu! Huống chi tay cầm kiếm của Thái Thúc Lan còn mới bị thương!

Dáng vẻ quyết đoán nhảy xuống của Bùi Thanh Hoằng khiến dây cung trong đầu Thái Thúc Lan đứt phựt một cái. Khi đứng ở vị trí của đối phương, một ý nghĩ cực kỳ khủng khiếp đã thôi thúc y nhảy xuống. Tuy đã có kiếm giảm tốc độ nhưng Thái Thúc Lan không thể chống đỡ được bao lâu. Chỉ trong nháy mắt đã đưa ra quyết định liều lĩnh bực này, nhưng trong mười mấy giây cheo leo nơi vách đá y tuyệt nhiên không hề hối hận.

Bảo kiếm cắm sâu vào vách đá, kéo lê đến mức tóe ra tia lửa. Cây cối và đá giúp Thái Thúc Lan giảm chấn động rất tốt, lại có khinh công nên tốc độ rơi của y chậm lại rất nhiều. Nhưng ông trời không để y được may mắn đến vậy, cánh tay Thái Thúc Lan cố ý tổn thương trên chiến trường để Bùi Thanh Hoằng sinh lòng xót thương lúc này lại đối đầu với y vì va chạm quá mạnh.

Đả kích tinh thần cùng sự đau đớn dữ dội ở tay khiến Thái Thúc Lan thoáng buông lỏng. Chính giây phút ấy, khi không bám chặt vào bảo kiếm, cành cây y giẫm lên không chịu nổi trọng lượng của một nam nhân trưởng thành, trực tiếp gãy đôi.

Thái Thúc Lan vô thức dùng tay bám vào vách đá, nhưng y quên mất cánh tay đau muốn chết của mình lại chính là tay phải. Khi giọng nói hoảng hốt của ảnh vệ truyền tới tai, Thái Thúc Lan cảm thấy có lẽ bản thân cũng không chống đỡ được nữa.

Vách đá loang lổ đầy máu tươi của Thái Thúc Lan, lúc này tay y đã trật khớp. Cho dù chịu đựng được đau đớn thì cánh tay y vẫn có thể buông khỏi vách núi bất cứ lúc nào vì không còn chịu sự kiểm soát của não bộ.

Khi ngón tay Thái Thúc Lan bất lực trượt khỏi vách núi, một cánh tay mảnh khảnh mà mạnh mẽ vươn ra, vững vàng nắm chặt lấy tay y.