Bùi Thanh Hoằng cảm thấy thái độ của công chúa có phần kỳ lạ, nhưng trước khi hắn vào cung diện kiến tân đế của Đại Tề hết thảy đều rất bình thường, có thể nói là không hề gặp phải rắc rối gì.
Khi đi đường toàn bộ sứ đoàn đã thảo luận xong khi dâng lễ vật cho tân hoàng Tề quốc nên nói những gì. Trên đường di chuyển từ dịch trạm đến hoàng cung của Tề quốc, Bùi Thanh Hoằng và các sứ thần còn lại hoàn toàn không gặp phải phiền toái gì.
Sau khi vào cung mọi chuyện cũng diễn ra suôn sẻ ngoài dự liệu. Khi yết kiến Hoàng đế, Bùi Thanh Hoằng ngẩng đầu đánh giá dung mạo của vị thiên tử kia.
Thiên tử Đại Tề đang ngồi trên điện Kim Loan mang một gương mặt không thể gọi là tuấn mỹ nhưng lại mười phần khảng khái. Vị Hoàng đế tuổi tác xêm xêm Bùi Thanh Hoằng này có khung xương rất thô, ngoại hình chỉ ở mức trung bình nhưng sang ở chỗ vầng trán đầy đặn, mũi túi mật treo*, khuôn mặt nghiêm túc - rất có uy nghi của Hoàng gia. Nhờ có phong thái cao quý mà tướng mạo được nâng lên hẳn một bậc.
*Mũi túi mật treo: mũi tròn và đầy đặn, tượng trưng cho giàu sang phú quý, khổ trước sướng sau. Dù người kia đang ngồi trên long ỷ nhưng vẫn có thể thấy được đôi chân thon dài thẳng tắp, có vẻ là vóc người của hắn ta rất cao lớn. Sau khi hành lễ, ánh mắt của Bùi Thanh Hoằng chuyển từ gương mặt của quân chủ Tề quốc sang bàn tay hắn ta tùy ý đặt trên ghế.
Con cháu hoàng thất thường có đôi tay trắng trẻo như ngọc vì được nuông chiều trong nhung lụa, còn hắn ta lại hoàn toàn không giống vậy. Vì từng trải qua chiến trường tàn khốc nên da tay khá sẫm màu, giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ có một vết chai rất dày.
Trước khi đi sứ Bùi Thanh Hoằng đã tiến hành điều tra về tình hình của Tề quốc trên nhiều phương diện. Tân đế Thác Bạt Lam có một cái tên rất thanh nhã nhưng tính cách lại vô cùng thô lỗ. Hắn ta hoàn tooàn không phải hoàng tử yếu đuối được sinh ra trong hậu cung, lớn lên dưới sự nuôi dạy của một người phụ nữ. Thác Bạt Lam giỏi dùng nắm đấm nói chuyện hơn là mưu kế thâm sâu, giang sơn Đại Tề cũng là do chính tay hắn ta đoạt được sau khi dẫm đạp lên vô số máu thịt.
Hầu hết các võ giả đều cực kỳ chán ghét người khoe khoang văn vẻ, nói chuyện phải nghiền ngẫm từng chữ một. Trước mặt loại người này, Bùi Thanh Hoằng cố gắng hết sức thể hiện sự nhiệt tình của mình, dù là lời nói hay hành vi cũng tuyệt đối không dây dưa dài dòng.
Khi nói chuyện Thác Bạt Lam cũng mười phần hào sảng, đi thẳng vào vấn đề: "Nghe tên không bằng gặp mặt, Bùi thượng thư quả thực là một người hào kiệt hệt như lời đồn. Hoàng muội của trẫm một lòng ái mộ ngươi, không biết Bùi thượng thư có sẵn lòng làm phò mã Đại Tề của Uyển Bình hay không?"
Bùi Thanh Hoằng chưa đáp lời hắn ta đã bổ sung: "Đương nhiên trẫm cũng biết ngươi đã lấy vợ. Nhưng những việc của hậu viện, không có bàn tay của nữ tử gia sự sao có thể an ổn? Uyển Bình đã nói với trẫm, muội ấy nguyện ý làm bình thê*, coi thê tử của ngươi như tỷ muội. Tuy nói công chúa hoàng gia Đại Tề nhất định phải gả cho người có địa vị tôn quý tương đương, nhưng người huynh trưởng như trẫm không đành lòng làm ngược lại tâm ý của muội muội. Sau khi gả Uyển Bình vào Đại Lam, chỉ cần hàng năm ngươi đưa muội ấy đến gặp trẫm là được rồi, trẫm không ép ngươi ở lại Đại Tề. Không biết ý Bùi thượng thư thế nào?"
*Bình thê: cả hai người đều là vợ chính, địa vị như nhau. Những lời này của hắn ta nghe qua tưởng như chỉ là một người anh trai vô cùng thương yêu em gái mình, buông bỏ niềm kiêu hãnh hạ mình để cầu thân vì em. Nhưng đồng thời hắn ta cũng ngầm thể hiện sự coi thường thê tử của Bùi Thanh Hoằng, mỗi câu đều là sự khinh miệt với nam nhân đi làm nam thê của người khác. Thậm chí hắn ta cũng không hề để Bùi Thanh Hoằng vào mắt, khác xa với thủ dụ của quân chủ Tề quốc mà Vi Lâm mang về.
Bùi Thanh Hoằng cau mày. Chưa bàn đến việc vị công chúa Uyển Bình "một lòng ái mộ" có xuất thân cao quý kia khiến hắn cực kỳ chướng mắt, cho dù có vừa ý đi chăng nữa cũng có vô số nguyên nhân khiến hắn lựa chọn từ chối mối hôn sự này. Huống chi công chúa không hề có tình cảm thực sự với Bùi Thanh Hoằng, dù chỉ là cái danh bình thê hắn cũng không muốn cho nàng. Đầu tiên hắn vỗ nhẹ bàn tay của Lan Mân - người đang đứng cạnh hắn với tư cách là phiên dịch viên để trấn an, sau đó bước lên phía trước từ chối: "Công chúa Uyển Bình thiên tư hơn người, thông minh trang nhã, đương nhiên là vô cùng tốt. Chỉ có điều, tấm lòng của kẻ hèn này đã có người sở hữu. Có câu tuyệt không được phép vứt bỏ người vợ đã cùng chung hoạn nạn, thần đã thề cả đời này chỉ lấy duy nhất một người làm vợ. Nếu cưới công chúa thì chính là vứt lời thề của mình ra sau đầu. Lời thề của quân tử nặng ngàn vàng, xin thứ cho Bùi mỗ khó mà tòng mệnh."
Nghe những lời này của Bùi Thanh Hoằng sắc mặt của Lan Mân mới giãn ra đôi chút, sau đó y phiên dịch không thiếu một từ sang Tề ngữ.
Bách quan Tề quốc nhỏ giọng nghị luận, bị bẽ mặt trước nhiều người nên sắc mặt của Thác Bạt Lam không dược dễ nhìn, nhưng hắn ta cũng không làm khó nữa. Vài ngày sau, Bùi Thanh Hoằng và đoàn sứ thần thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi. Những ngày này không có một ai nhắc lại chuyện của công chúa trước mặt hắn - bao gồm cả quân chủ Đại Tề là Thác Bạt Lam và công chúa Uyển Bình.
Điều càng bất hợp lý hơn là, công chúa Uyển Bình thầm thương trộm nhớ Bùi Thanh Hoằng trong lời đồn lại không hề xuất hiện thêm một lần nào, ngoại trừ lần sứ đoàn vừa đặt chân đến Tề quốc. Người trong dịch trạm đợi đã lâu, đáng tiếc là mất cả tuần cũng không đợi được hình dáng mỹ miều của vị công chúa xinh đẹp kia.
Trong những người đồng hành với Bùi Thanh Hoằng còn có sứ thần thay thế vị trí của Vi Lâm, ở lại Đại Tề. Một phần của sứ đoàn được sắp xếp ở lại, một phần theo Bùi Thanh Hoằng về nước.
Khi biết đoàn xe của Bùi Thanh Hoằng đã rời khỏi cửa thành Tề đô, Thác Bạt Lam khoát tay áo ra hiệu cho người đến báo tin thực thi mệnh lệnh: "Thực hiện kế hoạch đi."
"Tên Bùi Thanh Hoằng kia quả là to gan lớn mật! Trước mặt nhiều người như vậy mà hắn dám làm trẫm mất mặt, nếu không phải Uyển Bình thích hắn thì trẫm còn thèm quản hắn là nhân vật nào sao? Hắn có làm gì cũng chẳng liên can tới trẫm! Uyển Bình đường đường là một công chúa, được muội ấy coi trọng là phúc của hắn!" Lúc này Thác Bạt Lam hoàn toàn không còn dáng vẻ quân chủ như trên điện Kim Loan, bản tính của hắn ta chính là nóng nảy tàn nhẫn, ưa chuộng vũ lực. Thực chất, hắn ta cực kỳ xem thường loại quan văn gió thổi qua liền ngã như Bùi Thanh Hoằng.
Nam tử đội nón đứng cạnh Thác Bạt Lam vén khăn che mặt của mình lên: "Bùi Thanh Hoằng gần như gấp đôi tuổi của Uyển Bình công chúa, nếu hắn thật sự muốn cưới một công chúa thì ngay tại Đại Lam đã có công chúa nguyện ý, việc gì phải đến tận đây cầu hôn Uyển Bình. Hắn từ chối cũng vì muốn tốt cho Uyển Bình mà thôi."
Thác Bạt Lam vẫn bán tín bán nghi như cũ: "Nhưng Bùi Thanh Hoằng thật sự lợi hại như ngươi nói sao? Trẫm thấy hắn cũng chỉ là một văn nhân tầm thường mà thôi. Vai không thể gánh tay không thể nâng, ngoại trừ cái xác câu hồn nữ nhân ra thì chẳng có gì đặc biệt xuất sắc."
"Mặc dù phụ thân của Bùi Thanh Hoằng là Tả tướng đương triều nhưng hắn thăng quan tiến chức hoàn toàn dựa vào thực lực của bản thân. Huống chi hắn không chỉ là Thượng thư bộ Công trẻ tuổi nhất Đại Lam một năm trước, năm nay hắn còn trở thành lão sư của Hoàng đế Đại Lam. Trong nhà hắn, mẫu thân là đại thương nhân nổi danh khắp Lam quốc, huynh trưởng đã cưới quận chúa, đệ đệ lại sắp cưới trưởng công chúa. Bệ hạ cảm thấy người này không xuất sắc sao?"
Thác Bạt Lam chậc chậc cảm thán thiếu niên này quả là anh tài, nhưng vẫn còn một điểm hắn ta chưa hiểu rõ: "Nếu quân sư muốn đối phó với tên Bùi Thanh Hoằng ấy, việc gì phải tốn công tốn sức huy động lượng nhân lực lớn như vậy? Cứ trực tiếp mở tiệc chiêu đãi những sứ thần này là được rồi." Phải rút tiền túi để tìm người, thật sự khiến hắn ta đau lòng khôn nguôi.
Nam nhân được hắn ta gọi là quân sư kia liếc nhìn Thác Bạt Lam bằng cặp mắt đào hoa: "Bệ hạ nói đúng là nhẹ nhàng đơn giản. Nếu vô duyên vô cớ gọi hắn từ Đại Lam đến, nào có thể động thủ dễ dàng thế này?" Nếu Bùi Thanh Hoằng có con mắt ngàn dặm, hắn sẽ thấy nam nhân được gọi là quân sư này có cặp mắt đào hoa giống y đúc người đã tiễn Tô Sầm đi xa. Khuôn mặt sau lớp khăn che mặt của gã giống hệt nam nhân trong xe ngựa của Tô Sầm.
Nếu Bùi Diên có mặt ở đây, chắc chắn ông sẽ phải chấn kinh đến giật nảy mình. Bởi lẽ nam nhân có cặp mắt đào hoa và giọng nói dễ nghe này không phải kẻ nào xa lạ mà chính mà người ông đã gặp mặt dưới hầm để bàn bạc.
"Vậy thì nghe theo quân sư cả. Trẫm xuất lực, ngươi ra mưu lược." Mặc dù Thác Bạt Lam không ưa gì mấy văn nhân tầm thường tẻ nhạt nhưng hắn ta cực kỳ tín nhiệm và nể trọng người quân sư này. Không chỉ vì gã có võ nghệ cao cường, mà còn bởi hắn ta đã đoạt được hoàng vị hiện giờ nhờ có người này bày mưu tính kế.
Đôi mắt đào hoa của nam tử kia lóe sáng, gã cười khẽ một tiếng: "Vi thần đợi tin tốt từ đám người bệ hạ đã phái đi. Nhất định phải xử lý mục tiêu trước khi hắn kịp rời khỏi biên giới." Lúc nói lời này gã còn làm động tác cắt cổ.
Cảm giác bất an không ngừng sinh sôi trong lòng Bùi Thanh Hoằng. Sự lo lắng ấy vẫn luôn tồn tại từ khi hắn đặt chân đến Đại Tề, đến tận khi rời khỏi vẫn không giảm bớt nửa phần. Hiện tại cảm giác ấy lại càng tồi tệ hơn khiến mí mắt hắn không ngừng giật giật.
Lan Mân ngồi trong xe ngựa nhẹ nhàng đưa tay che mắt Bùi Thanh Hoằng lại, nghi hoặc hỏi: "Sao mắt ngươi lại giật lợi hại vậy?" Chỉ có y và Bùi Thanh Hoằng ngồi trong xe ngựa nên Lan Mân có thể dễ dàng phát hiện ra mắt của đối phương có điểm bất thuờng. Ban đầu y còn tưởng Bùi Thanh Hoằng đang liếc mắt đưa tình với mình nữa kìa, nhưng nghĩ nghĩ một hồi, hắn căn bản không phải là loại người như vậy. Sau khi quan sát một hồi y kết luận hẳn là mí mắt của Bùi Thanh Hoằng bị chuột rút nên mới giật như vậy.
Mắt trái giật là tài, mắt phải giật là tai. Cả hai bên mắt của Bùi Thanh Hoằng vẫn giật không ngừng như thể muốn báo sắp có điều gì ập đến. Nhưng trước sự lo lắng của Lan Mân, hắn vẫn miễn cưỡng nở một nụ cười tương đối ra dáng mà trấn an: "Không có gì. Chúng ta sẽ tới biên giới rất nhanh thôi, sẽ không gặp phải chuyện gì xui xẻo đâu."
Đây chính là điểm tốt của việc cha mẹ vẫn còn khỏe mạnh. Chỉ cần cha mẹ của hắn vẫn còn, hắn có cảm giác dù là chuyện lớn gì cũng có người giúp mình gánh vác. Lúc này Bùi Thanh Hoằng không muốn đợi thêm một giây một phút nào nữa, hắn muốn về Đại Lam.
Người đánh xe đưa Bùi Thanh Hoằng và Lan Mân tới Đại Tề đột nhiên trở bệnh nên đành phải giao lại công việc cho một người bạn. Lúc trở về, người đánh xe là một người khác. Diện mạo trung thành đáng tin, nhìn qua có vẻ là người thành thật rất khiến người khác yên tâm.
Chiếc xe suôn sẻ đi hết một chặng đường dài, không hiểu vì sao lại đột ngột dừng lại. Sự im lặng của người đánh xe khiến Bùi Thanh Hoằng nhận ra có điều gì không ổn ở bên ngoài. Nghe thấy tiếng giao chiến, hắn liền trực tiếp kéo rèm xe xuống.
Ngay khi vén tấm rèm xuống Bùi Thanh Hoằng liền cảm thấy hối hận. Đập vào mắt hắn là cảnh tượng đánh nhau cực kỳ hỗn loạn, một nhóm người áo xám đang chiến đấu kịch liệt với thị vệ của hắn. Đao kiếm lạnh lẽo ánh lên lãnh quang của kim loại, đao quang kiếm ảnh không ngừng lóe sáng khiến đại não của Bùi Thanh Hoằng kinh hoảng trong giây lát.
Mắt thấy một thanh kiếm sáng loáng vòng qua thị vệ trực tiếp đâm về phía Bùi Thanh Hoằng, Lan Mân vội vàng kéo hắn xuống xe khiến tên lưu manh hung hãn tàn bạo mà lại mặt dày vô sỉ kia vồ hụt. Lan Mân đoạt lấy trường kiếm từ người bại trận nào đó, dùng một tay kéo Bùi Thanh Hoằng lên xe ngựa lần nữa rồi một cước đá vũ khí qua chỗ hắn: "Đằng trước đã có ta bảo vệ cho ngươi, mau nhặt vật kia lên!"