Linh Nhiên không vì đánh trượt mà phật ý trái lại trong lòng cảm thấy hứng thú kỳ lạ. Nguyên lai người có sức mạnh thật là tuyệt, muốn đánh đấm uy hiếp ai cũng thật dễ dàng. Nàng nghiêng đầu nháy mắt với Thiên Lãnh một cái, đưa hai tay xoa xoa bóp bóp trán… ra vẻ khinh khi. Miệng nhỏ mở ra lời ngọc được thốt lên nhẹ nhàng nhưng nội dung thì đúng là ác ý vô cùng.

- Ngu ngốc nữ nhân cư nhiên lại muốn làm bia thế mạng như ngươi, còn vài người cũng đang háo hức lắm ngươi sử dụng họ luôn một thể.

- Linh Nhiên nàng có võ công?

- Ngươi mắt mù sao, nãy giờ ngươi tưởng ta múa lụa đấy hả? Thiểu năng đầu óc kém phát triển ta giúp đầu heo nhà ngươi mở mang tầm mắt.

Thiên Lãnh điêu luyện tránh né đón nội lực của nàng tung liên tiếp muốn lấy mạng hắn. Nữ nhân này có võ công mà trước giờ ẩn thân chịu đựng bị hiếp đáp. Nàng ta làm thế có âm mưu gì? Hắn lúc này cảm thấy rắm rối phi thường không lý giải được. Nàng đánh hắn tránh… hai bên cứ quần nhau như vậy một hồi khiến bao “ruồi muỗi” chạy không kịp bị liên lụy.

- Nàng dừng lại ngay, lấy biết bao nhiêu mạng người rồi còn chưa hài lòng sao?

- Chưa đâu.

Linh Nhiên thật muốn kết liễu sinh mệnh của hắn hôm nay nhưng là nàng không ngờ… cáo già đó không phải tay vừa. Nàng dùng yêu pháp nên nội lực rất mạnh, đánh trúng vật hay người thì thứ đó chỉ có nổ tung tan tành. Nhưng tên Thiên Lãnh đó là cao thủ võ công, hắn bao nhiêu năm đi giết người khác còn nàng chỉ đánh bừa đánh thí… mãi không đụng được vào một sợi tóc của hắn.

- Đầu heo nhát cáy như thỏ đế kia, có giỏi đứng yên một chỗ cho ta.

Nàng ra tay chệch mãi cũng thấy nản nên chuyển qua kế nói khích. Nhẹ nhàng phi thân tiếp đất đứng khoanh tay cất giọng chễ giễu nhất có thể… nhưng tên kia chẳng phải ngu lắm. Hắn có tiếp đất đứng đối diện nàng có điều ngoài tầm tấn công, nhìn nàng đánh nãy giờ đương nhiên hắn đã căn được khoảng cách an toàn rất chuẩn xác.

- Nàng ngốc thật hay giả vờ vậy? Nàng cho rằng ta sẽ ngu dại tìm chết như nàng sao? Long Linh Nhiên nàng rốt cuộc là đang có âm mưu gì?

- Giết ngươi!

- Nàng theo lệnh của ai?

Họ Lương Hoàng hắn đa nghi có thừa chứ không đời nào thiếu, nữ nhân hắn luôn không coi trọng bỗng nhiên lại tài tình như vậy. Việc đầu tiên hắn liên kết suy luận được là cô ta là gián điệp được cài vào phủ. Hắn kẻ thù nhiều như vậy cũng không biết ai là kẻ đứng sau nàng nhưng là phải hỏi cho ra bằng được. Nhận thức rõ danh tính của kẻ giấu mặt rồi sau này sẽ san bằng tư gia tên khốn đó.

- Hứ, thật tức cười, bổn tiểu thư muốn giết ngươi thì cần theo lệnh của ai chứ? Ngươi là đang câu giờ sao, một chiêu của ta cũng không dám tiếp, thật đáng xấu hổ.

- Không cần nàng xấu hổ dùm, nàng thật quan tâm bổn vương lắm Nhiên Nhi yêu quí của ta. Chỉ là nàng xem thường ta quá rồi.

Lời vừa buông ra hắn đã xoẹt tới đứng ngay trước mặt nàng, một chưởng đánh trúng ngực khiến nàng hộc máu ngất xỉu. Linh Nhiên nàng căn bản vẫn là chưa biết được phu quân của nàng là loại người gì. Hắn như thế nào một giây trước còn ở cách xa nàng ngoài tầm đánh, giây sau đã hạ gục được nàng rồi.

- Nàng vẫn là nên thông minh một chút, ngọc quý đáng yêu của ta.

Thiên Lãnh đỡ nàng khi Linh Nhiên ngất xỉu xém tiếp đất, hắn bây giờ có hảo cảm với nàng rồi. Hắn không muốn nàng chết nhưng đánh bị thương… thì được. Nữ nhân thú vị như vậy, đem về chơi đùa hằng ngày sẽ không cảm thấy chán. Nàng muốn giết ta thật là chưa đủ sức đâu, vẫn là ta phải nắm thế thượng phong.

Linh Nhiên khi tỉnh dậy thấy mình đang ở trong căn phòng lạ hoắc. Nàng đang ở đâu đây? Chuyện gì xảy ra nhỉ? Nàng… đúng rồi nàng bị tên ác ma đầu heo đó đánh một chưởng. Xấu mặt thật, yêu nữ đó truyền cho nàng quá ít yêu pháp hay nàng chưa kích hoạt được hết công năng của nó đây? Sao yêu pháp mà đánh không lại con người chứ? Nàng kém cỏi vậy sao?

- Ngọc quý trân bảo của ta tỉnh rồi.

- Nhìn mặt của ngươi là thấy buồn nôn quá.

- Nàng có mang hài tử của ta sao? Mấy tháng rồi?

Nàng nhìn hắn với ánh mắt khinh bạc, ghét bỏ, hài tử ư? Ta mà có mang hài tử của ngươi ta sẽ bóp chết nó từ trong trứng nước. Bất cứ thứ gì liên quan đến ngươi cũng đáng ghê tởm, nghĩ tới thôi cũng thấy… buồn nôn. Đúng buồn nôn thật.

- Biểu tình như vậy thật vừa ý ta, nàng chưa có thì bây giờ chúng ta tạo ra nó vậy.

- Tránh xa ta ra, đầu heo.

- Sai lầm lớn rồi, trân bảo dễ thương.

Linh Nhiên nàng vẫn là đánh giá thấp hắn, Thiên Lãnh vừa này còn ngồi trên ghế giờ phút này đã nằm trên người nàng rồi. Hắn cười gian trá, đưa tay vuốt nhẹ mặt nàng khéo miệng nhếch lên tạo thành một vòng cung… thấy mà ớn.

- Nàng biết hôm nay nàng lấy mạng mấy tỳ thiếp của ta rồi không? Các nàng là dụng cụ cho ta thỏa mãn, nàng phá bao nhiêu cái thì đền bù bấy nhiêu lần.

- Tránh…

Chủ quan khinh địch sẽ là tự hại mình thảm nhất. Linh Nhiên nàng là ví dụ sáng chói điển hình đáng nhớ. Thực chất nàng trong phút chốc có yêu pháp mà nói là chuyện đáng mừng nhưng Ngọc Đình yêu nữ là hồ ly keo kiệt và thích chơi xấu. Nàng ta lấy của Linh Nhiên nhiều nhưng đổi trác lại rất ít, buôn bán phải lời thì mới làm mà.

- Khốn kiếp… ngươi buông ta ra.

Nằm dưới thân nam nhân mà cựa quậy cũng là sai lầm nốt. Trong mắt Thiên Lãnh phút chốc dục hỏa bùng cháy hắn ôm riết lấy nàng không buông. Nữ nhân chết tiệt nằm trên giường của hắn, chính xác hơn là nữ nhân đầu tiên có diễm phúc nằm trên giường hắn mà không biết điều. Hắn hôm nay phải chiếm đoạt nàng lần nữa thì mới thỏa dạ.

- Nàng không phải thê tử của ta sao? Cũng nên biết phần việc của mình chứ nhỉ?

- Đồ heo chó nhà ngươi, ta không phải thê tử của ngươi…

Thiên Lãnh thấy được trong đôi mắt nâu kia chỉ độc màu thù hằn… thì điên tiết lắm. Nữ nhân luôn nhìn hắn ngưỡng mộ kia đi đâu rồi. Nàng nói không phải thê tử của hắn ư, nằm mơ cũng đừng hòng thoát khỏi tay hắn. Muốn biết nàng có thuộc về hắn hay không chứ gì… để hắn chứng minh cho nàng.

Linh Nhiên tay đấm chân đá loạn xạ… nhưng là cố gắng thế nào cũng vẫn bị hắn xé rách hết cả y phục. Cường bạo… nàng lại bị hắn cường bạo y như đêm tân hôn ngày trước. Tại sao nàng đến cùng vẫn lạ bị hắn hiếp đáp như vậy? Tại sao khí lực trong người nàng mất hết rồi, sao nàng không… không làm gì được hắn hết.

- Nàng hận ta nhiều lắm sao?

- Ngươi chết đi!!!!!

- Tha cho nàng hôm nay vậy.

Mất hết hứng thú… hắn cảm thấy tự ái bị đụng chạm quá mức. Sao có thể như thế được, nàng nằm trong vòng tay hắn mà một tia rung động cũng không có. Gương mặt đó chẳng có một biểu hiện nào của sự đê mê khoái lạc hết trơn. Không lẽ… phong độ của hắn bị giảm sút, nãy giờ hắn trổ bao nhiêu ngón nghề mà với nàng lại… vô hiệu. Mắt chỉ léo lên sự căm hận, ghê tởm… ngủ với phu quân mà cũng cảm thấy ghê tởm ư? Nhất là phu quân đó lại là hắn… thật tức tối. Giận quá đi mất.