- Chủ nhân, ở đây chắc chắn vừa xảy ra ẩu chiến có rất nhiều xác chết! Ngài yên tâm đã kiểm tra qua không phải vương phi.

Sử Tiết nhìn sắc mặt của chủ nhân rất thức thời bồi thêm một câu nói bảo đảm. Dáng vẻ của vương gia càng lúc càng khẩn trương, mất cả buổi chiều mới truy được đến đây. Tại sao ngài ấy khẳng định vương phi chắc chắn đi qua lộ trình này hắn cũng chẳng rõ, hắn không nhìn ra được vết tích khả nghi nào.

- Chủ nhân tiếp theo nên đi hướng nào?

Thiên Lãnh nhắm mắt lại tĩnh tâm, hắn dùng trực giác tìm nàng đây cũng là một thuộc tính khác của hai kẻ trúng cùng một liều Mỵ Giao Xuân Dược. Về bản chất nếu hai người yêu nhau điều này rất hoàn hảo, nó giống như gần đạt tới cảnh giới tâm ý tương thông. Chỉ cần tập trung hắn có thể tìm được nàng đang ở đâu hơn nữa càng sát giờ dược phát tác linh tính càng cao. Nếu hắn tìm không được nàng, Nhiên Nhi khi đó hẳn không chịu đựng nổi giày vò thống khổ.

- Đi đường này!

Trời đêm vừa tối vừa lạnh địa điểm lại là đang luẩn quẩn ở trong rừng sâu hắn không an tâm về nàng một chút nào. Thú dữ, rắn độc, lạc đường, vấp té, gai đâm, đụng phải sâu ngứa, muỗi đốt, không có thức ăn khát nước … hắn tăng tốc cước bộ trong lòng thì lo lắng đủ thứ. Do hắn chểnh mảng chỉ biết đánh nhau hại nàng kinh hoảng trốn vào rừng dẫn tới đi lạc vì thế nàng mới có nguy cơ gặp hiểm họa. Hắn đã hứa sẽ bảo vệ nàng rốt cuộc vẫn cứ tự vả miệng mình nói được làm không được.

Tiếng sói tru từ xa văng vẳng vọng lại khiến hắn hoảng hồn kinh hãi đương nhiên hắn không lo sợ bản thân bị sói tấn công mà bận tâm cho Linh Nhiên. Nàng mang theo một nha hoàn không biết võ công bên cạnh nếu chẳng may đụng độ một bầy sói dữ nàng làm sao chống đỡ nổi. Mường tượng trong đầu cảnh trân bảo bị tổn thương, toàn thân hắn bỗng đổ mồ hôi lạnh, tim đập loạn xạ chẳng thể kiềm chế, cước bộ dưới chân đột ngột tăng tốc khiến mấy tên tùy tùng phải đuổi theo muốn hụt hơi.

Cách đó khá xa có bộ ba nhân vật ngồi vây bên đống lửa im lặng chẳng ai nói gì, Linh Nhiên thuộc kiểu người kiệm lời, nam tử lạ mặt kia đẳng cấp còn cao hơn mấy phần, riêng Ngọc Nhi độc thoại một hồi cũng chán nên ngậm miệng lại luôn. Nàng len lén nhìn tên kiếm khách họ Đông Phương gì đó kia trong lòng thầm tán thưởng không thôi. Hắn thật là một tuấn mỹ nam tử nhìn hoài nhìn mãi chưa đủ vốn dĩ chỉ định nhìn một chút ai dè bị mị lực của hắn quyến rũ nhìn chằm chằm quên cả chớp mắt. Tên này xét về mức độ lạnh lùng, thái độ phớt tỉnh thờ ơ với người xung quanh không thua gì tiểu thư nhà nàng. Người bình thường không phải ai nấy đều có chút bối rối, ngột ngạt khi bị kẻ khác nhìn lén chăm chú mãi sao? Hắn từ đầu đến cuối chẳng thấy biểu hiện gì, cùng với tiểu thư Linh Nhiên hai người bọn họ cứ như là muốn cạnh tranh năng lực lãnh đạm với đối phương ấy.

- Công tử bị làm sao vậy?

- Công tử!!! Ngài khó chịu ở đâu sao?

Họ Đông Phương mở miệng trước khi hắn nhận ra sự khác lạ trong nhịp thở của Linh Nhiên. Tên công tử mới quen ngồi đối diện kia nét mặt lạnh băng giữ nguyên hình tượng chỉ là trời đêm lạnh lẽo trên trán lại chảy mồ hôi ròng ròng, nãy giờ hắn ráng sức vận công có vẻ như nỗ lực kìm nén cái gì đó. Trúng độc ư?

- Công tử!

- Đừng đụng vào hắn.

Ngọc Nhi hốt hoảng vươn tay muốn lay tiểu thư thì bị tên kia ngăn lại, hắn vẫn gắt gao nhìn Linh Nhiên nhưng chẳng có vẻ gì là muốn giúp đỡ.

- Đông Phương công tử, công tử nhà ta…

- Hắn đang vận công ngươi chớ làm phiền!

- Nhưng…

- Ngươi muốn hắn phân tâm bị phản lực mà chết thì cứ ồn ào đi.

Hắn vô tâm phun ra mấy lời nhạt nhẽo đó rồi tiếp tục sự nghiệp “im lặng là vàng”. Ngọc Nhi lo lắng muốn khóc nhưng cũng chẳng biết phải làm sao thì tốt hơn. Nàng bủn rủn hết tay chân, ngồi bẹp dí bên cạnh, mắt một mực trân trân nhìn tiểu thư, tâm trạng loạn thành một đoàn. Chủ tở cả hai đi chung từ trước đến nay nàng chưa chứng kiến tiểu thư biểu hiện thống khổ bết bát khó coi như lúc này bao giờ.

Linh Nhiên cảm giác lúc này nàng đang bị nung trong lò lửa, toàn thân đau đớn như bị gai độc đâm tứ phía. Nàng vận yêu lực cố gắng đè nén sự khó chịu cứ dâng lên từng đợt từng đợt liên tiếp khắp người kia. Nó là sự khát khao mãnh liệt yêu cầu sự giải tỏa ngay tức thì, hơi thờ dồn dập rõ ràng là không thiếu dưỡng khí nhưng lại cảm giác nàng sắp bị chết ngạt. Trong đầu ý thức tỉnh táo mờ dần chỉ tồn tại mỗi một ý nghĩ nàng muốn hắn, cần hắn, nàng phải có được hắn lúc này. Hắn trong lần phát tác này đã hiển hiện rõ rệt hình ảnh mặt mũi không còn là một nhân ảnh trong màn sương mờ nhạt không nhìn rõ diện mạo như hôm qua.

Dẫu sao thì Mỵ Giao Xuân Dược cũng chẳng phải là “hão danh vô thực có tiếng mà không có miếng” dù cho Long Linh Nhiên nàng mang yêu lực trong người đi chăng nữa cũng khó có thể chống cự. Nàng lúc này hoàn toàn mất đi năng lực điều khiển bản thân, phút trước còn đang ngồi dưới đất phút sau đã bất ngờ đứng dậy dùng khinh công vọt bay đi với tốc độ tia chớp khiến Ngọc Nhi chỉ biết há hốc miệng nhìn theo.

- Công tử!

- Đông Phương công tử van cầu ngài giúp ta đuổi theo công tử!

Họ Đông Phương nhìn Ngọc Nhi khóc sắp ngất đến nơi mới miễn cưỡng ôm eo nàng, cả hai vọt bay lên đuổi theo hướng Linh Nhiên vừa biến mất.

Linh Nhiên chẳng phải phát điên nhưng linh tính mách bảo nàng nên đi hướng đó sẽ tìm ra thuốc giải để nhanh chóng gỡ bỏ sự hành hạ bứt rứt khó chịu trong người này. Khi nàng tỉnh táo lại hẳn sẽ tức chết hành vi bát nháo mất thể diện của mình có điều thời điểm phát tác này bản năng vượt qua lý trí thường trực. Nàng đâu còn câu nệ nàng ghét tên Thiên Lãnh kia ra sao, không muốn sự đụng chạm của hắn như thế nào, tất cả những gì nàng biết lúc này hắn là thuốc giải, tìm được hắn thì sẽ không bị giày vò nữa.

Khi mà Linh Nhiên chạy ngược lại phía này thì “ giải dược ” của nàng cũng đồng thời điên cuồng phóng lên phía trước. Xuân dược cả đôi cùng uống nên giờ phát tác cả hai người đều bị ảnh hưởng như nhau. Thiên Lãnh hắn lúc đầu lo sợ trân bảo gặp nguy hiểm lúc sau cộng thêm dược hiệu góp sức, hắn chẳng mấy chốc đã bỏ lại sau lưng đám cận vệ nãy giờ ra sức “chín trâu hai hổ” bám đuôi muốn sùi bọt mép.

- Nhiên Nhi!

Thấp thoáng thấy phía trước có bóng dáng người trong lòng hắn mừng rỡ kêu lên, nàng đang chạy lại phía hắn đột nhiên đứng lại không tiến lên nữa. Hắn chẳng bận tâm phóng vèo một cái sáp lại gần ôm nàng vào lòng, thở phào nhẹ nhõm trân bảo ổn không sao.

- Sao nàng lại chẳng nghe lời chạy lung tung, nàng biết ta lo lắng ?

Hắn chỉ lo độc thoại mà quên mất chả quan tâm tại sao xuân dược đang phát tác mà bọn họ lại bình tĩnh ôm nhau được.

- Nàng có bị đau bị trầy xước chỗ nào?

Thiên Lãnh buông nàng ra một chút cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới, y phục chỉnh tề hoàn hảo không vấp té, sắc mặt bình thường may mắn không bị thú dữ hù dọa.

- Bại hoại, buông tay ra!

Linh Nhiên lúc này đã lấy lại thần trí vung tay lên dùng hết sức đẩy hắn ra xa. Nàng vừa phát giác hạ thân có điểm ẩm ướt quen thuộc, mười phần chắc chắn là nguyệt sự tới vừa đúng lúc cứu nàng một mạng. Xuân dược đó quả nhiên lợi hại, nàng thế mà cũng có lúc chủ động chạy đến phát rồ tìm hắn cho bằng được. Thật mất mặt!

- Nhiên Nhi!

Thiên Lãnh nhìn vào đôi mắt muốn phun lửa của Linh Nhiên thì cười hết nổi, trân bảo tức giận nữa rồi! Cảm giác khi nãy rõ ràng là dược phát tác chỉ là sao nàng khống chế được nó rồi? Theo như hắn biết thì chỉ có trường hợp đó…

- Xin lỗi nàng! Tại ta vô lại, xấu xa hại nàng chịu khổ!

- Ngươi cũng biết?

- Biết!

Hắn hiểu rõ cảm giác bị khống chế là tư vị gì nhưng rơi vào đường cùng hắn mới chọn hạ sách đó. Hắn bây giờ yêu nàng khát vọng muốn giữ nàng bên người lớn đến mức hắn khống chế bản thân không nổi nữa rồi! Nàng sẽ khó chịu với hắn lắm nhưng là hắn chấp nhận. Hắn thật sự không biết nếu chẳng dùng cách này hắn lấy cái gì lưu lại nàng nữa.

- Nàng là thê tử của ta lưu lại bên cạnh ta có gì không đúng? Ta đã hứa sẽ đối xử tốt với nàng, sẽ hết lòng bù đắp cho nàng nhưng nàng không cho ta cơ hội. Tại sao nàng phải trốn đi, nàng ở trong phủ không vui bất mãn chỗ nào có thể nói với ta mà.

- Ai cần ngươi tốt với ta, ta phúc mỏng mệnh bạc không có diễm phúc làm thê tử của ngươi!

- Nhưng nàng vốn dĩ đã là người của ta, thê tử duy nhất của ta!

- Không thèm!

Nàng liếc hắn khinh thường rồi quay ngoắt bước trở lại, Ngọc Nhi còn ở chỗ đó nàng đúng là phát điên mới chạy lại đây mà! Thê tử duy nhất ư? Nàng chưa quên hắn đã từng nói ngược lại câu này một trời một vực như thế nào đâu! Không biết yêu, không có tình cảm thật tốt nàng sẽ chẳng bao giờ bị hắn dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ.

- Công tử! Ngài không sao chứ?

Linh Nhiên vừa đi được một đoạn thì Ngọc Nhi được tên kia đưa tới. Cả hai vừa đáp xuống đất nàng đã nhào lại rối rít hỏi thăm, kiểm tra dấu tích ẩu đả hay thương tổn gì đó của Linh Nhiên. Sau một khoảng thời gian ngắn phát hiện nàng chỉ lo hão thì Ngọc Nhi mới phát hiện bên cạnh Linh Nhiên còn có thêm một người.

- Ách, vương gia! Ngài…

Nàng lúng túng đang lo sợ vương gia trách phát tội nàng không lo bảo vệ tiểu thư mà còn hùa theo nàng trốn đi nên mãi không nói được một câu.

Thực tế thì Ngọc Nhi chỉ lo xa bởi vì thời khắc này Thiên Lãnh đâu có rảnh rang bận tâm xử tội nàng như thế nào, hắn đang tăm tia xoi mói nam tử lạ mặt vừa xuất hiện. Hắn dùng ngón chân cũng suy ra được ba người bọn họ vừa đi chung, trân bảo bị dược phát mới chạy lại đây. Nam nhân kia là ai, có quan hệ ra sao với Nhiên Nhi của hắn? Nàng trốn đi có dính dáng gì đến tên này không? Ánh mắt hắn nhìn mình rõ ràng cũng chẳng có hảo cảm, lần đầu gặp mặt đã không ưa đối phương rồi!

Họ Đông Phương đó cũng chẳng tay vừa, ngay khi nghe Ngọc Nhi gọi Thiên Lãnh là vương gia, ánh mắt hắn đã thoáng hiện tia sáng lạ lùng. Góc nhìn của hắn thoáng rơi vào Linh Nhiên rồi quay qua Thiên Lãnh, khóe mắt khẽ giật, hắn đối với Thiên Lãnh mười phần không có hảo cảm chẳng thèm che giấu.

Hai kẻ này đều thấy đối phương không vừa mắt.