Sáng sớm, ánh mắt trời xuyên qua ô cửa sổ, dừng trên mặt bàn, lộ ra một bên mặt với làn da trắng nõn.

Kha Nhược Sơ khẽ động đậy mí mắt, hai mắt nhắm chặt chậm rãi mở ra, chỉ nhìn thấy được ánh nắng chói chang, cô nhăn mi lại, theo bản năng đưa tay lên chắn ánh sáng trước mắt.

Tối hôm qua, với bộ dạng say khướt, Kha Nhược Sơ không biết về ký túc xá bằng cách nào, cô cũng không thèm tắm rửa, cứ như vậy mà ngủ ngồi trên bàn, ngủ suốt một đêm.

Ký túc xá đại học theo tiêu chuẩn hai người một phòng, Hạ An chính là bạn cùng phòng của cô, nhưng mà sau này, bỗng nhiên Hạ An nói muốn dọn ra bên ngoài ở, nên trong ký túc xá chỉ còn lại một mình cô.

Xương cổ nhức mỏi, cánh tay thì tê rần, ngủ ngồi trên ghế cả một đêm, cả người không có chỗ nào mà thoải mái hết cả.

Kha Nhược Sơ ngồi thẳng lưng, lòng bàn tay xoa xoa cái trán, thật là đau đầu mà, trên người vẫn còn lưu lại mùi rượu.

Nhìn chằm chằm chồng sách trên bàn, Kha Nhược Sơ cố gắng tập trung.

Sau đó, một vài ký ức nhỏ nhặt và mơ hồ hiện lên trong tâm trí cô....

Mặc dù không thể nhớ hết chi tiết, nhưng Kha Nhược Sơ có ấn tượng mơ hồ.

Tối hôm qua, cô ở quán bar cùng một người phụ nữ, hôn môi.

Đúng rồi, là hôn môi.

Cái ôm đầy ái muội, mang theo men say mà thân mật cọ xát....!Mọi thứ cứ như một giấc mơ, nhưng Kha Nhược Sơ biết, đó là chuyện phát sinh rất chân thật.

Xoa xoa huyệt thái dương, Kha Nhược Sơ cảm thấy cô điên rồi.

Lần đầu đến quán bar đã uống say, đã vậy còn ôm một người phụ nữ xa lạ....!Cô ngày thường nhát gan không dám đối diện với người khác, nào ngờ uống say, thấy sắc liền nổi lòng tham.

Trong đầu, những ký ức linh tinh kia vô thức mà hiện ra, Kha Nhược Sơ mím môi, cúi đầu rầu rĩ đem mặt vùi vào lòng bàn tay.

Nói thêm chút nữa, thì đây chính là nụ hôn đầu của cô, cứ hồ đồ trong mơ hồ rồi cho người ta mất, đến đối phương là ai cô còn không biết.

Reng reng....

Tiếng chuông đồng hồ báo thức dồn dập vang lên, đem Kha Nhược Sơ trở về thực tại, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã 7h20 phút, nên chuẩn bị đến bệnh viện làm con sen.

Ngửi mùi rượu trên người, Kha Nhược Sơ có thói ở sạch, cho nên cô thật sự chịu không nổi cái mùi này, cô lập tức mở cửa đi vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, nước trong vòi cứ thế bắn lên mặt cô.

Thật mát lạnh, đủ để tỉnh táo.

Nhìn xuống cơ thể mình, Kha Nhược Sơ thầm nghĩ, cũng may là cô không có say bất tỉnh nhân sự, vẫn còn cố gắng tỉnh một chút, nếu không thì không biết sẽ phát sinh ra chuyện gì nữa.

Coi như tối hôm qua....

Chỉ là một giấc mơ là được rồi.

Tắm rửa xong, Kha Nhược Sơ trang điểm nhẹ, nhìn bản thân trong gương, cô thành thục cột tóc lên, làm cho bản thân có sức sống đến mức có thể, rồi mới đến bệnh viện.

Ngoại trừ cái chuyện ngoại ý muốn vào đêm hôm qua, cuộc sống của Kha Nhược Sơ đơn giản còn hơn chữ đơn giản, ban ngày ở bệnh viện đi làm, buổi tối đến trường học, cuối tuần cũng không được rảnh rối mấy, thường xuyên ở trong phòng thí nghiệm, lâu lâu mới có chút thời gian rảnh, cô sẽ tự đi luyện đàn.

Cô đã chọn chuyên khoa vào năm năm trước, cho nên dường như cô đem hết mọi thời gian cùng với tinh lực của cô, cống hiến cho sự nghiệp học y của mình.

Nhưng mà, trở thành bác sĩ đối với Kha Nhược Sơ cũng không có bao nhiêu khát khao.

Ngay từ đầu, đây chính là ý của mẹ cô, chỉ là bản thân cô cảm thấy nếu đã vào đây học, thì cần phải nghiêm túc học hành và có trách nhiệm về nó.

Cái nghề bác sĩ này, cũng chính là cái nghề nắm giữ sinh lão bệnh tử, tóm lại vẫn có một sứ mệnh đặc biệt.

Dựa theo quy định, mỗi bác sĩ thực tập cứ mỗi kỳ sẽ chuyển khoa một lần.

Bây giờ, Kha Nhược Sơ đang ở Khoa Tiêu Hoá, so với Khoa Ngoại và Khoa Cấp Cứu, thì xem ra đã là nhẹ nhàng nhất rồi.

Đến 12h trưa, trong nhà ăn bệnh viện có nhiều người hơn, Kha Nhược Sơ ngồi vào ăn, vừa ăn cơm vừa thất thần.

Lại nghĩ đến chuyện đêm qua.

Chỉ là hôn môi thôi mà, có gì ghê gớm chứ, Kha Nhược Sơ tự thuyết phục bản thân không cần để ý đến nó.

"Xin chào người đẹp, ngồi chung bàn được không?"

Suy nghĩ bị cắt ngang, Kha Nhược Sơ ngẩng đầu, mỉm cười, "Bác sĩ Bạch, bận đến giờ mới rảnh sao?"

"Đừng nói nữa, cái ông già kia cố ý làm khó mình, đời trước coi như mình nợ ông ta." Bạch Mông cầm khay đồ ăn ngồi xuống đối diện Kha Nhược Sơ, hung hăng mà bỏ cơm vào miệng, giống như ăn cho bỏ tức.

Trong khoa, Kha Nhược Sơ ngoài quen biết với Hạ An, còn có một người chính là Bạch Mông, dáng người cao cao, lại nhanh nhẹn, nhìn vào là biết đây là một cô nương không dễ chọc vào.

Kha Nhược Sơ và Bạch Mông trước kia đều ở chung một câu lạc bộ văn nghệ, Kha Nhược Sơ đàn piano còn Bạch Mông thì chơi đàn violin, hai người hợp tác cũng không ít lần, Bạch Mông là một cô gái vô tư chơi đùa, nghe nói trong nhà thấy tính cách cô táo bạo quá cho nên mới cho cô đi học đàn.

Bạch Mông từng hỏi Kha Nhược Sơ vì sao lại học đàn piano, Kha Nhược Sơ cười thản nhiên nói, là do mẹ cô thích.

Kha Nhược Sơ và Bạch Mông, tính cách hai người như người ở cực Nam người còn lại ở cực Bắc, quăng mười tám thước còn không tới, nhưng mà có thể chơi cùng nhau là chuyện ngoài ý muốn, cho nên chuyện Kha Nhược Sơ yêu thầm cũng chỉ có quý cô nương họ Bạch này biết.

"Ngẩn người làm gì? Lại nghĩ đến nữ thần nhà cậu à? Đúng rồi, hôm qua hai người có đi ăn tối không? Có thêm được bước nào không a? Cậu tỏ tình chưa?"

Bạch Mông nói chuyện như pháo bắn bên tai, Kha Nhược Sơ cũng không biết nên trả lời câu nào trước, mà thôi mặc kệ đi, nói cái gì cũng làm tim đau.

"Mông Mông, mình nghĩ kỹ rồi, mình với cậu ấy không có khả năng." Giọng nói của Kha Nhược Sơ rất bình tĩnh, tối hôm qua, cô đã suy nghĩ thông suốt rồi.

Sao tự nhiên lại thông suốt?

Bạch Mông hiếu kỳ, muốn hỏi Kha Nhược Sơ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà đoán rằng chắc chẳng phải chuyện vui vẻ gì, nghĩ nghĩ, cô hỏi lại, "Cậu định từ bỏ à?"

"Ừ." Kha Nhược Sơ nhai cơm gật đầu.

"Đáng lý phải sớm làm vậy rồi!" Bạch Mông đập bàn một cái, so với Kha Nhược Sơ còn kích động hơn, "Bao nhiêu người đang còn chờ cậu quẹo lựa kìa, cậu lại đi chọn cái cây không cho cậu leo, thiệt thòi cho cậu rồi."

Trước đến nay, Bạch Mông nào thấu hiểu cái loại yêu thầm đâu, thích là nhích, nhích không được nữa thì đổi một người khác mà nhích, đây là một cái chuyện quá đơn giản.

Nghe cái từ "Không cho cậu leo.", nụ cười của Kha Nhược Sơ có chút ảm đạm, Bạch Mông có chú ý đến điểm này, vội hắng giọng vớt vát lại, "Hay là mình giới thiệu cho cậu mấy người được không?"

"Cậu ăn cơm đi." Kha Nhược Sơ liếc Bạch Mông một cái, cô không muốn vì thèm khát yêu đương mà đi tìm đại một đối tượng để yêu.

Hơn nữa, đi học với đến bệnh viện làm đã đủ bận rồi.

"Nói tóm lại, là cậu cũng chẳng thích." Bạch Mông chống cằm, vẫn còn đang suy nghĩ, "Nếu thật sự không có người thích hợp, hay là mình hiến thân một chút...."

Nghe được quý cô Bạch đòi hiến thân, Kha Nhược Sơ ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Bạch Mông, thiếu chút nữa là bị sặc rồi.

"Cậu nghĩ cái gì vậy hả, Kha Nhược Sơ?" Bạch Mông nói, còn cố ý làm động tác che cổ áo lại, "Mình thích mấy anh trai.

Được rồi, nếu cậu thật sự coi trọng mình, cậu với mình cũng không phải không thể...."

"Cậu bớt nói hươu nói vượn đi." Kha Nhược Sơ nhíu mày cười, cảm thấy nếu cô mà không chấm dứt cuộc hội thoại này, không biết Bạch Mông còn nói tới đâu nữa.

"Mình nói là mang chị của mình giới thiệu cho cậu." Bạch Mông tiếp tục nói lời chưa nói xong, "Chị của mình là dòng cực phẩm nha, cực phẩm trong cực phẩm."

Cái từ cực phẩm này nghe không giống khen người cho lắm, huống hồ Bạch Mông con người này nói chuyện hay thêm mắm dặm muối, Kha Nhược Sơ mắng, "Dám khẳng định chị cậu là cực phẩm sao?"

"Cực phẩm xinh đẹp.

Để cho người khác chiếm tiện nghi của chị ấy, không bằng để cho chị em nhà mình a." Bạch Mông làm mặt quỷ với Kha Nhược Sơ, mặt mày hớn hở nói, "Cái này kêu là nước phù sa không chảy ruộng ngoài."

"Tào lao, kệ cậu đó." Kha Nhược Sơ hừ một câu, cúi đầu ăn cơm.

Bạch Mông nửa đùa nửa thật, "Chờ đến khi nhìn thấy chị của mình, cậu sẽ biết cái gì gọi là hối hận."

....

Thời gian thấm thoát thoi đưa, tháng bảy đến lúc nào ai mà hay.

Tiếng ve sầu càng lúc càng lớn, sinh viên trong trường ngày càng ít, giữa tháng 7 trường đại học bắt đầu nghỉ hè, sinh viên lần lượt tan học.

Hè đến rồi, nghĩa là phải về nhà.

So với về nhà thì Kha Nhược Sơ nguyện ý ở lại trong ký túc xá.

Meo~~~~ Như thường lệ, trên đường đi làm, Kha Nhược Sơ bị mấy con mèo hoang chặn đầu cướp lương thực.

Trước kia, cô từng cho chúng nó ăn vài lần, cho nên mỗi lần thấy cô thì đàn mèo này lại tung ta tung tăng đi theo cô, giống như biết trên người cô có đồ ăn vậy.

Cuộc sống thường ngày chẳng có gì thay đổi, giống như là & paste, từng ngày nhẹ trôi rất nhanh.

Chuyện phát sinh ở quán bar lần trước cũng đã cả tháng rồi, cuộc sống của Kha Nhược Sơ cũng dần dần bình yên, chỉ thỉnh thoảng sẽ nhớ đến đêm đó, cũng xem như đó là một giấc mộng.

Nhưng mà, lúc Kha Nhược Sơ cho rằng mọi thứ trở về điểm bắt đầu thì vào một ngày hết sức bình thường, cô lại gặp phải một chuyện ngoài ý muốn.

Khoa Tiêu Hoá bệnh viện Trường Nam, phòng VIP.

"Thời gian xuất viện còn chưa biết nữa, bên ông Mã cô kéo dài thời gian cho tôi, chờ tôi xuất viện rồi sẽ đi gặp ông ấy nói chuyện trực tiếp.

Có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi, tôi không có vấn đề gì, bệnh cũ tái phát thôi...."

Trên giường bệnh, Thịnh Như Ỷ dựa vào đầu giường, một bên gọi điện thoại, một bên cúi đầu xem hồ sơ.

Mặc dù ở bệnh viện nhưng mà không hề rảnh rỗi chút nào.

Chuyện tình cảm đối với Thịnh Như Ỷ rất tuỳ ý, nhưng mà Thịnh tổng đối với công việc tuyệt đối là chân ái.

Tối hôm qua, bệnh bao tử tái phát cũng chính là vì nói chuyện đầu tư, ở trên bàn tiệc uống không biết bao nhiêu rượu.

Mới vừa cúp điện thoại, một lát sau có tiếng gõ cửa vang lên, Thịnh Như Ỷ đầu không ngẩng lên, thờ ơ nói, "Vào đi."

Vào mỗi buổi sáng, như thường lệ sẽ đến xem bệnh.

Kha Nhược Sơ đẩy cửa đi vào, trên tay còn cầm báo cáo mới nhất, "Cô Thịnh, hôm nay cảm giác thế nào?"

"Cũng tạm đỡ, khi nào có thể xuất viện?" Thịnh Như Ỷ vẫn duy trì tư thế bất biến, bận rộn công việc.

Kha Nhược Sơ nhìn thoáng lên giường bệnh một cái, bệnh nhân cúi đầu, mặc dù không nhìn rõ mặt cho lắm, nhưng trực giác mách bảo cô đây là một người rất đẹp, tóc dài nhuộm màu nâu, còn hơi uốn, lần đầu tiên Kha Nhược Sơ nhìn thấy một bệnh nhân nằm viện mà vẫn có thể giữ cho bản thân xinh đẹp vậy.

"Báo cáo kiểm tra, trưởng khoa Dương đã xem qua, không có vấn đề gì, đề nghị ở lại bệnh viện quan sát thêm một ngày...."

Nghe giọng nói này, động tác tay của Thịnh Như Ỷ dừng lại, sự chú ý từ tập hồ sơ dời đến chỗ khác, càng nghe càng cảm thấy giọng nói này hình như có chút quen.

Giọng nói nhỏ nhẹ, dịu dàng lại có chút ngọt ngọt.

Kha Nhược Sơ thấy bệnh nhân vẫn duy trì tư thế cũ, không ngẩng đầu, còn tưởng đâu bản thân nói nhỏ quá, cho nên bệnh nhân không nghe rõ, "Cô Thịnh?"

Lúc này, Thịnh Như Ỷ mới ngẩng đầu, lập tức tìm kiếm gương mặt của Kha Nhược Sơ mà nhìn chằm chằm, ánh mắt đầu tiên cô đã chú ý đến nốt ruồi bên mắt trái.

Chỉ thấy đây là một cô gái với mái tóc dài đen, cột lên thành đuôi ngựa, khoác trên người chiếc áo blouse trắng càng làm cho dáng người nhỏ thêm.

Mặc dù, đã một tháng trôi qua, ký ức cũng cơ hồ, nhưng bằng cảm giác Thịnh Như Ỷ vẫn có thể xác định, người đứng trước mặt cô, chính là tiểu bạch thỏ hôn cô xong rồi bỏ chạy.

Tưởng đâu là một cô sinh viên năm nhất năm hai, hoá ra là bác sĩ nhỏ a.

Thịnh Như Ỷ thả tệp hồ sơ trên tay xuống, dùng đôi mắt đào hoa đánh giá người trước mặt, thế giới này thật bé nhỏ.

Kha Nhược Sơ đối diện với bệnh nhân, vài giây sau cũng trầm mặc.

Sau đó, bầu không khí trong phòng bệnh, dần dần trở nên vi diệu....