Bạch Mông chậm chạp lề mề không nhận ra.

Nhưng mà, hình như giữa hai người không ổn.

Bạch Mông hiểu rất rõ tình cách Kha Nhược Sơ, mặc kệ trời có sập Kha Nhược Sơ vẫn sẽ dịu dàng nhỏ nhẹ mà nói chuyện, cô chưa từng thấy Kha Nhược Sơ cãi nhau với ai.

"Để em qua xem." Bạch Mông nói với Thịnh Như Ỷ, vội vàng đi qua.

Sau khi lời qua tiếng lại với nhau, Kha Nhược Sơ và Viên Lộ Chi đều im lặng.

Viên Lộ Chi không ngờ sẽ có ngày con gái bà phản bác lại lời nói của bà, mà Kha Nhược Sơ cũng không ngờ sẽ có ngày cô dỗ mẹ cô.

Hai người không ai nói cũng không ai nhượng bộ, không khí xung quanh cũng tự dưng mà căng lên.

Cũng may Bạch Mông xuất hiện kịp lúc, phá vỡ cục diện bế tắc này.

"Nhược Sơ...." Lúc Bạch Mông đến gần, cũng cảm giác được bầu không khí nặng nề, nhìn xem tình hình thì đoán 8 phần là hai mẹ con mới cãi nhau.

Biểu cảm trên mặt Viên Lộ Chi dịu xuống, suy cho cùng thì vẫn có người ngoài ở đây.

Bạch Mông nhìn nhìn Kha Nhược Sơ, cười nói, "Bọn mình định đi ăn khuya, đêm nay lo diễn cũng chưa có ăn tối, cậu đói không? Hay là cùng bọn mình đi ăn chút rồi về.

Dì à, bọn con sẽ không về quá muộn, chờ ăn xong con lập tức đưa Nhược Sơ về.

Con đảm bảo với dì."

Viên Lộ Chi cười đáp, nói thay Kha Nhược Sơ, "Con bé nói hôm nay mệt, muốn về nhà sớm một chút...."

"Con muốn đi." Viên Lộ Chi chưa nói xong đã bị Kha Nhược Sơ cắt ngang.

Nụ cười trên mặt của Viên Lộ Chi cũng không duy trì được nữa.

"Con muốn đi theo mọi người ăn uống." Kha Nhược Sơ lại nói, đêm nay cũng không biết làm sao nữa, mỗi câu đều muốn chống đối mẹ cô vậy.

"Được.

Con đi đi." Viên Lộ Chi tức giận quăng một câu.

Cách nói chuyện này, như nước với lửa....

Bạch Mông bị kẹp chính giữa, hít một hơi thật sau, trên mặt mỉm cười nhưng lòng thì điên cuồng mắng chửi: chỉ là ăn một bữa thôi mà, tại sao lại đến mức như vậy?

Tính cách Kha Nhược Sơ yếu đuối như vậy, cuối cùng Bạch Mông cũng tìm được nguyên nhân sâu sa, thật là "Ác mộng" khi có một người mẹ như vậy.

Kha Nhược Sơ biết mẹ cô đang tức giận.

Nếu là ngày thường cô sẽ chủ động thoả hiệp, sẽ đi dỗ mẹ cô, cùng tuỳ mẹ cô.

Nhưng đêm nay, co không muốn nhượng bộ, cũng khó có được một ngày vùng dậy.

Viên Lộ Chi không nói gì nữa, mang theo một bụng tức, lái xe đi mất.

Kha Nhược Sơ đứng một chỗ, mím môi, cho dù đã lấy hết can đảm, nói lên ý kiến của bản thân, nhưng mà trong lòng vẫn khó chịu.

Có lẽ, từ nhỏ cô đã sợ nhìn thấy mẹ thất vọng hay tức giận.

Đêm nay cãi nhau thành ra như vậy, tóm lại là hụt hẫng.

"Không sao chứ?" Bạch Mông ôm lấy vai Kha Nhược Sơ, quan tâm.

"Không sao." Mặc kệ có sao hay không sao, đều có thể cười nói không sao cả, đây chính là bản lĩnh của Kha Nhược Sơ.

"Mang cậu đi ăn ngon."

"Ừ."

Không bao lâu, Thịnh Như Ỷ thấy Kha Nhược Sơ và Bạch Mông sóng vai đi đến chỗ cô, trên mặt Kha Nhược Sơ còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, người này điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, tựa như cho dù có thế nào thì vẫn luôn lễ phép.

Thịnh Như Ỷ lại nhớ đêm đó, Kha Nhược Sơ ngồi một mình ở trong quán bar uống rượu, rồi lại khóc.

Khi đó cô biết rằng, nếu như tâm trạng của cô gái này không tốt sẽ ẩn nhẫn chịu đựng sự bất bình, chỉ có thể bao dung cho qua.

Ở trước mặt những người khác, cô ấy có thể mỉm cười cho qua, nhưng vào những chỉ có một mình, cô ấy sẽ lặng lẽ khóc.

"Đi thôi, trước đi ăn đi, đói muốn xỉu rồi." Bạch Mông hô gọi mọi người, bởi vì chuẩn bị cho buổi biểu diễn, cho nên mọi người không có thời gian để ăn, thực sự rất đói.

Bạch Mông hỏi Kha Nhược Sơ muốn ăn gì, Kha Nhược Sơ đáp lại bằng câu trả lời tiêu chuẩn, giống như: Mình sao cũng được.

Bọn họ cũng không đi xa cho lắm, chỗ này có nhiều cửa hàng đồ nướng.

Đang là mùa hè, đúng chuẩn phải ăn đồ nướng.

Cho nên bọn họ đi đến một cửa hàng đồ nướng nổi tiếng ở đó, không gian ở đây rộng rãi, hơn nữa còn có gió thổi, không khí mùa hè tràn ngập khắp nơi.

Bạch Mông đoán được tâm trạng của Kha Nhược Sơ không tốt, cho nên cô ấy tìm cách để Kha Nhược Sơ có thể giải toả được tâm trạng, mà cách tốt nhất là trực tiếp cầm lấy chai bia đặt trước mặt Kha Nhược Sơ, "Uống bia đi nào, uống được bao nhiêu thì uống, uống say rồi thì đến chỗ mình ngủ một giấc.

Ngày mai thức dậy sẽ không có chuyện gì hết."

Kha Nhược Sơ nhìn chằm chằm vào chai bia đã mở nắp.

"Em đừng có nghe lời con bé, không uống được thì đừng uống." Thịnh Như Ỷ ngồi một bên, trực tiếp cầm lấy chai bia trước mặt Kha Nhược Sơ đặt sang chỗ khác, cô luôn cảm thấy tìm men say để giải quyết vấn đề là hành vi ấu trĩ.

Nếu có thể giải quyết được vấn đề thì toàn thế giới đều là những người say.

"Em đâu có nói say, cậu ấy cần phải phát tiết cảm xúc ra, luôn nghẹn ở trong lòng có biết bao nhiêu khó chịu a." Bạch Mông thẳng thắng, đều thay Kha Nhược Sơ nói ra, "Đêm nay, cậu cứ uống thoả thích, có chuyện gì không vui, cứ nói ra với mình...."

Mọi người nghe Bạch Mông nói vậy, liền quan tâm an ủi Kha Nhược Sơ.

Mặc dù, Bạch Mông đã nói thay cho tâm trạng của Kha Nhược Sơ bây giờ, nhưng là trò trước mặt mọi người, làm cho Kha Nhược Sơ có chút xấu hổ, cô cười giải thích, "Mình thật sự không sao mà."

Ánh mắt Thịnh Như Ỷ đảo nhẹ qua đôi mắt của Kha Nhược Sơ, đằng sau vẻ dịu dàng và trầm lặng này thật ra chất chứa rất nhiều tâm sự.

Thịnh Như Ỷ có kinh nghiệm sống nhiều hơn Bạch Mông, đương nhiên nhìn mặt là đã thấu hiểu nổi lòng của người kia rồi.

Tính cách ôn hoà nhưng cũng rất kiên trì, không muốn ở trước mặt mọi người bộc lộ quá nhiều.

"Em bớt nói đi." Thịnh Như Ỷ quay đầu, lập tức ngăn cho Bạch Mông không nói thêm nữa.

Kha Nhược Sơ lặng lẽ nhìn Thịnh Như Ỷ, cô ấy chỉ nói nhẹ hai lời, một câu cũng chưa an ủi cô, nhưng mà cô lại thấy ấm lòng, luôn có cảm giác đối phương nhìn thấu tâm can của cô, nhưng không bao giờ vạch trần cảm giác gian nan của cô.

"Em...." Bạch Mông bĩu môi, uống cạn một ly bia.

Với nghĩa khí của Bạch Mông, cô quan tâm đến Kha Nhược Sơ là thật lòng, nhưng mà Kha Nhược Sơ lại không phải Bạch Mông, không phải chỉ một bữa ăn ngon hay một đêm say sưa thì trút giận ra hết rồi quên đi những chuyện không hay.

Kha Nhược Sơ cũng từng nghĩ đến việc dựa vào men say mà trút giận, nhưng kể từ sau cái sự việc say rượu kia, Kha Nhược Sơ cảm thấy thất ngớ ngẩn, bởi vì uống say ngoài việc nhức đầu thì chẳng quên được gì cả.

Ăn đồ nướng, uống bia và tán gẫu, bầu không khí rất tốt, chuyện xấu cũng vơi đi trong đầu, tâm trạng của Kha Nhược Sơ cũng tốt hơn một chút.

Dưới sự cổ vũ của mọi người, Kha Nhược Sơ cũng thử uống một ngụm bia, mới uống một ngụm, hai mày của cô đã cau lại, không thể nuốt xuống được.

Kha Nhược Sơ nghe tiếng cười thầm.

Cô nghiêng đầu nhìn thấy Thịnh Như Ỷ đang cười nhạo cô, đôi môi đỏ mọng, hàm răng thật trắng, dưới màn đêm u tối lại càng thêm đa tình.

"Thật sự không uống được."

Kha Nhược Sơ chỉ cảm thấy vị đắng trong miệng, đôi mày vẫn cau lại, "Không biết uống cái này."

Thịnh Như Ỷ nói, "Không biết uống là chuyện tốt."

Kha Nhược Sơ liếc nhìn Thịnh Như Ỷ, trong lòng còn nghĩ biết vậy mà chị còn uống nhiều à, uống đến mức phải nhập viện, nhưng mà nghĩ thì nghĩ thôi chứ nào dám nói.

Thịnh Như Ỷ không uống bia vào buổi tối, cô ấy tham gia vào bữa tụ hội đêm nay, chẳng qua kiếm chuyện làm cho bớt buồn chán.

Kha Nhược Sơ mới uống được nửa cốc bia, cũng không dám uống nữa.

Như thật ra quý cô Bạch thì uống không ngừng, miệng thì nói cùng nhậu với Kha Nhược Sơ, nhưng mà Kha Nhược Sơ có uống đâu, ngược lại Bạch Mông còn uống say thất bát.

Sau bữa khuya, mọi người cũng giải tán, diễn xong ai nấy cũng đều rất mệt, nên không có ý đi tăng 2.

Chỉ có Bạch Mông kia vẫn luôn ồn ào đòi đi thâu đêm.

Cũng may mắn là bạn trai của Bạch Mông cũng có mặt ở đây, cho nên Thịnh Như Ỷ không cần dọn dẹp đống lộn xộn này.

"Nhược Sơ, mình đưa cậu về." Mặt Bạch Mông đỏ bừng, ôm chặt lấy Kha Nhược Sơ, đòi đưa cô về nhà.

"Cậu say thành thế này rồi, còn đòi đưa mình về nữa sao.

Mình tự đi về được." Kha Nhược Sơ lo lắng, nếu mà mẹ cô thấy Bạch Mông thế này, đoán chừng như núi lửa phun trào, sau đó gọi hai người lại dạy dỗ một phen.

Bởi vì Viên Lộ Chi là người kiêng rượu.

Bạch Mông cũng nhận ra bản thân đêm nay uống nhiều, cũng không thích hợp đưa Kha Nhược Sơ về, cô vò đầu bứt tóc, trong nháy mắt xuất hiện ý tưởng, lôi kéo tay Kha Nhược Sơ, vô tình đẩy vào trong vòng tay Thịnh Như Ỷ, "Chị, em giao bạn em cho chị.

Chị phải có trách nhiệm nha....".