"Vậy chúng ta làm hoá nhé,từ nay về sau em sẽ không để người đàn ông nào tự tiện chạm vào em nữa."

Bị dáng vẻ yểu điệu của Hi Văn mê hoặc.Sự dễ thương này quyến rũ Kiệt Bân chết thôi.Không kìm được,anh kéo Hi Văn lại gần hơn,môi sắp chạm môi.Anh thở nhẹ,liền trả lời với giọng trầm.

"Đương nhiên rồi."

Hai người ôm nhau dưới khung cảnh ánh nắng vàng ươm.Sắc mặt cô đột nhiên lộ rõ nụ cười.Hi Văn thả tay ra rời khỏi Kiệt Bân.Không hiểu chuyện gì sắp được hôn hôn mà cô lại làm như thế.

Hi Văn chạy sang một phía.

"Vợ Chồng chúng ta giận nhau vốn không quá mười phút."

Anh dần nhận ra bị cô gái nhỏ trước mặt lừa.Dùng vẻ mặt dễ thương để lừa anh đúng là gian xảo mà.Khoan đã,hình như cô vừa gọi là nói"vợ chồng".Nghe xong vui hẳn lên con mèo mưu mô lại biết cách vừa đánh vừa xoa.

"Em vừa nói gì."

"Chồng"-thì thầm.

Tay nắm tay dạo bước trên đường về nhà.Trên đường đi ngào ngạt hương thơm.Hi Văn quay sang thì thấy đây chính là chỗ mà cô hay chơi hồi còn nhỏ.Một cách đồng hoa cải vàng.Nhớ ra đây là mùa hoa cải.

Hi Văn phấn khích như một đứa trẻ kéo tay Kiệt Bân chạy lại cách đồng.Đối với anh đây cũng là lần đâu tiên.Từ bé đến lớn toàn sống ở thành phố có lần nào thấy.

Chạy một mạch ra xa,cái sự yên bình này thật thoải mái.Hi Văn kéo Kiệt Bân lại chiếc cây sồi mà nhỏ cô hay trèo,ngồi xuống gần đó.

"Ôi kỉ niệm,em rất thích hoa đặc biệt là hoa oải hương,nó thơm cực."

"Nếu em muốn anh sẽ mua cả vườn hoa cho em."

Ánh mắt cô lấp lánh,vui chưa kịp thì nhớ ra là gần quá trưa.Do mải chơi mà quên về nhà.

Một ngày vẫn thế,vẫn trôi qua đủ hai tư giờ nhưng có Kiệt Bân bên cạch làm Hi Văn có sức sống hơn.Đêm nay,ba cô coi chặt hơn đã để anh ngủ ở phòng ông.

Khuya đến,bên ngoài lao xao tiếng gió cùng tiếng côn trùng kêu du dương.Những tiếng động này chỉ có thể nghe thấy ở quê yên bình.Bầu trời đầy sao toả sáng với mặt trăng.Căn phòng nhỏ có một tấm mền và một chiếc giường.Ba Hi Văn nằm trên,Kiệt Bân nằm dưới.

"Cậu phải đối xử tốt với con gái của tôi đấy."-Ông nói.

"Cô ấy rất đặc biệt luôn mang đến cảm giác ấm áp cho cháu.Cháu rất yêu cô ấy.Hi Vọng bác có thể toàn tâm toàn ý giao Hi Văn cho cháu."

"Tôi biết là cậu rất tốt,cái gì cậu cũng đáp ứng được cho nó.Tôi giao con gái của tôi cho cậu,nếu mà cậu làm tổn hại đến nó thì dù làm mọi cách tôi cũng sẽ làm bằng được,đánh chết cậu."

Nói rồi ông quay sang bên kia,kéo chăn sát lên cổ.Kiệt Bân nghe được rất vui ba Hi Văn đã giao cô cho anh rồi.Giọng điệu của người đàn ông thật kiên quyết,sinh ra được đứa con gái rượu thừa hưởng hết gen(zen) trội của ba mẹ.Tính cách cũng giống rất dễ thu hút người khác.

Chiếc xe chuẩn bị chạy,bên ngoài là Hi Văn và Kiệt Bân.Cô ôm ba mẹ chào tạm biệt.Ở được hai ngày cũng đã đến lúc phải đi rồi.

"Ba,mẹ con đi đây.Bao giờ có thời gian con sẽ về thăm ba mẹ."

Người ba nhìn thấy con gái bảo bối chuẩn bị đi.Muốn giữ nó lại lắm,không có nó nhà lại vắng đi mấy tiếng cười.Chỉ mong hai đứa nhanh có con để cho ông ngoại còn có cháu bế.

Lên xe,mọi thứ sẵn sàng.Chiếc xe dần dần đi vào thành phố lớn, khoảng cách đến nông thôn cũng xa hơn.