Lâu lan giai nhân_C9.2

Edit:Qu33njc3

Hàn Chấn Dạ nheo lại tròng mắt đen, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thương Nguyệt.”Ta nói rồi, muốn xử trí nàng như thế nào cùng không liên quan đến ngươi.”Hắn vội vàng muốn nhìn thấy Băng Nhi. Thương Nguyệt đến tột cùng đã đem nàng giấu đi nơi nào rồi?

Thương Nguyệt nhướng mày lên, ưu nhã đứng dậy, tay cầm lấy quyền trượng nữ vương Lâu Lan. Nàng giơ quyền trượng lên chỉ vào Hàn Chấn Dạ, nụ cười nơi khóe miệng càng trở nên lạnh lùng, bộ dáng mỹ lệ lúc này cũng đã tràn đầy uy nghiêm.”Ngươi đối với người nữ nô kia quá dung túng, uy hiếp an nguy Lâu Lan của ta, ta đây không thể khoanh tay đứng nhìn mặc ngươi cố tình làm bậy được, ngươi không thể hạ quyết định, vậy để ta làm thay ngươi chặt đứt sự dây dưa giữa các ngươi.”Nàng lần nữa ngẩng đầu nhìn hướng ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói.” Lên đường lúc buổi trưa, đã qua mấy canh giờ, tính toán thời gian cũng đã nên đến.”

Một trận hàn ý lạnh như băng quét qua lưng, Hàn Chấn Dạ hai mắt lạnh như băng, nhìn chằm chằm Thương Nguyệt. Kể từ khi Băng Nhi mất tích, trong lòng hắn đã quấn quanh dự cảm bất tường, thời gian đã đến gần nửa đêm, sự nhẫn nại của hắn cũng đã vượt qua điểm giới hạn.

“Ngươi đem nàng đưa đến nơi nào rồi?” Lộ trình mấy canh giờ, cũng có thể rời khỏi biên giới Lâu Lan, Băng Nhi đến tột cùng bị đưa đến nơi nào?

Thương Nguyệt đi tới phía trước cửa sổ, hồi lâu cười một tiếng.”Ta có lập trường của ta, nếu như ta là nữ vương Lâu Lan, như vậy nhất định bảo vệ Lâu Lan là suy nghĩ đầu tiên.”Nàng thần thái nhàn nhã như đi chơi, thẳng tắp nhìn vào trong mắt Hàn Chấn Dạ.

Bên trong cặp mắt đen đều là sát ý, chuyện này xử lý không thể có sai lầm, nếu không nàng nhất định sẽ bị nam nhân này đích thân giết chết. Ai, nhưng bọn họ là thân nhân nha!

“Chuyện này cùng ta không liên quan, ta chỉ muốn biết Băng Nhi đang ở nơi nào?”Hàn Chấn Dạ thô bạo nói.

“Kiên nhẫn chút đi, ta nói chuyện kế tiếp, ngươi nhất định sẽ cảm thấy hứng thú.”Thương Nguyệt còn đang cười, cười đến rất vô tội.”Người nữ nô kia ta cùng với nguy tu Vương đã trao đổi với nhau, ta là chủ nhân luôn là phải biểu đạt một chút thành ý chứ.”

Dự cảm bất tường càng ngày càng mãnh liệt, Hàn Chấn Dạ thân hình cao lớn cứng ngắc. Sự thật đã bày ởtrước mắt, hắn chẳng qua là không dám thừa nhận mà thôi …

“Ngươi đã làm cái gì?”Hắn hỏi lại rất mềm nhẹ, nhưng ánh mắt tà ác như rắn độc.

“Ta giao nàng cho sứ giả.”Thương Nguyệt mỉm cười nói, không chút nào khiếp sợ đi về phía trước một bước, nhìn ngắm khuôn mặt tuấn lãng lãnh khốc của hắn, đợi chờ phản ứng của hắn. Nàng hưởng thụ cực kỳ giờ khắc này, chờ đợi người nam nhân nàybởi vì yêu mếnnữ nhân mà hoàn toàn mất đi tĩnh táo.

Trong lòng đau xót mãnh liệt, khi biết nàng bị đưa đi khỏi Lâu Lan, trong lồng ngực của hắn giống như là bị đào một cái lỗ thủng to. Hắn khó có thể tin, Thương Nguyệt lại có thể ra quyết định như vậy.”Ta muốn giết ngươi!”Hắn hét lên, mắt lộ ra hung quang.

Thương Nguyệt giả bộ đưa ra vẻ mặt kinh ngạc.”Dạ nhi, làm sao, thì ra là ngươi để ý như vậy nàng a? Ngươi nghĩ cứu nàng sao? Vậy cũng phải nhanh a! Ngươi có thời gian giết ta cho hả giận, không bằng chạy tới cứu nàng, đuổi theo muộn nói không chừng sứ giả đã khẩn cấp sử dụng nàng.”

Một tiếng mắng chửi từ trong miệng Hàn Chấn Dạ thốt ra, hắn mãnh liệt quay đầu, hất hai tay Thương Nguyệt ra, lo lắng xoay người rời đi. Nếu không phải lo lắng đi đến quá trễ, Băng Nhi sẽ phải chịu lăng nhục, hắn thật sự sẽ vung đao chém chết Thương Nguyệt.

Hắn nhấc chân một chút, đi ra khỏi cung điện Lâu Lan, ở trong bóng đêm hướngnước Nguy Tu mà chạy đi.

Thời điểm rời đi, mơ hồ còn nghe thấy Thương Nguyệt mang theo cười câu hỏi.”Ngươi không phải nói, nàng chỉ là đầy tớ sao? Một đầy tớ bé nhỏ không đáng kể, đáng giá để ngươi vất vả lo lắng như vậy sao?”

Bên trong câu hỏi, mang theo sự châm chọc, quanh quẩn ở trong đêm trăng Lâu Lan.

☆☆☆

Cách sông Khổng Tước không xa, trong tẩm cung nguy tu Vương ngọn đèn dầu sáng đã tắt.

Trên đệm bóng dáng xinh xắn đã bắt đầu có động tác, ánh mắt cũng đã từ từ trở nên trong suốt, khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ còn có chút tái nhợt, nàng chậm chạp ngồi dậy, mơ hồ nhìn về phía bốn phía, không biết mình hiện đang ở chỗ nào.

Độc tố trong cơ thể đã biến mất, thần trí nàng đang từng lúc từng lúc khôi phục lại, nhưng cũng không rõ lắm trong lúc trong hôn mê rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nàng chỉ có thể mơ hồ nhớ được trong lúc hôn mêcó một đôi mắt màu đen vững vàng nhìn thẳngnàng, lo lắng nhìn nàng, một đôi tay thô ráp mà ôn nhu nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên da thịt lạnh ngắt của nàng.

Sau đó, người nọ rời đi, nàng ở trong hôn mê trằn trọc, lại có người đem nàng đưa lên xe ngựa. Lung la lung lay giống như là đã đi một quãng đường rất dài, cặp kia mắt, đôi tay kia cũng không quay lại vớinàng, nàng bởi vì tâm tình bất an mà tỉnh lại.