***

Đi ra đến con hẻm, Kiều Diên đưa mắt nhìn, xe của Tần Đông Loan dừng ở đầu con hẻm.

Anh đã xuống xe, đứng dưới ngọn đèn đường bên cạnh con hẻm nhỏ, mặc chiếc áo choàng màu đen.

Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên người anh, cắt ra một cái bóng mông lung cao ngất, Kiều Diên nhìn thấy Tần Đông Loan, nhấc chân bước tới.

Lúc Kiều Diên ra khỏi nhà đi ra hành lang, Tần Đông Loan cũng đã nhìn thấy.

Tuy là tòa nhà đã khá cũ, nhưng đèn cảm ứng vẫn còn nhạy.

Gần như là Kiều Diên vừa ra khỏi cửa, đèn hành lang ở tầng ba đã sáng lên, sau đó cách một lớp kính, anh thấy Kiều Diên chậm chạp đi xuống cầu thang.

Trời tối, nhưng vì Kiều Diên có làn da trắng nhợt, cậu mặc một chiếc áo khoác không quá dày, khóa kéo lên cao nhất, khuôn mặt và cái cổ trắng như tuyết ở trong bóng đêm cực kỳ rõ ràng.

Sau khi ra khỏi hành lang, cậu nhìn về phía anh, sau đó chậm rãi đi tới.

Kiều Diên đi đến trước mặt Tần Đông Loan, đứng dưới đèn đường.

Từ sau ngày tuyết rơi đó, Bắc thành càng ngày càng lạnh.

Còn chưa đến tháng mười hai đã bắt đầu cảm nhận được mùa đông đén rồi.

Kiều Diên đứng đối diện Tần Đông Loan, nâng mắt nhìn anh.

Vẻ mặt của cậu xem như bình tĩnh, nhìn anh một cái, lại cúi đầu xuống.

Hàng lông mi của cậu rất dài, dù cách một lớp kính mắt cũng có thể thấy rõ, trong lúc rũ mắt nhìn xuống đất, hàng lông mi dài đó sẽ lướt nhẹ qua lớp kính mắt, lưu lại một cái bóng hình cánh quạt bên dưới.

Tần Đông Loan nhìn cậu rũ mắt, lại nhìn đôi môi mím lại của cậu, hỏi.

"Ăn cơm chưa?"

Kiều Diên nghe vậy, một lần nữa ngẩng đầu lên.

Giữa hai người, dù sau khi gặp lại trở nên thân thiết, cũng chỉ xoay quanh mấy vấn đề ăn cơm.

Ngày đầu tiên Tần Đông Loan gặp lại cậu, sau đó đưa Tề Dĩ Phạm đi ăn, còn đưa cậu đi cùng.

Sau lần đó, anh biết cậu bị đau dạ dày, đi mua thuốc cho cậu.

Lại sau đó ở buổi tụ tập, bởi vì cậu bị Triệu Tấn uy hiếp, cậu hỏi anh giữa hai người còn bữa cơm nào không, Tần Đông Loan nói luôn với cậu, chỉ cần Kiều Diên muốn ăn, anh mời mấy bữa cũng được.

Sau đó nữa, Tần Đông Loan đến nhà cậu, biết nguyên nhân căn bệnh đau dạ dày của cậu.

Xuất phát từ sự thân thiết của hai người, anh giúp cậu gọi bữa sáng, còn bảo cậu đến nhà mình ăn tối.

Bây giờ mọi thứ giữa hai người đều đã bị phơi bày, Tần Đông Loan thấy cậu, câu đầu tiên hỏi cậu vậy mà vẫn là đã ăn cơm chưa.

Mấy ngày liền cậu không đến nhà anh ăn cơm, cố gắng tránh liên hệ với anh, hôm nay còn trực tiếp nói với Tần Thanh sẽ không dạy kèm cho Tề Dĩ Phạm nữa.

Khi trước Trần Cảnh Vũ đã nói hết mọi chuyện với anh, hẳn là anh đã biết cả rồi.

Mỗi lần có bất kỳ chuyện gì xảy ra, suy nghĩ đầu tiên của cậu luôn là giấu đi.

Sau khi thích Tần Đông Loan, cậu đã giấu đi tình cảm đó đến mười năm.

Sau khi tâm tư bị lộ ra ngoài, cậu lập tức giấu chính mình không đi gặp Tần Đông Loan nữa.

So với cậu, Tần Đông Loan luôn giữ được lý trí và trưởng thành.

Dù mọi thứ giữa hai người đều đã bị phơi bày, nhưng có những lời vẫn cần nói rõ ra.

Kiều Diên ngẩng đầu nhìn Tần Đông Loan, nhìn một lát, đáp: Ăn rồi."

"Mì tôm?" Tần Đông Loan hỏi.

"Không phải, gọi đồ ăn ngoài, cháo và rau." Kiều Diên trả lời.

Kỳ thực nói đến đây, Kiều Diên đã có ý nói thẳng ra.

Dạ dày của cậu không tốt, nhưng cậu không phải đứa ngốc.

Cậu muốn tự chăm sóc chính mình, gọi đồ ăn ngoài hoặc là cách khác đều có thể làm được.

Nhưng cậu lại lựa chọn phương thức phiền phức nhất, đó là mỗi ngày ngồi thêm hai trạm buýt đến nhà Tần Đông Loan ăn.

Cậu không vì bữa cơm kia, mà là vì Tần Đông Loan.

Cậu nói xong câu kia, Tần Đông Loan rũ mắt nhìn cậu, cũng đã hiểu được ý của cậu.

Anh nhìn Kiều Diên, cuối cùng lên tiếng.

"Trần Cảnh Vũ đã tìm cậu." Tần Đông Loan nói.

"Ừm." Kiều Diên đáp, nói: "Cậu biết cả rồi."

"Thật ra cái cậu biết là sai."

Kiều Diên nói tới đây, lại ngẩng đầu nhìn Tần Đông Loan, thấy anh cũng đã rũ mắt nhìn xuống mình.

Đèn đường trong con hẻm nhỏ rất mờ nhạt, chiếu lên khuôn mặt của hai người tạo thành một lớp ánh sáng cam.

Ánh mắt của Kiều Diên ở dưới ánh sáng này, thậm chí trở nên tối hơn sâu hơn, cậu nhìn Tần Đông Loan, nói.

"Tôi không thích người kia, cũng không coi cậu thành thế thân."

"Sự thật là, tôi đem cậu ấy thành thế thân của cậu."

"Tôi thích cậu mười năm, bắt đầu từ hồi cấp ba."

"Mọi tiếp xúc giữa tôi và cậu, đều là từ ý niệm dơ bẩn tôi dành cho cậu."

"Bây giờ cậu đã biết rồi, từ giờ, tôi sẽ cách xa cậu."

Kiều Diên nói xong toàn bộ những lời cần nói với Tần Đông Loan.

Những lời này, ngoại trừ câu Tần Đông Loan không phải thế thân cho người bạn kia, những lời khác cậu đã cất giấu trong lòng từ rất lâu.

Cậu biết một khi mình nói ra những lời thổ lộ này, giữa hai người sẽ không còn lại gì nữa.

Bởi thế cậu cũng biết, sau khi nói ra, cậu cần phải làm gì.

Kiều Diên nói xong những lời này, đồng nghĩa với việc, giữa cậu và Tần Đông Loan đã xong.

Cậu phải quay về cuộc sống trước đây, quãng thời gian ngắn ngủi ở bên Tần Đông Loan sẽ trở thành đoạn ký ức sáng lạn nhất trong cuộc đời sau này của cậu.

Gió thổi khiến cơ thể cậu lạnh đi, Kiều Diên rũ mắt, thu lại tầm mắt nhìn thẳng vào Tần Đông Loan, chuẩn bị rời đi.

Nhưng Tần Đông Loan chợt gọi tên cậu.

"Kiều Diên."

Kiều Diên dừng chân, ngẩng đầu nhìn lên.

Tần Đông Loan rũ mắt, trong đôi con ngươi kia vẫn là trầm tĩnh thâm sâu như cũ, mơ hồ phản chiếu ánh đèn, nhưng ánh đèn đó không thể chiếu ra tâm tình của anh.

Anh nhìn Kiều Diên, hỏi.

"Sao cậu biết là tôi đối với cậu hoàn toàn trong sạch?".