Lập Quốc Ký III

Chương 58: Rắc rối lại kéo đến

Chương 58: Rắc rối lại kéo đến

Sau một tháng, tình hình ở Phụng hoàng đảo đã khởi động suôn sẽ. Lạc Thiên mới bắt đầu tính tới những bước tiếp theo. Tàu Khởi Phát đưa hắn vượt ra ngoài Quỷ Môn Quan tiến về phía bắc, đi đến đảo lớn có người gần nhất. Đi theo lần này, ngoại trừ Hồng Tụ bên hắn không rời, còn có đứa nhỏ Tiểu Thiên Thiên, huynh đệ tốt Khinh Trần, cùng tay liên lạc đắc lực Mộc Châu Bình. Toàn bộ đám người còn lại giống như bị giam giữa vùng tứ giác, không có bản lĩnh của Lạc Thiên thì không ai mơ tưởng có thể thoát ra ngoài.

Mục đích chuyến đi lần này của hắn có gì ngoài truy lùng tinh kim Trích Ly. Đây không phải là thứ thông thường có thể dễ dàng tìm thấy, nếu không giá của nó cũng không mắc hơn vàng. Lạc Thiên tính toán, nếu gom đủ số lượng hắn cần, e rằng phải bôn ba nhiều nơi để gom góp.

Đi suốt ba ngày trời, bọn họ cập bến cảng Thu Sang, một thị trấn tương đối, với khoảng vài chục ghe tàu neo đậu, chủ yếu là ghé qua nghỉ ngơi đồng thời vào uống chén rượu của bà chủ Thu Sang. Người ở vùng đảo An Nhiên này không ai là không biết danh quán rượu Thu Ba vừa có rượu ngon vừa có mỹ nữ.

Quán rượu Thu Sang là một căn lầu gỗ, một nửa chìm sâu trong vách đá, một nửa nằm trên cầu phao nối liền với bến cảng. Khách nhân ra vào rất tấp nập, có đủ loại người. Ngư phủ đánh cá, giang hồ tứ hải, thuỷ thủ thuyền vận, thương hồ vãng khách ... thứ nào cũng có, điểm chung nhất đều là loại thô lỗ, lang bạt, xuất thân không rõ ràng.

Nhóm người của Lạc Thiên chưa bước vào quán đã nghe cửa sổ vỡ choang một tiếng, một nam nhân quần áo tả tơi bị ném ra khỏi cửa sổ, rơi tỏm xuống nước, bên trong vang lên tiếng ồ ồ trêu chọc. Tiếng nữ nhân la to sang sảng.

-Cửu thuyền trưởng, ông lại ném vỡ cửa sổ, lần này chi phí đã tăng lên rất nhiều, không thể ghi sổ nữa, trả tiền đi.

Bên trong là một thiếu phụ trẻ tay đang cầm cuốn sổ la mắng nam nhân đầu trọc, mắt lé. Nàng ta có lẽ cũng chỉ ngoài ba mươi, nhưng khuôn mặt vẫn còn cực kỳ quyến rũ, lúc trẻ hẳn là một mỹ nhân khuynh thành, lớn tuổi càng sắc sảo mặn mà muôn phần hấp dẫn. Cửu thuyền trưởng chắc là khách quen ở đây, nghe mỹ nhân la mắng không giận mà còn cười lớn.

-Bà chủ, sau chuyến hàng này ta nhất định lời to. Sẽ quay lại quán Thu Sang của bà thanh toán hết tiền nợ. – Lão cười xu nịnh, lộ ra hàm răng xiêu vẹo ố vàng.

-Hừ lần nào cũng nói sách phát tài, sổ ghi nợ đã chi chít hết, sắp phải đổi sang quyển mới mất rồi.

Bà chủ Thu Sang bỏ đi, sai mấy gia nhân dọn dẹp chỗ cửa sổ bị ném vỡ nát. Mấy khách nhân xung quanh có vẻ như đã quen với cảnh này, huýt sáo cỗ vũ, sau đó lại ồn ào quay lại tiếp câu chuyện dỡ dang của mình.

-Thiếu gia, hay là đi chỗ khác. Nơi này hỗn loạn quá!

Mộc Châu Bình lo lắng. Thiếu gia thân phận tôn quý, sao có thể dùng bữa ở nơi tạp nhạp hạ đẳng này. Nhưng Khinh Trần lại vô cùng thích không khí nơi đây. Cảm giác hỗn loạn, thô tục gợi nhớ đến Bàn Tơ phố. Y giống như cá gặp nước, rồng gặp mây, tha hồ mà vùng vẫy. Khinh Trần bước nhanh vào trong quán, hít lấy hít để không khí như tên nghiện lâu ngày gặp thuốc. Lạc Thiên thấy y cao hứng như vậy liền cười.

-Dù sao cũng đã tới nơi rồi. Chúng ta dùng xong bữa rồi đi cũng không muộn. Chẳng phải Thu Sang quán rất nổi tiếng khắp nơi sao? Không vào thưởng thức có phải uổng chuyến đi này.

Thế là hắn dẫn đầu những người còn lại đi về hướng cái bàn mà Khinh Trần đã ngồi sẵn. Thu Sang bà chủ thấy khách mới tới liền đon đả ra chào, vẻ kỳ lạ của bọn họ khiến bà chủ có phần hơi ngạc nhiên. Đã lâu lắm rồi trong quán mới xuất hiện người thập phần nho nhã tiêu sái như Lạc Thiên, một tay hắn bị thương còn dùng dây vải treo trên cổ, tay kia thì bồng theo một tiểu hài tử mập mạp đáng yêu vô cùng. Cô nương đi bên cạnh hắn thì như hầm băng vạn năm chưa ai khai phá, khiến người người không dám dây vào. Trung niên hơi mập mạp giọng to hào khí, mặt hồng nhuận, nụ cười sảng khoái rất giống một hiệp khách lang bạt khắp nơi. Người trẻ tuổi đi cuối cùng thì mặt mũi bình thường, là loại chỉ nhìn qua người ta sẽ ngay lập tức quên đi. Nhưng điều là bà chủ Thu sang để ý chính là khí tức trên người hắn đều dùng võ công phong bế, dù hắn đứng đó nhưng vẫn cho người ta cảm giác không hề tồn tại, hẳn nhiên đây là do cố ý rồi.

Ngoại trừ nam nhân bị thương cùng đứa trẻ, thì những người bên cạnh hắn đều có võ công cực cao, nhưng xem ra người làm chủ trong nhóm này mới chính là hắn. Bà chủ lăn lộn bao nhiêu năm trên đời, con mắt nhìn người cũng không phải là kém.

(.

-Các vị khách quan, xin chào. Mọi người muốn dùng món gì? – Bà chủ cười tươi như hoa chào đón.

-Chúng ta tới dùng bữa. – Quả nhiên Lạc Thiên là người lên tiếng trước. – Trong quán có món ngon nào nổi tiếng thì cứ dọn lên hết. Thêm một chén cháo cho trẻ con.

-Hai vò rượu cho người lớn – Khinh Trần nhắc nhở.

-Đúng vậy, thêm hai vò rượu cho họ! - Lạc Thiên đánh mắt về phía Khinh Trần và Châu Bình.- Phần tại hạ thì thêm một ấm trà thượng hạng.

-Hải sản tốt xương. – Hồng Tụ mở miệng nói vu vơ.

-Mấy ngay nay ta đã ăn quá nhiều nghêu sò cua ốc rồi. – Lạc Thiên phản đối.

Nào ngờ Hồng Tụ lạnh lùng quay mặt đi chỗ khác ra vẻ ta mặc kệ. Cái lưng của nàng còn viết rõ chữ “Không nghe theo sẽ không nhìn mặt chàng nữa.” Lạc Thiên đành thở dài.

-Có món hải sản nào ngon ngon thì dọn thêm lên.

-Không cay. – Hồng Tụ nhắc nhở.

-Không cay. – Lạc Thiên máy móc lập lại.

Ăn cay chính là sở thích của hắn đó nha. Nhưng từ khi Hồng Tụ bước vào đời hắn, liền tiếp quản hết tất cả mọi thứ, ngay cả cái sở thích ăn cay này cũng bị cấm đoán. Ai bảo hắn trong người quá nhiệt, tức giận thì ngất xỉu, đại nộ thì hộc máu, gió thổi qua thì lăn đùng ra ốm, không gần nữ nhân thì hoả dục đốt người. Nàng giống như bảo mẫu hết thứ này cản đến thứ kia cấm. Không nghe lời thì không thèm nhìn mặt, hở ra một tý là giận dỗi đòi bỏ đi. Cho dù hắn vô pháp vô thiên, trái tính trái nết thì dưới chân nàng cũng phải ngoan ngoãn phục tùng.

Bà chủ Thu Sang vừa ghi món ăn vừa kín đáo mỉm cười, thì ra mối quan hệ giữa bọn họ vi diệu như thế. Xem ra cái hố băng kia chỉ là vẻ bên ngoài, bên trong chắc chắc là nham thạch đang cháy đỏ.

-Khách quan chờ một chút, món ăn sẽ dọn lên liền đây.

^_^

Bữa ăn của họ diễn ra rất bình thường như mọi khi. Khinh Trần ôm rịt lấy vò rượu không buông, ép Châu Bình giao chén cùng y. Châu Bình ngược lại rất tinh quái, hầu hết đều có thể qua mặt Khinh Trần mà chuyên tâm nghe ngóng khắp nơi. Y giống như đang phân tích kỹ lưỡng, cẩn thận ghi nhớ để sau này viết ra thành tài liệu vậy. Đây là thói quan của Mật sứ, thông tin lớn nhỏ, chi tiết vụn vặt thế nào cũng không bỏ qua. Tất cả đều có thể biến thành tin tức để đem đi mua bán được. Thính Phong các phát triển mạnh như ngày nay cũng chính là nhờ những Mật sứ cần cù như đàn kiến, ‘lớn không bỏ, nhỏ không tha’, cứ thứ gì nhặt được đều tha về tổ. Mà một cái quán ồn ào tạp nham chính là kho báu cho những người thu thập tin tức như Châu Bình.

Tiểu Thiên Thiên đã chuyển qua cho Hồng Tụ bế. Nàng vừa loay hoay đút cháo cho đứa nhỏ, ăn phần cơm của mình. Thỉnh thoảng nàng nhét đồ ăn cho Lạc Thiên, bắt hắn ăn hết mấy thứ hành củ rau xanh mà hắn rất ghét. Tay bị thương của Lạc Thiên vốn là tay mặt, vì vậy hắn trầy trật cầm đũa bằng tay trái, vung vãi thức ăn khắp bàn mới có thể đút được một miếng vào miệng, vất vả vô cùng.

Lại có tên ngu ngốc nào đó không biết lượng sức, nhìn trộm qua bàn hắn rồi cười to.

-Tiểu tử, lớn rồi ăn cơm cũng không xong. Hay ngươi cùng với đứa nhỏ để cho bà mẹ trẻ đút cháo cho ăn nhá.

Tên hỗn đản chưa kịp cười hết ý thì ngay lập tức té nhào xuống đất, hai tay ôm lấy mặt. Đồng bọn của hắn lật ra thì mới phát hiện, một mắt của tên kia đã bị chiếc đũa cắm vào, mau me chảy tràn ra khắp mặt. Trong quán nổi lên một trận xôn xao ồn ào, không ai biết rõ kẻ ra tay. Bà chủ Thu Sang nhìn thấy cảnh đó trong lòng hơi hoảng sợ, “Ra tay bá đạo quá, lại cực kỳ điêu luyện, vô thanh vô tức.”

Lạc Thiên hẳn nhiên biết tên ngu ngốc xấu số kia vì mình mà chuốc hoạ, đồ ăn đang trong miệng cũng làm cho hắn ho sặc sụa. Hồng Tụ bỏ một chiếc đũa còn lại trong tay xuống, nàng rót cho hắn một chén trà. Quả nhiên là Vô Ảnh, ra tay cũng không ai hay, không ai thấy.

Vừa liếc nhìn Hồng Tụ một hồi, bà chủ Thu Sang liền chạy ra khỏi quầy cùng nhóm người xung quanh đưa tên máu me đi tìm đại phu. Với vết thương cỡ đó, e rằng nửa đời sau của hắn trở thành tên chột mất rồi.

Không khí trong quán đột nhiên trầm xuống hẳn. Ai cũng từng ình là một tay cao thủ tung hoành bốn bể, võ công quái nhân gì cũng đã từng thấy qua, thế nhưng không ai phát hiện được chiếc đũa kia là do kẻ nào phóng ra. Mọi sự chú ý tập trung vào nhóm người đáng nghi đang ngồi cạnh cửa sổ, ai cũng đều nhốn nháo vì việc xảy ra, chỉ có họ bình thản xem như không thấy chuyện gì.

Tên xấu số vừa mới nãy trêu chọc tiểu tử một tay bị thương, tuy nhiên hắn cầm đũa ăn cơm còn không xong thì làm sao ra tay. Nam nhân mập mạp, mặt mày đỏ gắt, xem ra là tám phần say rượu, hai phần bất minh. Người trẻ tuổi cắm đầu vào bát ăn làm người khác có cảm giác hắn không tồn tại, chỉ liếc nhìn qua một lần liền không có một chút nhi ngờ. Nữ nhân còn lại tay đang ôm một đứa nhỏ, tay kia đút cháo cho nó ăn. Nhìn tổng thể bọn họ không có ai đáng nghi ngờ. Thế nhưng tất cả người trong quán chỉ có thể khẳng định, là một người trong số đó đã ra tay.

Trong lúc mọi người còn đang im lặng phỏng đoán, thì đột nhiên cửa lớn của quán bị đạp bung. Cả một đám hùng hổ kéo vào. Tên dữ dằn cầm đầu hét lớn.

-Là kẻ nào ra tay đả thương huynh đệ của ta?

Thì ra lão đại của tên lúc nãy kéo đến trả thù rồi.