Chương 41: Đầu tiên phải quà cáp, thứ hai nhận họ hàng
Đúng với thời gian đã hẹn, buổi sáng hôm sau Kinh Trần đã đến tận cửa, cùng Lạc Thiên đi gặp Lao Thiết Tâm. Tên tửu quỷ này, hôm nay lại biến đổi đến người ta không nhận ra nổi. Đó là một hán tử có hơi mập một chút, gương mặt phương phi hồng nhuận, hàm râu quai nón cắt gọn sạch sẽ, tóc tai gọn gàng bới cao. Khinh Trần vận một bộ y phục chỉnh tề, sau lưng có dắt cây thiết côn đã được gấp thành nhiều đoạn. Nhìn kiểu gì cũng không ra dáng của tên ăn mày mấy ngày trước. Lạc Thiên suýt chút nữa đã không nhận ra người.
-Kinh Trần huynh, bộ dáng hôm nay của huynh ... – Lạc Thiên thật là đại khai nhãn giới.
-Ai nha, Kim huynh đệ. Thật không ngờ ngươi liền có thể nhận ra. Ta đi từ đầu phố đến cuối phố, bạn bè thân hữu mấy năm trời cũng không thể nhận ra được! – Khinh Trần há miệng cười sảng khoái.
-Hôm nay sao huynh lại thay đổi ... hình tượng, khác biệt vậy?
-Là do người chúng ta sắp sửa gặp! – Khinh Trần chợt thay đổi thái độ nghiêm túc, nói ra một câu bí hiểm.
Lạc Thiên tuy có tò mò nhưng hắn lại quyết định im lặng. Xem ra Lao Thiết Tâm phải là một bất ngờ không nhỏ. Người khiến cho lão đại của Bàn Tơ phố thay đổi đột ngột như vậy, không biết là cao nhân phương nào.
^_^
Bàn Tơ phố ngõ nhiều, quanh co, chật hẹp. Khinh Trần dẫn Lạc Thiên đi quanh quanh quẩn quẩn suốt cả mấy canh giờ, rõ ràng đối phương có ý đánh lạc hướng hắn. Tuy nhiên canh theo phương vị mặt trời và sự quan sát của Lạc Thiên, cõ lẽ bọn họ đang tiến dần về phía nam, đi về phía cao hơn của Bàn Tơ phố.
Khu vực này thật sự nhếch nhách và hỗn tạp hơn nơi Lạc Thiên ở nhiều. Nhà cửa có vẻ nghèo hơn, đường sình lầy lội, người dân cũng ăn mặc rách rưới hơn. Bọn trẻ con nheo nhóc đùa giỡn trên đường không có lấy đứa nào quần áo nguyên vẹn. Đứa lớn, đứa nhỏ đều ôm nhách, đen thui, đầu tóc rối bù, toàn bộ đi chân đất. Quả là một khu vực bần cùng trong xã hội.
Bọn họ đi qua một khu vực chợ búa đông nghịt người mua kẻ bán. Có mấy chủ sạp hàng nhận ra Khinh Trần, liền vẫy tay chào y. Khinh Trần mỉm cười đáp trả, thỉnh thoảng dừng lại trò chuyện với mấy người quen. Con người này hào sảng thoải mái, bằng hữu minh kết trải dài khắp nơi. Nhìn thấy thái độ mọi người chào đón y, Lạc Thiên chắc rằng bình thường y đối với bạn bè phải rất tốt.
đọc truyện mới nhất tại .
Ở cuối khu chợ ồn ào, Lạc Thiên nghe thấy tiếng búa rèn quai trên sắt. Trong lòng hắn mừng thầm, có lò rèn tức là Kinh Trần đã dẫn đi đúng đường rồi. Con đường dẫn đến mục tiêu của hắn ngày càng ngắn lại.
Lò rèn nằm dưới một gốc đa già hùng vĩ. Tuy không phải lớn lao cho lắm nhưng cũng có đến ba bốn thợ rèn. Bọn họ đang hăng say thổi lửa, quai búa, tiếng ồn vang ra thật lớn vô cùng. Lạc Thiên ngó quanh, không có binh khí mà chỉ toàn là dao, búa, kéo, đục ... toàn là những vật dụng hữu ích hằng ngày. Tuy vật tầm thường nhưng qua con mắt của Lạc Thiên đánh giá thì toàn là hàng tốt, tuy mẫu mã không đẹp nhưng chất lượng cũng trên trung bình.
Hắn thầm quan sát mấy người thợ, hai trung niên và ba người trẻ tuổi. Trong số ba người trẻ tuổi còn có một cô nương. Điều làm Lạc Thiên ngạc nhiên tột độ đó là vị cô nương kia cũng ăn mặc như thợ rèn, tay cầm búa lớn nện cật lực vào thỏi sắt nóng hổi. So với đại hán đứng kế bên, cây búa của nàng dùng còn to hơn, nặng hơn gấp bội. “Thật là một nữ lực sĩ hơn người!”
-Di Vân! – Kinh Trần lớn tiếng gọi.
Quả thật trong lò rèn rất ồn ào, nếu không lớn tiếng một chút sẽ không nghe tiếng người nói. Cô nương Di Vân nghe Khinh Trần gọi liền vui vẻ ngẩn mặt lên. Tuy nhiên nụ cười của nàng tắt ngấm khi nhìn thấy bên cạnh Khinh Trần còn có một người lạ mặt khác. Khinh Trần nhìn thấy thái độ của Di Vân liền vội vàng giải thích.
-Tiểu muội của ta nhát gan, thường hay sợ người lạ.
Thì ra là tiểu muội của Khinh Trần, nhìn không giống y chút nào. Di Vân tuy ăn mặc đạm bạc, nhưng gương mặt thanh tú dễ coi, đôi mắt sâu với hàng mi cong dài đầy mê hoặc. Làn da ánh đồng khoẻ mạnh, mái tóc xoăn tinh nghịch, cơ thể cao to đầy đặn, là một mỹ nữ tiêu chuẩn của Triệu Đảo này. Nhìn nàng cầm trên tay búa rèn to lớn, không ai có thể nói được nàng là con người nhút nhát e lệ chút nào.
-Tại hạ là Kim Thành, xin ra mắt Di Vân cô nương. – Lạc Thiên mỉm cười chào hỏi.
Tuy không biết Khinh Trần dẫn mình đến chỗ tiểu muội của y để làm gì, nhưng Lạc Thiên vẫn không tỏ rõ thái độ. Mọi việc tuỳ biến mà tuân theo.
Di Vân bỏ dở công việc đang làm, dẫn hai người ra phía sau hậu đường của lò rèn. Nơi này là phần phòng khách bày trí đơn giản, bên ngoài có núi có hoa, thật là thanh tịnh tao nhã. Chỉ riêng có tiếng oang oang vọng lại từ phía lò rèn là phá hỏng hết toàn bộ phong cảnh. Chẳng lẽ người trong nhà này không biết ồn là gì sao?
Di Vân để khách ngồi chờ ở đó, một mình lui xuống bưng trà. Nàng mỗi lần nhìn lén Khinh Trần đều vui vẻ hiện rõ trên mặt, nhưng liếc thấy Lạc Thiên đều thu hồi nụ cười, cúi gầm mặt đi xuống. Quả nhiên là một cô nương e lệ. Ngươi có bao giờ nhìn thấy một đại tượng e lệ xấu hổ chưa? Di Vân chính là mang lại cho người khác cảm giác như thế.
Từ trong nhà rổn rảng tiếng nói vọng ra, một lão hán to cao, râu quai nón bạc trắng như cước xuất hiện sau cánh cửa. Người này là một bản sao về tuổi già của Khinh trần, nói bọn họ không có quan hệ thì không ai tin nổi.
-Tiểu Trần, ngươi bao lâu mới chịu ghé về nhà thăm ta hả? – Lão hán lớn giọng nói chuyện, giống hệt như đang có nhiều tiếng ồn xung quanh lắm vậy.
-Phụ thân, con mỗi tháng đều về thăm người mà. – Khinh Trần cũng đáp lại bằng lời lẽ tương tự.
Lạc Thiên nghĩ nếu không phải vì nội dung câu chuyện giữa họ, bên ngoài nghe thấy đều tưởng hai cha con này đang gây gỗ chuyện gì.
-Đây là huynh đệ của con, Kim Thành công tử. – Khinh Trần giới thiệu. – Đây là phụ thân của huynh, người mà ta hứa sẽ đưa đệ đi gặp. Làm việc trong lò rèn khiến thính giác của người không còn tốt, huynh đệ ngươi nên lớn tiếng một chút.
Hắn hai mắt sáng rỡ, ngay lập tức chấp hai tay trịnh trọng chào hỏi.
-Vãn bối vấn an Lao lão bá. Ngưỡng mộ đã lâu. – Hắn cười đến không ngậm miệng lại được.
“Tên quỷ quái Khinh Trần nhiều lần làm khó người ta như vậy, thì ra người mà y muốn giấu lại chính là phụ thân của y.”
-Bạn mới sao? Ngoại trừ Tiểu Hải và Mẫu Đơn, lần đầu ta mới thấy ngươi dẫn bằng hữu về nhà. – Lao Thiết Tâm ngoái nhìn đánh giá một hồi mới nói tiếp. – Người này vốn không phải dân gốc ở Triệu Đảo sao?
-Vãn bối mang dòng máu Việt quốc, nhưng từ nhỏ lớn lên ở Triệu Đảo này rồi? - Lạc Thiên lựa ý mà trả lời.
“Không phải là người này mang tư tưởng bài ngoại chứ?” Khắp Triệu Đảo này, đâu có người nào mới lần đầu tiên gặp mặt đã hỏi hắn vấn đề này. Hai nước vốn gần nhau, người dân qua lại cũng không ít. Hơn nữa Triệu Đảo nằm trên nhiều tuyến đường hàng hải rộng lớn, giao thương khắp nơi, cả nước các dân tộc nhiều đến không đếm nổi. Hiện nay người thuần gốc Triệu Đảo e rằng cũng chỉ có hoàng tộc mà thôi.
-Vậy ngươi trước giờ sống ở vùng nào? – Lao Thiết Tâm đột nhiên dùng tiếng Việt để hỏi chuyện.
Điều này suýt chút nữa khiến Lạc Thiên há họng ngạc nhiên. Tuy nhiên hắn vẫn bình tĩnh ứng phó, dùng một thứ tiếng Việt trẹo trọ, khó khăn nói.
-Đảo nhỏ, phía tây. – Sau đó hắn chuyển qua dùng tiếng Triệu Đảo. – Gần đảo Lý Ngư. Gia đình của vãn bối chỉ sống trên đảo có một mình. Từ trước năm hai mươi tuổi tại hạ cũng chưa từng tiếp xúc với người nào khác. Năm ngoái phụ mẫu đều lần lượt qua đời, tại hạ mới giong buồm ra biển lớn, đi du lịch khắp nơi. Bá bá, người học ở đâu tiếng Việt mà nói dễ dàng đến vậy?
-Đúng đó phụ thân, con trước giờ cũng không nghe cha nói qua là người biết tiếng Việt. – Khinh Trần đột ngột xen vào, phụ thân đại nhân vừa nói mấy tiếng mà y không hiểu nổi.
-Đó là chuyện trước khi ngươi sinh ra, dĩ nhiên là không biết được. Hảo huynh đệ của ta cũng là người gốc Việt quốc. Nhìn thấy bằng hữu của ngươi, làm ta nhớ lại ngày xưa thôi.
-Là lúc cha còn làm cho Trương Kỵ quân ...
-Câm miệng, ai cho ngươi nhắc lại chuyện đó.
Lao Thiết Tâm đột nhiên la lớn, khiến cả hai nam tử còn lại trong phòng đều giật nảy mình. Nãy giờ tuy lão nói chuyện rất lớn tiếng, nhưng tiếng la này mới thật sự là kinh hồn. Không ngờ một lão nhân còn có thể phát ra âm thanh đầy uy lực đến vậy.
-Bởi vậy ta mới nói với đệ là bàn chuyện với Lao Thiết Tâm cũng không có ích gì đâu. Phụ thân ta vốn có một gúc mắc lớn với triều đình, người đã từng thề không bao giờ quan hệ với người của triều đình nữa. – Khinh Trần nhỏ giọng nói.
Lạc Thiên cười khổ. Lao Thiết Tâm thù ghét triều đình Triệu Đảo, thì có liên quan gì với hắn đâu chứ. Hắn đâu phải làm việc cho triều đình, càng không phải là người Triệu Đảo. Cái hắn cần bây giờ là nhân lực phục vụ ỏ sắt của mình mà thôi.
-Các ngươi to nhỏ nói chuyện gì? – Lao Thiết Tâm lại lớn giọng nói chuyện.
-Không có gì đâu phụ thân à. – Khinh trần trả lời, bắt đầu kiểu nói chuyện giống như gây gỗ của hai người.
-Đúng vậy đó, bá bá. Khinh Trần huynh nhắc vãn bối mới nhớ, có một món quà muốn kính tặng người. – Lạc Thiên mỉm cười, dâng lên củ sâm lớn mà hắn vẫn còn lưu giữ.
Hắn dự định dùng món quà không nhỏ này để dụ dỗ cao thủ như Lao Thiết Tâm. Chẳng ngờ lão nhân lại bất ngờ tái mặt, ngón tay run rẩy chỉ củ sâm.
-Ngươi tìm đâu ra củ sâm này?
“Cái gì? Không phải lại có thù hằn gì với củ sâm nữa chứ?” Kinh thương nhiều năm, gặp nhiều loại người, Lạc Thiên làm ăn chưa bao giờ gặp được loại thương lượng mù mờ, khó hiểu như lúc này. Hắn đã bỏ nhiều thời gian và công sức mới buộc Khinh Trần dẫn đi gặp Lao Thiết Tâm. Hai cha con bọn họ đều kỳ quái, khó làm việc giống như nhau.