Chương 25: Dạ Yến

Ngày hôm đó hoàng cung trang hoàng rực rỡ, khắp nơi treo đèn lồng sáng lung linh. Người người qua lại tấp nập bận rộn chuẩn bị cho thọ yến của Hiền phi. Phía bên ngoài cung từng hàng xe ngựa của các khách quan được mời kéo dài nối nhau tiến vào bên trong hoàng thành.

-Cũng chỉ là một quý phi nhưng không ngờ được hoàng thượng tổ chức tiệc khoản đãi hoành tráng đến vậy.

-Vậy là ngươi chưa nghe gì ư? Hiền phi chính là phi tần hiện nay được hoàng thượng sủng ái nhất. Ngôi vị hoàng hậu để trống đã lâu, có tin đồn Hiền phi sẽ được tấn phong hoàng hậu trong đêm tiệc mừng này.

-Sao có thể được. Nói về vai vế cùng bối phận, người lên ngôi phải là Yến phi, mẹ của thái tử Quang Long chứ.

-Ai... Tất cả đều phải theo ý của hoàng thượng. Mà lòng vua thì vô cùng khó đoán...

Trong đám khách quan có vô số tiếng thì thào bàn tán. Dĩ nhiên là chỉ rì rầm nhỏ thôi, đây không phải là những thứ có thể nói to ra được.

^_^

Một tên lính bước ra chặn chiếc xe ngựa nhìn có vẻ vô cùng tầm thường đang tiến tới. Đêm nay là đêm hội của hoàng gia, khách nhân đến dự đều nếu không phải là hàng vương gia quý tộc thì cũng là quan lớn trọng thần. Tất cả các chiếc xe ngựa khác đều được trang hoàng rực rỡ, không sang cũng đẹp. Chỉ duy nhất có chiếc xe ngựa này nhìn thấy tầm thường nhất. Tuy nhiên tên lính cũng không dám thất thố mà cung kính hỏi chào.

-Xin hỏi trên xe là vị nào, có thể trình bái thiếp để hạ quan kiểm tra không?

Người đánh xe ngựa ghìm cương lại. Đó lá một đại hán cơ bắp săn chắc, mặt mũi nghiêm nghị, nhìn sơ qua cũng biết là hạng võ công thượng thừa. Đặng Đồ Sơn trình lên tấm thiếp son chữ vàng.

-Trên xe là Hộ Sứ tướng quân cùng nha hoàn. Nhận lời mời của Hiền phi đến dự yến tiệc.

Đồ Sơn nhấc tấm màn che bên ngoài để tên thủ vệ nhìn thấy người bên trong. Vị tướng quân nho nhã Kim Thành này sớm đã vang danh khắp chốn rồi. Nhưng khi gặp người thật thì tên thủ vệ cũng không khỏi ngạc nhiên. Nam nhân có nước da sáng trắng rất khác biệt với người dân Triệu đảo vốn hơi ngăm đen. Thân thể hơi gầy nên tuy mặc bộ quan phục võ tướng cũng không hề gây cho người ta cảm giác đe doạ như những tướng quân khác. Người này gương mặt thanh tú, tóc dài suông, mắt to lấp lánh, trên môi lại có nét mỉm cười khiến người khác liền có cảm giác thân thiện.

Tên lính canh liền mỉm cười cúi chào tướng quân, đồng thời liếc nhìn qua nha hoàn bên cạnh. Gã không tránh khỏi hít thở không thông một chút. Tướng quân đã có thể xếp vào hàng ‘giai nhân’ nhưng nha hoàn bên cạnh ngài càng là bậc ‘quốc sắc thiên hương’. Thân thể nhỏ nhắn, gương mặt kiều diễm cùng với ánh mặt gợi tình khiến trái tim của tên lính canh ngẩn ngơ đập mạnh. Hắn không ngờ thất thố đứng nhìn chằm chằm nữ nhân đó cho đến khi Đặng Đồ Sơn nhắc nhở mới lui xuống.

nguồn

Chiếc xe ngựa lại êm ả đi vào trong thành nội, mà tên lính vẫn ngẩn ngơ nhìn theo. Bên trong xe, Lạc Thiên thật vô cùng bất mãn với tên lính canh vô lễ đó. Hắn hôm nay có âm mưu phải tiến hành, nên muốn mọi việc đều phải suông sẽ từ đầu tới cuối. Nếu không hắn đã nhảy ra ăn thua đủ với người lính canh lúc nãy rồi, dám dùng ánh mắt si mê đó nhìn người phụ nữ bên cạnh hắn.

“Thật kỳ lạ.” Dưới mắt Lạc Thiên thì Ngưng Bích chỉ hơi dễ nhìn một chút, nhưng không hiểu tại sao bất cứ nam nhân nào nhìn thấy nàng cũng giống như bị câu dẫn hồn phách, thất thần mê mệt. Quả thật, hắn không nhận ra được khoảng cách trình độ thẩm mỹ giữa con mắt hắn và người bình thường là như thế nào. Ngưng Bích dễ nhìn của hắn, trong mắt người khác chính là một tuyệt thế mỹ nhân. Nếu không nàng cũng không treo bảng đệ nhất hoa khôi mà hành nghề lâu đến vậy. Haizz ... Hắn không tốn một xu mà cũng câu dẫn được một tuyệt thế mỹ nhân về làm tiểu thiếp. Vậy mà lại không biết trân trọng nàng, suốt ngày sai này nọ, nếu là người khác chắc đã đem nàng sủng đến tận nóc nhà rồi. Đúng là có phước mà không biết hưởng.

Chiếc xe ngựa để hai người xuống cửa lớn của hoàng cung. Đặng Đồ Sơn phải đánh xe qua khu chuồng ngựa, là người tiếp ứng vòng ngoài. Lạc Thiên chắc chắn phải đóng vai trò dự tiệc, hắn đoán rằng mình sẽ không yên với công chúa Triệu Mẫn Chi; vì vậy hết thảy nhiệm vụ nguy hiểm lần này đành phải giao hết cho Ngưng Bích. Chỉ có nàng mới không làm cho người ta chú ý, có thể tuỳ thời ly khai đi đến Trường Hành cung trộm bản đồ. Một tháng qua Lạc Thiên sai nàng học thuật ẩn thân, kinh công; lại liên tục phải luyện tập ẩn nấp xung quanh hắn cũng chính vì mục đích này: vào hoàng cung trộm báu vật.

Hắn vừa bước vào sảnh lớn đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của người khác, mục đích hôm nay của hắn cũng chính là thu hút sự chú ý của mọi người mà. Ai cũng đang vận lễ phục xa hoa xinh đẹp, chỉ có mình hắn là bận quan phục. Mà cái bộ quan phục của võ tướng đó khi khoát lên thên người mảnh dẻ của hắn lại càng khiến người ta chú ý đến vẻ nho nhã của hắn nhiều hơn. Đứng giữa một đám người to lớn mập mạp, da nâu, tóc quăn thì Lạc Thiên cũng như một bông hoa nổi bật giữa đám lá cây. Mái tóc của hắn cột cao, hờ hững thả dài sau lưng như một làn suối mềm mại khiến nhiều người trầm trồ không thôi.

Trước đây có nhiều người đã nghe qua danh Hộ Sứ tướng quân vô cùng thanh tú yểu điệu, nhưng chưa từng biết mặt. Đến nay vừa thấy người bước vào, họ đã chắc mẫm ngay đó chính là hắn. Không ai trong đám quan viên lại có được cái vẽ nho nhã, tự nhiên lãng đãng như mây trời giống hắn được. Mẫn Chi ngay từ đằng xa vừa nhìn thấy hắn đã nhào tới ngay. Hắn quỳ xuống thi lễ.

-Tiểu tướng tham kiến công chúa.

-Miễn lễ, Kim công tử ... tướng quân đứng lên.- Mẫn Chi mỉm cười e thẹn.

Mới một tháng không gặp nàng đã biến đổi không ngờ. Thiếu nữ mười lăm tuổi là giai đoạn biến đổi kỳ diệu nhất. Bớt đi một chút tinh nghịch trẻ con, thêm vào một chút thiếu nữ kiều diễm. Nàng đẹp tựa như trăng rằm, dáng vẻ cao sang quý phái thoát ra từ gót chân đến hơi thở. Vẻ hoàng quyền rực rỡ như sáng chói khắp người nàng. Bộ quần áo quý giá lấp lánh như muôn ngàn tinh tú làm loá mắt người xem. Nàng đã chờ rất lâu mới đến ngày diện bộ quần áo cầu kỳ này. Thiếu nữ đang yêu luôn muốn mình trở nên xinh đẹp hơn trong mắt người trong mộng.

Khách quan khắp nơi tập trung sự chú ý vào hai người đang đứng trò chuyện giữa sảnh. Bọn họ giống như minh châu, bảo ngọc; dù không làm gì cũng tự phát ra tia lấp lánh thu hút ánh nhìn của mọi người. Lạc Thiên vừa nói vừa mỉm cười từ tốn, như ông chủ cửa hàng đang bán đồ cho khách nhân. Mẫn Chi thì cười đến rực rỡ như đoá hoa tường vi đang nở rộ giữa ánh nắng ban mai. Nam tuấn lãng, nữ mỹ mạo trò chuyện với nhau đến hồi vui vẻ, khiến người khác phải ‘kính nhi viễn chi’ đứng nhìn từ xa. Đây mà lại là công chúa xấu tính, nổi tiếng tàn bạo khắp chốn sao? Mọi người nhìn đi nhìn lại cũng thấy đó là một thiếu nữ e lệ, chốc chốc hai má lại ửng hồng vì lời nói của nam nhân kia.

Nhờ vào ánh hào quang rực rỡ của đôi giai nhân người ngọc, có một cái bóng âm thầm lặng lẽ lướt đi. Nàng vốn nhỏ nhắn, đứng bên cạnh Lạc Thiên cũng đủ bị hắn che chắn đi mất rồi. Lại thêm cô công chúa ăn mặc như hòm châu báu di động loá mắt người xem, khiến nàng càng dễ dàng ẩn thân thêm. Ngưng Bích chỉ cần cúi gầm mặt, không để ai thấy là đủ để ẩn thân giữa chốn đông người này rồi. Nàng như một cái bóng lặng lẽ đi ra khỏi đại sảnh đông người với ánh đèn sáng rực. Phía bên ngoài ít người hơn và trời cũng tối hơn. Tìm một góc khuất, Ngưng Bích phi thân lên nóc nhà.

Đã nhiều lần nhẩm đi nhẩm lại sơ đồ hoàng cung với tướng công, Ngưng Bích nhẹ nhàng chạy trên mái ngói như một cơn gió thoảng. Lạc Thiên đã dựa vào bản đồ hoàng cung do Đặng đường chủ cung cấp mà vạch ra cho nàng một lộ tuyến an toàn nhất, đi về nhanh nhất. Thậm chí hắn cũng canh cả thời gian rất sát sao để nàng có thể trở về bên cạnh hắn mà không làm ai nghi ngờ.

Ngưng Bích rời khỏi mái để núp vào một bụi rậm. Đám cấm vệ quân toàn là cao thủ, cũng có nhóm chuyên cảnh giới trên mái hoàng cung. Rời khỏi cung cấm là qua đến Trường Hành cung. Khác với nơi đang có tiệc tùng vui vẻ, Trường Hành tối đen như mực lại im lặng như tờ. “Nơi đây mới chính là địa phương nguy hiểm nhất.” Ngưng Bích nhớ lại lời lạc Thiên đã dặn dò. Nếu ở phía bên cấm cung bị phát hiện, nàng còn có thể chối cãi là mình đang đi tìm mao xí. Nhưng bị phát hiện hở Trường Hành Cung thì chắc chắn sẽ bị giết không tha.

Nàng đang chạy trên hành lang thì phóng người lên xà ngang ẩn nấp, có một toán thị vệ tuần tra đang đi ra phía bên này. Trong đêm thanh vắng, bất cứ tiếng động nào cũng bị phóng to lên gấp nhiều lần, bất cứ hành động nào cũng sẽ bị dễ dàng phát hiện. Dù sao đây cũng là hoàng cung, không phải là nơi người thương có thể tự tiện ra vào.

^_^

Bên trong cấm cung đang tiệc tùng tới hồi cao trào. Quan khách đã bắt đầu chè chén đến say mèm, các nhóm ca vũ vẫn đang tận tình khuấy động lên bầu không khí náo nhiệt. Vì là tiệc hội của hoàng gia nên các quan viên vẫn phải được sắp xếp ngồi theo thứ tự cấp bậc. Vậy mà Mẫn Chi thì vô cùng không để ý phép tắc, kéo Lạc Thiên ngồi lại gần vị trí của mình. Trời ơi, một tiểu tướng như hắn mà lại ngồi cạnh công chúa, sát gần hoàng thượng. Công việc thu hút sự chú ý của hắn thật là quá thành công rồi. Bây giờ ai nấy đều đưa ánh mắt chăm chú nhìn về hắn. Bất bình cũng có, tò mò cũng có, ngưỡng mộ cũng có.

“Xem ra công chúa đã muốn kén phò mã lắm rồi!”

Đối với vị hoàng thượng có cái nhìn như xuyến thấu con người này, Lạc Thiên thấy có phần e sợ. Lão nhân gia tuy không lên tiếng phản đối gì hắn, nhưng nụ cười của ngài đối với hắn vẫn có phần không thật tâm. Dựa vào kinh nghiệm ‘diễn xuất’ nhiều năm của hắn, nụ cười kia còn có phần giả dối hơn khuôn mặt bán hàng của hắn nhiều. Tiếng chuông cảnh báo trong đầu hắn vang lên ồn ả, Lạc Thiên muốn cáo từ để về ngồi tại vị trí của mình.

Vừa mới đứng dậy, Lạc Thiên đã bị người ta kéo tay trở lại. Công chúa Mẫn Chi có lẽ hôm nay tâm trạng khá vui vẻ, nên đã quá chén một chút. Bây giờ nàng không hề khiêng kỵ gì mà bắt đầu động tay, động chân với hắn.

-Kim Thành, chàng đi đâu vậy? – Nàng dùng gương mặt ửng hồng vì rượu nũng nịu với hắn. – Đã lâu không nghe chàng đàn, hay là bây giờ đàn lại một khúc cho ta nghe đi.

-Công chúa, bây giờ không phải lúc. – Lạc Thiên lịch thiệp kéo tay nàng ra, dùng gương mặt đắn đắn, kèm theo một chút áy náy nhìn hoàng thượng.

-Sao lại không phải lúc chứ. Khi ở đảo Lý Ngư chỉ cần ta thích chàng sẽ đàn liền mà. Nhớ cái buổi tối trên tường thành, hôm đó ta thấy thật hạnh phúc. – Mẫn Chi lại tiếp tục nhõng nhẽo.

Mà mỗi lời nói của nàng đều khiến người khác phải dựng đứng tai lên mà nghe. Còn Lạc Thiên thì chỉ muốn nhanh lấy tay che miệng nàng lại.

-Chỉ là đánh đàn ngâm thơ mà khiến công chúa vui vẻ như vậy. Tiểu tướng lấy làm vinh hạnh. – Hắn phải sửa chữa ngay mấy lời nói dễ hiểu lầm của Mẫn Chi đi.

Nhưng vẫn có nhiều ánh mắt nghi ngờ nhìn vị công chúa say ngốc và tên lãng tử đào hoa ngồi bên cạnh. Cuối cùng hoàng thượng cũng phải ra mặt giải quyết.

-Mẫn Chi, hoàng nhi đã say quá rồi. Mau về tẩm cung nghỉ ngơi sớm đi!

Lệnh vua đã ban, mấy thị nữ bên cạnh liền hiểu ý, dìu công chúa lảo đảo rời đi. Trước đó bọn họ thật vất vả gỡ tay công chúa khỏi tay áo của Lạc Thiên. Tâm ý này của công chúa, cả triều đình đều đã rõ ràng. Đại công chúa trước giờ được hoàng thượng sủng ái, tính tình cương liệt, ngay khi để ý được người nào cũng tỏ ra vô cùng thẳng thắng như vậy. Xem ra, hoàng thượng phải ra tay mới được.

-Kim ái khanh, có thể phụng bồi trẫm đi một vòng ngự hoa viên được không.

-Thần xin tuân chỉ! – Lạc Thiên cúi đầu nhận mệnh. Lời của vua, ai dám khướt từ.

Bóng dáng hai người gây sự chú ý nhất trong bữa tiệc rời đi, hấp dẫn biết bao nhiêu con mắt tò mò nhìn theo. Nếu không phải đây là hoàng đế, bọn họ thật muốn chạy theo xem lão nhân gia sẽ đối xử với kẻ chiếm mất con gái bảo bối của mình như thế nào.