Chương 23: Hãy ở bên cạnh ta
Y là Tống Thanh Liên, con trai của một gia đình quan viên phạm tội. Cả nhà gã đã bị tru di cửu tộc, nhưng chỉ có một mình y còn sống.
Khi thấy cả nhà mình bị chém y cảm thấy gì?
Đau đớn, phẫn nộ hay bi ai?
Không, y chỉ thấy vô cùng hả hê.
Y vô cùng căm ghét bọn họ.
Y căm ghét cha y, một lão già ham mê nữ sắc. Hằng ngày vất vả bòn rút, bóc lột dân chúng để có thể cung phụng ười hai bà vợ lớn nhỏ cùng tiểu thiếp. Lão già biến thái đó có mười lăm đứa con gái, ba đứa con trai. Thanh Liên là đứa con út. Con của một tiểu thiếp, không nhiều cũng không ít, chỉ làm đại gia đình lộn xộn của mình thêm phần lộn xộn mà thôi.
Y căm ghét cái tên của mình. Tên các vị tỉ tỉ y cái gì là Mai, Lan, Hồng, Thuý... Còn y là nam nhi mà, vậy mà cha y lại đặt là Thanh Liên. Một lão khọm già tham ô bẩn thỉu mà có thể nghĩ ra Thanh Liên được sao. Thật là mỉa mai.
Y căm ghét các vị di nương của mình. Những ả đàn bà ngu si chỉ suốt ngày thủ đoạn tranh giành nhau địa vị. Những vị không có con trai thì nhìn y căm hận, những vị nào có con trai thì nhìn y dè chừng. Trong gia đình mà bọn họ chỉ âm thầm tranh đoạt, hãm hại lẫn nhau. Mẹ của y cũng là bị bọn họ hại chết.
Y căm ghét các vị ca ca của mình. Những gã hợm hĩnh giống hệt như cha mình, lớn lên chỉ có thể làm ngựa giống. May ra thì có thể làm hái hoa tặc.
Y căm ghét các vị tỷ tỷ của mình, những ả lẳng lơ, hạ tiện. Bọn họ luôn chế giễu vẻ mặt giống như nữ nhi của y. Từ nhỏ y bị bọn họ bắt mặc nữ y, cài trâm ... để mua vui cho bọn họ. Đánh đập, hành hạ cho đến khi y bật khóc thì lại cười vô cùng thích thú. “Đệ đệ, ngươi khóc còn đẹp hơn nữ nhân nha!”
Cả nhà y bị bắt vì lão cha tham ô, biển thủ phí đắp đê. Năm đó đê Hồng Giang bị vỡ, có tổng cộng hơn năm vạn người chết. Hoàng thượng ra chiếu “Tru di cửu tộc.”
Cả nhà y bị trảm, vì sao y lại thoát. Dĩ nhiên là vì có người nhúng tay vào. Y đã ‘thông gian’ với gã giám ngục biến thái chỉ thích nam sắc. Với ‘tư sắc’ của mình, y đã thành công câu dẫn được tên tổng giám ngục nhằm tìm sinh lộ. Các vị tỷ tỷ của y gào thét ghen tức, hận mình không thể sinh ra là thân nam nhi. Các vị ca ca của y thì khóc ròng vì mình có gương mặt quá nam tính, tại sao bọn họ lại không giống nữ nhi hơn được nữa.
Y nhìn bọn họ cười thầm, “Đi chết hết đi.”
Gã giám ngục giam y vào một căn biệt viện, mưu đồ ‘kim ốc tàng kiều’. Mỗi ngày y đều bị gã tra tấn, chà đạp dưới thân mình. Mỗi lần y phản kháng lại bị đánh đập, bị doạ giết. Y làm sao thoát khỏi tình cảnh đó. Dĩ nhiên là y đã giết gã. Một hôm y dùng chân ghế vỡ đập gã giám ngục cho đến chết.
Y là như vậy đó, cao đẹp hơn đàn bà và dũng mãnh hơn đàn ông.
Nhưng y không biết cách nào tồn tại ở thế giới bên ngoài. Bị vùi dập giữa dòng đời, bị nhấn chìm trong xã hội dơ bẩn. Để sinh tồn y bán thân vào kỹ viện. Không phải làm lao công mà là làm kỹ nam. Y thật xinh đẹp, không thể chịu khổ được.
Cuộc đời này, người tốt thì rất thiếu, nhưng những tên bệnh hoạn thì nhiều không kể xiết. Hoa danh của y lừng lẫy khắp nơi, “cao đẹp hơn đàn bà và dũng mãnh hơn đàn ông”.
Có một quý nhân từ kinh thành đến chuộc y khỏi kỹ viện. Một văn nhân tuấn tú nhã nhặn. Y nghĩ rằng mình đã yêu. Người kia vô cùng trân quý y, không hề đụng chạm hay lợi dụng y. Suốt đoạn đường trở về kinh thành, luôn quan tâm chăm sóc y. Bọn họ trên đường làm thơ, ngắm trăng, thật vô cùng hạnh phúc.
Y chỉ là món đồ bị người ta lợi dụng. Gã văn nhân trở về kinh thành mang tặng y cho người khác để lấy lòng. Y đã bị người khác lừa gạt. Đêm trước ngày bị mang đi tặng, y nghe được gã nói với vợ đã phải chịu đựng sự ghê tởm của y như thế nào. Lòng y vỡ tan.
Y về tay thái tử Cảnh Long, sau này người đã trở thành Hồng Cảnh hoàng đế. Ở dưới chân một người tôn quý như vậ đã tìm được cuộc đời mình. Cảnh Long không phải chỉ có mình y là nam sủng, y chưa bao giờ đủ ột người tham lam vô độ như vậy. Nhưng với y như vậy là quá đủ, bọn nam sủng không bao giờ ganh đua giành giật như nữ nhân. Bọn họ cao đẹp hơn đàn bà nhiều.
Y được ăn ngon mặc đẹp, được cho đi học cả văn lẫn võ. Khi Hồng Cảnh hoàng đế lên ngôi, y đã trở thành thân tín bên cạnh ngài.
Một buổi chiều tha thẩn đi trong ngự hoa viên, y đã gặp được bước ngoặt trong đời mình. Y nhìn thấy một thiếu niên mười sáu tuổi có đôi mắt u buồn. Từ Tử Minh đang múa một bài kiếm pháp vô cùng đẹp. Thân kiếm linh nhuyễn, động tác uyển chuyển, đôi mắt có thần. Y bị cuốn hút say mê theo từng động tác. Lần đầu tiên trong đời y công nhận có một người còn đẹp hơn mình, dũng mãnh hơn mình. Y đã bị Tử Minh cuốn hút và không thể dứt ra từ đó.
Mỗi lần Tử Minh nhập triều y đều cảm thấy ngày xuân vui phơi phới. Tử Minh nói gì, làm gì cũng đều không thoát khỏi cặp mắt của y. Có một lần y bị vấp té nơi bậc cửa, một bàn tay nam nhân đưa ra nắm lấy y. “Thanh Liên huynh, cẩn thận!” Đó là Từ Tử Minh. Tim Y đập mạnh xốn xang. Lần đầu tiên, y cảm thấy cái tên của mình thật đẹp.
^_^
Tử Minh tuân lệnh hoàng thượng, đi âm thầm điều tra Cổ thành suốt hai năm mới trở về. Tử Minh hai mươi tuổi quỳ dưới điện. Thân hình rắn rỏi, gương mặt phong sương,chẳng còn chút gì của chàng thiếu niên hào hoa năm nào. Đặc biệt đôi mắt Tử Minh đã đổi khác, không còn lạnh lùng mê hoặc mà có chút gì nóng bỏng, hỗn loạn. Không ai có thể nhìn ra điều đó, chỉ có y nhìn thấy được. Bởi vì trái tim nhạy cảm của y suốt bao nhiêu năm qua vẫn luôn say đắm nhìn theo chàng.
Y ghét những thứ đã làm Tử Minh thay đổi. Y căm thù cái Cổ thành chết tiệt kia. Y xung phong nhận lãnh trách nhiệm giám quân, đi cùng Dạ Điểu quân xâm nhập Cổ thành.
^_^
Y đứng bên cạnh Tử Minh trong bóng tối, nhìn thấy đôi mắt nồng nàng của hắn đang nhìn thiếu nữ Miêu ca hát nhảy múa bên đống lửa. Y căm ghét nữ nhân Miêu, ca hát lẳng lơ câu dẫn nam nhân.
Y bất mãn khi Tử Minh chỉ đem một nửa binh lực Dạ Điểu quân tiến đánh Cổ thành. Y lo lắng cho Tử Minh vì hoàng thượng đang bắt đầu hoài nghi hắn. Tử Minh ra lệnh cho binh lính ‘khống chế’ Cổ thành, y đem lệnh sửa thành ‘tàn sát’. Đem tính mạng Miêu dân biến trở thành chiến công của hắn dâng lên hoàng thượng.
^_^
Oa Cát lão tặc chỉ kiếm vào Tử Minh.“Là ngươi?”
“Phải, là ta” Tử Minh trả lời.
Chưa bao giờ Thanh Liên thấy hắn có vẻ buồn rầu đến vậy.
Trong chiêu thức quyết định, y thấy Tử Minh lộ ra sơ hở chết người. Oa Cát lão tặc rút kiếm, trái tim y bỗng se lại. Y sợ Tử Minh bị tổn thương.
Nhưng chẳng hiểu sao kiếm rút nửa chừng lại ngưng, kẻ bại dưới trướng lại là Oa Cát lão tặc. Y nghe thấy Tử Minh gào lên thê thương. Dường như người vừa bị kiếm chém trúng kia là hắn, chứ không phải Oa Cát lão tặc. Thanh Liên biết rằng câu chuyện còn có uẩn khúc bên trong.
Sứ quân phản tặc bị giết, Cổ thành thất thủ, y vô cùng vui mừng cho Tử Minh. Chiến dịch đã thành công rực rỡ. Nhưng Tử Minh lại khộng hề cảm thấy giống như y, hắn buồn bã, thất vọng giống như một người vừa đánh thua canh bạc lớn trong đời. Lần đầu tiên, y thấy Tử Minh đụng tới vò rượu. Y nốc vào như nước lã, nhăn mặt vì hương rượu đậm nồng, ói ra vì lần đầu chưa quen, rồi sau đó hắn lại uống tiếp. Y biết Tử Minh uống không phải là rượu mừng công, hắn đang tự đắm chìm mình trong mê tửu, uống rượu mà đau đớn vô cùng. Trong thực tế có thứ gì đó hắn muốn quên đi, không muốn đối mặt.
Thanh Liên sắp xếp cho Tử Minh một tiết mục giúp vui, đó là thiếu nữ Miêu ca hát mà Tử Minh đã từng nhìn say đắm. Làm cho nam nhân vui lòng chỉ có rượu và mỹ nữ. Tử Minh lại là một trang nam nhi hơn tất cả các nam nhi khác. Y biết Tử Minh không phải là hạng đam mê tửu sắc, nhưng hắn cũng chưa từng chấp nhận loại người giống như y. Nhưng y cam lòng, y tình nguyện chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn Tử Minh. Cho dù tổn thương chính bản thân mình, y cũng nguyện cho Tử Minh vui vẻ. Chẳng biết từ bao giờ, y đã chìm trong mê đắm như vậy.
Thanh Liên đã phạm sai lầm lớn nhất trong đời mình. Đôi mắt Tử Minh nhìn thiếu nữ kia đỏ ngầu vì xúc động. Trong lòng y dâng lên nỗi căm tức đến lạ kỳ. Hai người bọn họ biết nhau, hơn nữa mối quan hệ xem ra vô cùng thân thuộc. Nàng biết trên người Tử Minh có một cây quạt. Điều mà Thanh Liên sớm tối bên cạnh cũng không hề nhận ra.
Thiếu nữ Miêu vừa mất nhà mất người thân, vậy mà sao vẫn có thể cười lả lơi đến như vậ bật cười đến mỉa mai.
“Nữ nhân không biết hận mất nhà,
Bên bờ sông Nguyệt hát tình ca”
Trong ánh mắt thiếu nữ Miêu chợt ánh lên một tia lửa, rất nhanh, rất bén. Nhưng y vẫn kịp nhận ra. Y sờ vào đốc kiếm, căng người theo dõi từng động tác của nàng ta. Y đã cho nàng ta một cái cớ để chết.
Kia là cây quạt trắng tưởng chừng như vô hại nhưng lại ẩn chứa ám khí chết người. Đôi bàn tay của thiếu nữ Miêu nhỏ nhắn nhưng không biết lại lấy sức mạnh từ đâu, nàng ta đâm lưỡi dao nhỏ vào tim Tử Minh đến lúc cán. Máu đen trào ra, “có độc”.
Thanh Liên không ngờ sự việc xảy ra nhanh như vậ chỉ kịp hét lên một tiếng giận dữ, rút kiếm chém vào nàng kia. Vết thương kéo dọc cánh tay của ả, máu văng tung toé trên nền gạch trắng theo hướng lưỡi kiếm vung ra. Y cảm thấy ban cho ả ta một cái chết là quá nhẹ nhàng. Dám tổn thương Tử Minh thì chỉ một cái chết vẫn chưa đủ để đền tội.
^_^
Y ngồi trong trướng thấy lòng dạ trào sôi như gặp lửa. Không biết loại độc tẩm trên dao là gì mà máu cứ không ngừng tuôn ra từ vết thương, không cách gì cầm lại được. Đại phu khám cho hắn cũng lắc đầu. Vết thương tuy đâm trệt khỏi tim, nhưng cũng đã xuyên qua phế phổi. Dù có lành lại e cũng còn di chứng, Từ Tử Minh sau này không thể động võ, chỉ cần dùng sức hay kích động cũng sẽ ho ra máu tới chết.
Tử Minh vẫn nằm hôn mê bất tỉnh. Trong cơn mê mang hắn không ngừng vật vã cào thét. Lần đầu tiên Thanh Liên dám cầm lấy tay Tử Minh, gọi tên hắn. Trước giờ Tử Minh rất lạnh lùng xa cách, không bao giờ để ai tiếp cận gần gũi mình.
“Tử Minh, Tử Minh”
Tên gọi đó thật thân thương, trước giờ y chưa từng dám thốt. Trước mặt mọi người, y chỉ dám gọi ‘Tướng quân’, ‘soái gia’ , ‘chủ tướng’... Bây giờ chỉ còn lại hai người trong trướng, Tử Minh lại đang bất tỉnh, y cảm thấy có chút khoái trá. “Tử Minh”.
“Tư Lý”
Một giọt nước mắt khẽ rơi từ đôi mắt đang nhắm chặt của Từ Tử Minh, rơi xuống tóc hắn rồi biến mất như chưa từng tồn tại trên đời. Thanh Liên chấn động. Lần đầu tiên y nghe Tử Minh gọi một cái tên thân thương đến vậy. Tử Minh lạnh lùng, kiêu ngạo lại rơi lệ vì nữ nhân. “Tư Lý, là tên ả tiện nhân nào?” Lòng y thịnh nộ, sôi trào cơn ghen tức.
Y vùng chạy khỏi trướng phòng, điên cuồng lao tới hình đài. Nơi đó đang có một tên tội nhân đang bị trói chặt trên giá gỗ, một cánh tay ả vần còn rỉ máu sau vết chém của y. Thanh Liên cầm lấy chiếc roi đuôi cá đuối, đánh túi bụi vào thân hình mảnh mai kia. Nàng ta bắt đầu kêu lên những tiếng rên rỉ sau mỗi nhát đánh của y. “Nữ nhân ti tiện, giả bộ yếu đuối để câu dẫn nam nhân”. Đàn bà trên đời này đều là ‘hồng nhan hoạ thuỷ’. Văn nhân năm xưa cũng vậy, Tử Minh cũng vậy, hết thảy đều bị đám lẳng lơ này dụ dỗ làm mờ mắt.
Bọn họ thì có điều gì tốt hơn y chứ. Y xinh đẹp, y mạnh mẽ, chỉ có y mới có thể hiểu hết tấm lòng của nam nhân.
Y nhìn gương mặt nhăn nhó vì đau đớn của nàng ta, cái miệng không ngừng rên rỉ vì đau đớn. Nàng ta dùng giọng hát để dụ dỗ nam nhân, y sẽ cắt lưỡi nàng ta đi để xem nàng ta lấy cái gì để câu dẫn nam nhân nữa. Thanh Liên ra lệnh cho hai tên hộ vệ đè nàng ta xuống, tự tay cắt cái lưỡi chuyên dụ dỗ đàn ông của ả. Tiếng la thất thanh của ả làm Thanh Liên vô cùng sung sướng. “Dám ám sát Từ Tử Minh, ta sẽ cho ngươi chết trong đau đớn!”
Y ra lệnh dùng roi đánh nàng ta cho đến chết.
^_^
Tử Minh tỉnh dậy, câu đầu tiên đã hỏi về ả tiện nhân kia. Nghe tin ả đang bị hành hình, hắn thất thần lao ra khỏi trướng. Chưa bao giờ Tử Minh bộc lộ ra sự yếu đuối của mình, chưa bao giờ trông hắn hoảng sợ đến như vậy. Ả ta là cái gì chứ, là tâm can phế phối hay là sinh mạng của hắn. Y chưa bao giờ nghĩ đến, ả ta là thứ còn quan trọng hơn tính mạng Từ Tử Minh.
Thanh Liên chạy theo phía sau Tử Minh đến hình đài. Rất dễ dàng theo vết hắn, cơn mưa tuy nặng hạt cũng không thể xoá đi dấu máu đỏ kéo dài theo bước chân Tử Minh.
Y đứng đó trông thấy hết tất cả. Cơn giận dữ của Từ Tử Minh, hoảng sợ, nuối tiếc, đau lòng ... Ả đàn bà đó một lần nữa làm tổn thương Tử Minh, vùng chạy khỏi hắn, rồi lao mình khỏi đài cao vạn thước. Thanh Liên liều mạng cầm chân Tử Minh lại, nếu không hắn cũng nhảy theo nàng ta rồi.
Những ngày sau đó, Tử Minh như phát cuồng. Hắn điều binh lực như muốn vẹt cạn sông Nguyệt ca để tìm thi thể của nàng ta. Sau ba ngày, mọi việc có vẻ như vô ích. Còn Tử Minh thì dường như đổi khác, hắn trở nên câm lặng. Trong mắt hắn chĩ còn lại màu đen u ám đầy chết chóc. Thanh Liên cảm thấy sợ hãi con mắt đó.
Tử Minh gọi y đến bên cạnh, nhìn vào mắt y rồi nói, “Hãy ở bên cạnh ta!”
Y thụ sủng thất khinh, vô cùng bàng hoàng như vì lời nói đó. Tất cả hạnh phúc trên thế gian này không gì sánh được với lời nói nà bây giờ dù có chết cũng không còn hối hận.
Nếu lúc đó y chết, có lẽ đã hạnh phúc hơn bây giờ rồi. Y lại phạm thêm một sai lầm. Y chọn con đường ở lại bên cạnh hắn.
Vì mê đắm, y mặc cho Tử Minh tự tung tự tác. Cho dù hắn thả hết bảy vị công chúa trong thần điện, rồi loan tin các nàng đã chết y cũng mặc kệ. Dù hắn chiêu binh mãi mã thu nạp người Miêu thành lập Miêu quân, y cũng không nói tới. Chỉ cần Tử Minh giữ lời hứa.
Quỳ trước kim loan điện Tử Minh xin không về kinh phục chức, mà nguyện ở lại Cổ thành. Long nhan nổi giận, Thanh Liên phải dùng hết sức khuyên giải ngài. Y tình nguyện cả đời này sẽ theo dõi bám sát Tử Minh, nhất quyết không để hắn phương hại đến Thần Châu nữa bước. Hoàng thượng sủng ái y, nên cuối cùng cũng chiều theo. Y cất bước cùng Tử Minh trở về Cổ thành, mộng tưởng xây dựng chốn bồng lai của hai người.
Là y đã nhìn lầm Tử Minh. Không ngờ hắn lại là một kẻ vong ơn bội nghĩa. Y nhớ lại đêm đầu tiên trở về Cổ thành đã bị Tử Minh đè xuống. Hắn cười gằn.
-Giết ngươi đi thì thật lợi cho ngươi quá!
Y không ngờ so với mình, Tử Minh lại còn hiểm độc hơn nhiều. Thanh Liên bị Tử Minh chặt hết tay chân rồi nhét vào một chum đất. Hắn mỉm cười đắc ý.
-Từ bây giờ hãy trở trở thành bon sai do ta trồng. Suốt đời ở bên cạnh ta.
Thanh Liên đau khổ, căm hận gào thét. Nhưng so với sự điên tiết của y, thì Tử Minh lại càng điên cuồng hơn; so hới sự hiểm độc của y, thì Tử Minh lại càng tàn bạo hơn. Giữ Thanh Liên lại bên cạnh, là để cho hắn mặc sức trút giận trả thù. Y đã sai lầm, tại sao lại dám làm hại người con gái mà Tử Minh yêu quý nhất.
Tử Minh đặc biệt tốn nhiều tâm cơ để đối phó với y. Sợ y không chiụ nổi hành hạ tàn bạo mà chết, nên hắn cố công tìm Thụ Nhân Ký cấy lên mình Thanh Liên.
Thụ Nhân Ký không biết là độc trùng hay thực vật, một khi bám vào người liền biến người ta thành thụ nhân. Thụ và nhân ký sinh lên nhau, cộng sinh với nhau cùng sống cùng chết. Thụ hấp thu sinh mệnh y mà sống, đồng thời cũng nuôi dưỡng không để y chết. Mỗi ngày y đều cảm nhận được rễ cây len lỏi trong huyết mạnh mình, thân thể y không ngừng chịu nổi đau đớn bị tàn phá. Tử Minh khoái trá hành hạ y không nương tay, mọi vết thương y phải chịu sau đó lại mọc ra một nhánh cây. Đến nay Thanh Liên cũng không biết y đã là cây hay là người.
Trong vách tường mật thất có trồng một cái cây đầy lá, trên thân cây xù xì chỉ còn lại một mảng trắng có hình nét mặt người. Đó chính là y, là nét duy nhất còn tồn tại chỉ khẳng định rằng y ban đầu cũng đã từng là người.
Tử Minh cũng thật là ưu ái, mỗi ngày đến đây ‘chăm bón’ cho y nỗi kinh hoàng. Bên cạnh hắn cũng chỉ còn Thanh Liên mà thôi. Hắn cũng vô cùng giữ lời hứa, đã để Thanh Liên bên cạnh mình. Tử Minh kể cho y nghe tất cả bí mật của hắn, những kế hoạch rồ dại của hắn, kể cả những tâm tư của hắn. Hắn đã yêu nàng như thế nào. Dự định hắn vạch ra cho Cổ thành như thế nào. Hắn sẽ sống tiếp như thế nào. Thanh Liên cảm thấy sợ hãi. Tử Minh đang ôm ấp mưu đồ lật đổ Đại đô. Hắn muốn khi nàng công chúa người Miêu trở về, sẽ không còn bất cứ thứ gì đe doạ nàng còn tồn tại nữa.
Tử Minh điên cuồng. Tử Minh âm độc. Nhưng hắn cũng là bậc trí giả, là kẻ có tài năng thiên bẩm. Hắn sẵn sàng trả giá tất cả vì mục tiêu của mình. Trên đời này người bình thường sợ kẻ anh hùng, nhưng kẻ anh hùng lại sợ nhất bọn côn đồ liều mạng. Tử Minh không phải là một anh hùng, hắn là kẻ thậm chí tính mạng của mình cũng đã không còn cần nữa rồi. Một kẻ liều mạng cũng không còn từ bất cứ thủ đoạn nào.
Cuối cùng hắn cũng đã làm y cảm thấy hối hận. Hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này, hối hận vì đã đắc tội với một con quỷ tàn bạo.