Edit: Tammie

Beta: Ocean

Tuy rằng biểu hiện của Tiêu Bùi Trạch ‘tương đối’ giống người bình thường, nhưng dù sao cũng là đã uống rượu, nên Cao Dục không đành lòng ném hắn lại một mình, không thể làm gì khác hơn là phải đưa hắn trở về công ty.

“Không có chìa khóa…” ở trên người Tiêu Bùi Trạch sờ trái sờ phải loạn xà ngầu, túi áo túi quần đều lộn hết ra ngoài, vẫn không tìm được chìa khóa, không khỏi nhíu mày nói thầm.

Cao Dục đem túi áo hắn nhét vào trở lại, rồi tiếp tục mò mẫm túi áo trong của hắn, mò nửa ngày cũng không có kết quả, tức đến nghẹn thở, xoa thắt lưng rống to: “Tính chơi ông đây à? Đều đã đưa người tới của mới biết đếch có chìa khóa, sao không nói sớm hả?

Tiêu Bùi Trạch cười cười: “Thật ngại, uống…”

“Biết biết, uống nhiều quá…” Cao Dục xòe tay, vô lực ngắt lời hắn: “Vậy cậu nói làm sao bây giờ? Chỗ bảo an có chìa khóa dự phòng không?”

“Chìa khóa của tôi thì đưa cho họ làm gì?” Tiêu Bùi Trạch vẻ mặt mất hứng.

“ Thôi khỏi, chìa khóa mai tìm, phỏng chừng là ở ngoài xe. Tôi trước tiên đưa cậu về nhà vậy!” Cao Dục kéo hắn vào thang máy.

“Về nhà? Về nhà nào?” Tiêu Bùi Trạch nhướng mày nhìn y.

“Về nhà cậu chớ nhà nào, không còn cách nào khác, ai bảo tìm hoài không thấy chìa khóa!”

“Không đi! Nhà tôi ở chỗ này.” Tiêu Bùi Trạch đẩy y ra, rời khỏi thang máy, tuy rằng ánh mắt không lạnh như thường lệ, nhưng vẻ mặt vô cùng không thoải mái.

“Tổ tông a, ở đây không vào được a! Tôi tìm cho cậu một gian phòng khách sạn không? Được thì đi, tiền cậu trả!”

“Không đi.” Tuy rằng đồ dùng trong khách sạn đều đã được tiệt trùng, nhưng dù sao đã được người khách dùng qua, hơn nữa không chỉ là một người. Tiêu Bùi Trạch vừa nghĩ đến, dạ dày lại xáo động từng cơn, kéo Cao Dục nói: “Tôi về với cậu.”

“Không được!” Cao Dục nhảy thật xa thoát khỏi tay hắn. Nói giỡn, y còn muốn “Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim” (đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng) với Vũ Minh Mị, mang tổ tông này về không phải là tự rước phiền vào người sao?

Tiêu Bùi Trạch cũng không hỏi y vì sao,nhìn y không tự nguyện cũng không bắt buộc, gật gật đầu đi vào thang máy “Thôi, tôi vào văn phòng ngủ một đêm.”

Cao Dục hồi tưởng lại quá khứ, sô pha văn phòng kia y đã ngồi qua, đệm mềm nhũn, ngủ một đêm chắc chắc là rất khó chịu. Nghe hắn nhắc tới văn phòng cũng không biết thế nào lại nhớ tới Chu Tiểu Tường, linh quang chợt lóe, liền lấy điện thoại ra gọi cho Chu Tiểu Tường.

Chu Tiểu Tường vừa mới đem Tiểu Vũ thu xếp ổn thỏa, lúc này đang ngồi trước máy tính tăng ca làm việc. Cậu hôm nay bị một câu nói của Tiêu Bùi Trạch vô tình thức tỉnh, đọt nhiên phát hiện mình đi vào ngõ cụt. Kỳ thật cậu làm việc không phải vì chính mình sao? Tiêu Bùi Trạch cho cậu hai tháng, cậu có thể rất bất mãn, nhưng chỉ cần hoàn thành trong hai tháng, thì coi đó cũng như là một cơ hội rèn luyện tranh thủ kiếm thành tích, cho dù không vào được công ty này, thì sẽ luôn luôn có một công ty thích hợp với cậu, và luôn luôn có thể kiếm được một mức lương thỏa đáng, cho nên sớm muộn gì cũng có thể mua được một căn hộ.

Nghĩ đến nhà ở, tâm tình Chu Tiểu Tường vui vẻ hẳn lên, chờ có nhà rồi, cậu sẽ an tâm được một nửa. Cậu là một người truyền thống, có nhà rồi mới có thể cảm thấy ổn định. Đương nhiên, nếu có một căn hộ bên bờ biển thì càng tốt. Chu Tiểu Tường đang không xu dính túi nên tránh không khỏi càng mơ càng hăng, chính là đang cao hứng thì đột nhiên di động reo chuông.

“Chụp ảnh?” Chu Tiểu Tường vẻ mặt khó hiểu

Cao Dục đang hăng hái tính toán không mảy may biết mình từ “Nhiếp ảnh gia” được rút gọn thành “chụp ảnh”.

Tiêu Bùi Trạch là ông chủ của Chu Tiểu Tường, Chu Tiểu Tường chắc chắn sẽ không dám đem người chặn ngoài cửa. Hơn nữa còn có đứa nhỏ, cậu chắc chắn sẽ không rước phụ nữ về mà làm “cái này cái kia cái này” trước mặt nhi đồng đi? Tiêu Bùi Trạch cũng chưa tính là tới quấy rầy, cao lắm cũng là chỉ chiếm một góc thôi. Chu Tiểu Tường y đã gặp qua, trông cũng sạch sẽ tinh tươm, nhà cửa chắc chắn sẽ không bẩn tới nỗi nào đi? Còn chuyện Tiêu Bùi Trạch nói ấn tượng đầu tiên kém cỏi, ai biết được a, nhiều khi cũng là do hoàn cảnh.

Kỳ thật y nghĩ quá nhiều mà chẳng đâu vào đâu. Chu Tiểu Tường không thụ động như y tưởng tượng, vừa nghe là Tiêu Bùi Trạch, không nói hai lời liền đáp ứng. Ông chủ say rượu không có nhà để vể, cậu cao hứng chết đi được, cái chuyện hài hước này không ai muốn là có thể thấy, cậu vô cùng chờ mong được nhìn thấy bộ dáng Tiêu Bùi Trạch làm con ma men ăn nhờ ở đậu.

Từ Nhạc có việc phải về quê, vừa hay trống một phòng. Chu Tiểu Tường cong mông quắn đít mà dọn máy tính rồi ôm Tiểu Vũ đang ngủ say chạy sang phòng Từ Nhạc, để trống phòng mình, sau đó nghênh nghênh ngang ngang đi vào phòng ngồi trên băng ghế sa lông second hand, vừa rung đùi vừa xem tivi chờ trò hay mở màn.

Không bao lâu liền vang lên tiến đập cửa. Cao Dục còn đang đứng ngoài cửa thầm thầm thì thì tại sao ngay cả cái chuông cửa cũng không chịu bắt thì khuôn mặt tươi cười của Chu Tiểu Tường đột ngột xuất hiện trước mắt. Cao Dục giao người, lên tiếng chào hỏi rồi nhanh như chớp chuồn lẹ, sợ Tiêu Bùi Trạch lại đổi ý đòi đến nhà y.

Chu Tiểu Tường thân trên diện một cái áo T-shirt đơn giản màu trắng, thân dưới mặc một chiếc quần đùi hoa hòe lòe loẹt, chớp chớp đôi mắt đem Tiêu Bùi Trạch mời vào nhà.

Tiêu Bùi Trạch nhìn quanh bốn phía, tuy rằng phòng ốc đơn sơ khó có thể hình dung nhưng được quét tước rất sạch sẽ, trong không khí còn thoảng thoảng mùi hương sữa tắm thơm ngát. Nhìn chung là không có gì trở ngại, Tiêu Bùi Trạch thoáng vừa lòng, rồi quay đầu, tầm mắt vừa vặn dừng trên cái quần đùi hoa hòe của Chu Tiểu Tường, nhíu mày một cái rồi chỉ ngón tay vào.

“Cởi nó ra.”

Chu Tiểu Tường sửng sốt, cúi đầu nhìn lại cái quần hoa của mình rồi lại ngẩng đầu kinh nhạc nhìn hắn: “A?”

“Cởi.” Đôi mày Tiêu Bùi Trạch khẽ cau lại.

Chu Tiểu Tường vẻ mặt mờ mịt chả hiểu gì: “Vì sao a?”

“Hoa mắt.”

Chu Tiểu Tường lại là sửng sốt, nhưng rồi lập tức hiểu ý cười cười: “A a, Tiêu tổng uống rượu, trách không được tuổi già mắt kém.”

“Đúng, tôi uống rươu.” Tiêu Bùi Trạch lặp lại lời nói của cậu, cười đến dị thường ôn hòa, “Bất quá tôi không quá say, cái kia cậu dùng từ sai rồi, phải là ‘hoa mắt chóng mặt”

Mắt Chu Tiểu Tường liên tục giật giật, cảm thấy người này hình như có chỗ nào là lạ. Đây là cái tình huống gì a??

Tiêu Bùi Trạch tươi cười rất dễ nhìn, nhưng Chu Tiểu Tường lại lập tức cảm lấy sau lưng lạnh ngắt, tựa như nhìn thấy quỷ. Cậu là chuẩn bị xem cuộc vui a, như thế nào lại đột nhiên cảm thấy không được bình thường? Người uống say thích cười cậu đã từng gặp qua, nhưng cười như vậy mà còn nói được rõ ràng trật tự như hắn cậu chưa từng tthấy a! Tiêu Bùi Trạch hình như giả say đi?

Chu Tiểu Tường suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra lý do hắn muốn giả say và giả đến mức phải ở nhờ nhà cậu, bọn họ tuy rằng ngứa mắt lẫn nhau, nhưng còn chưa thù hận tới mức âm mưu tính toán như thế này đi?

Thế là Chu Tiểu Tường cẩn thận nhìn mặt hắn dò xét: “Tiêu tổng, nhiệm vụ kia của tôi thời hạn hoàn thành bao lâu a?”

“Cậu cũng say rồi?” Tiêu Bùi Trạch nghiêng đầu nghi hoặc nhìn cậu:”Không phải nói là hai tháng sao?”

“Khụ khụ… Hai tháng, đúng, đúng, là hai tháng.” Chu Tiểu Tường cúi đầu cười gượng. Lão đại trông say thế mà cũng tỉnh táo ghê nha!

Tiêu Bùi Trạch đi được hai bước đột nhiên quay lại nhìn cậu: “Có quần áo sạch sẽ không?” “…Giặt rồi có được tính không?” Chu Tiểu Tường chớp mắt, vẻ mặt vô tội.

“ Được mặc qua chưa?”

“…Để tôi đi siêu thị mua cho anh, bây giờ chắc chưa đóng cửa.”

“Thôi.” Tiêu Bùi Trạch quay đầu đi tới nhà về sinh. Quần áo siêu thị chất lượng không tốt cũng không tính, nhưng quần áo mới không sạch sẽ, cũng phải giặt qua một lần mới mặc được.

“Vậy anh mặc cái gì hả? Lõa ngủ sao?” Chu Tiểu Tường gân cổ hỏi.

Tiêu Bùi Trạch đột nhiên từ bên trong đi ra, ngữ khí ôn hòa không thay đổi: “Giường chiếu sạch sẽ không?”

Chu Tiểu Tường gần như phát điên, gật đầu lia lịa, thấy hắn vừa lòng xoay người mới ngồi xuống ghế, thì thầm than thở: “Ngày hôm qua vừa mới thay…Đại ca, anh đừng hỏi tới cái chăn nha, nó đã được thay bốn ngày trước rồi…”

“Chăn mền sạch sẽ không?” Tiêu Bùi Trạch lần thứ hai đi ra.

Đờ mờ! Ông đây miệng đen thật! Chu Tiểu Tường sợ tới mức từ trên băng ghế bật thẳng dậy, vội vàng gật đầu: “Sạch sẽ, sạch sẽ, mới thay lúc tối!”

Bên này Chu Tiểu Tường bị kích thích, ngồi ở trên ghế salông thả hồn, bên kia cửa vệ sinh lại một lần nữa đươc mở ra.

Không đợi Tiêu Bùi Trạch mở miệng, Chu Tiểu Tường tựa như bị điện giật, từ trên ghế sa lông bật dậy, rồi giống như con thỏ chạy vọt vào phòng, nhanh chóng lôi ra bài chải đánh răng mới, khăn tắm sạch sẽ đã dự phòng từ lâu đưa cho hắn, rồi sau đó một đường bay thẳng vào phòng Từ Nhạc.

Ngồi phịch trên ghế, trong đầu đầu Chu Tiểu Tường hiện giờ chỉ có một suy nghĩ:

Tên kia tỉnh táo muốn chết, nếu giả vờ mà như vầy thì quả thật là quá thất bại, lại còn dở hơi như vậy, không chọc tức ông đây là không chịu nổi mà.

Tiểu Vũ ở trên giường trở mình, chép chép miệng. Chu Tiểu Tường nhìn thằng bé một cái rồi nâng cao tinh thần tiếp tục làm việc. Ngoài cửa sổ, các ngọn đèn ở các tòa nhà khác dần thưa thớt, hiển nhiên đã không còn sớm. Chờ cho cậu bận bịu xong xui thì ngoài cửa sổ đã tối đen một mảnh, nhìn đồng hồ, gần nửa đêm, cần phải đi ngủ, cho nên cậu liền đóng máy tính, mở cửa phòng đi tới nhà vệ sinh “phóng thủy”.

Không ngờ tới, thế nhưng đèn phòng bếp vẫn còn sáng, Chu Tiểu Tường tò mò đi vào, vừa thấy cảnh tượng trước mắt, liền trực tiếp há hốc mồm.

Không gian nhỏ hẹp tràn ngập mùi vị mì ăn liền, Tiêu Bùi Trạch đang nằm sấp trên bàn cơm, toàn thân chỉ bọc một cái khăn tắm…Đang ngủ…

Khóe miệng Chu Tiểu Tường co giật cực độ, lòng dạ nhốn nháo: Đây chính là bộ mặt chân thực của Đại boss đẹp trai ngăn nắp sao!!!

Mình có nên chụp một tấm ảnh để nắm thóp hắn không nhỉ? Về sau hắn mà còn bóc lột mình, mình liền rửa ra một nghìn tấm phát cho toàn bộ công ty! Không, tốt nhất là cởi hết ra rồi chụp sau đó trực tiếp up lên mạng để tiến hành trả đũa!

Chu Tiểu Tường đang suy nghĩ tới đắc ý thì Tiêu Bùi Trạch đột nhiên động một cái, không tỉnh.

Coi như xong chuyện, không ra tay được a

… Chu Tiểu Tường thầm thở dài, rón ra rón rén đi ngang qua người hắn mà tiến vào bếp, vo gạo bắt lên bếp, trong lức chờ cháo chín, liền bận rộn đem mì ăn liền đổ đi.

Mì ăn liền này Từ Nhạc mua đã lâu, Chu Tiểu Tường mỗi ngày nấu cơm đều nấu thêm phần cho cậu ta, nên cậu ta vẫn luôn chực ăn chực uống. Vì thế mì ăn liền này đã sớm quá đát, vị đại nhân này không biết ăn cái thì cũng phải đọc trước hạn sử dụng sao?? Hơn nữa, một người sang trọng như thế này mà còn ăn mì. Chu Tiểu Tường dùng ánh mắt khinh bỉ liếc hắn một cái.

Cháo là cháo Bát Bảo, dùng nồi áp suất nấu nên rất nhanh tràn ra mùi hương thơm lừng. Chu Tiểu Tường vừa nghe thấy mùi đã cảm thấy bụng đói kêu vang, chính mình cũng nhịn không được muốn ăn, mở vung ra nếm một chút, rồi lập tức gỡ phích cắm, bưng nồi trút cháo ra hai chén.

Chu Tiểu Tường vừa quay đầu, trước mắt đột nhiên thù lù một đống đen thui, làm cậu sợ tới mức xém chút nữa quăng luôn cái nồi.

Tiêu Bùi Trạch không biết đã tỉnh lại từ bao giờ, không nói không rằng mà đứng ở phía sau cậu, ánh mắt vẫn ôn hòa như trước, mang theo vài phần ngơ ngác mới tỉnh, lộ ra vài phần mê mang khó phát giác, trầm tĩnh như bóng đêm nhìn vào hai bát cháo trên thành bếp.

“Có biết nửa đêm dọa người là thiếu đạo đức không hả?”! Chu Tiểu Tường ác thanh ác khí hồng hộc chịu nóng bưng hai chén cháo đến bàn ăn, “Mì ăn liền quá đát rồi, ăn cháo đi, cái này dinh dưỡng hơn.” Nói xong liền xoay người đi lấy thìa.

Tiêu Bùi Trạch nhìn bóng lưng mờ nhạt của cậu dưới ánh đèn hôn ám, trên mặt lại lộ ra biểu tình ôn hòa dị thường.

Chu Tiểu Tường lướt tới lướt lui qua người hắn hai lượt mới phát hiện có điều không thích hợp, từ khi nhìn thấy hắn đứng ở chỗ này đến giờ thì cậu chưa từng hắn có thêm bất cứ động tĩnh nào nữa, cổ họng cũng chưa thoát ra được nửa tiếng.

Chu Tiểu Tường ngẩng đầu nhìn qua liền bắt gặp đôi mắt nâu trầm tĩnh của hắn thoáng sửng sốt một chút, rồi quơ quơ tay trước mặt hắn: “Tiêu tổng, ăn cháo bát bảo không?”

Đáy mắt Tiêu Bùi Trạch khẽ nhúc nhích,thanh âm thanh lãnh thoát ra từ khóe môi khẽ nhếch đang chầm chầm cong lên dưới ánh đèm mờ nhạt: “Ăn.”

Chu Tiểu Tường chỉa chỉa tay vào khăn tắm trên người hắn: “Tính lõa ngủ thiệt à?” Quần áo của ông đây ngày nào cũng giặt giũ sạch sẽ a, có chỗ nào không vừa ý anh hả? Khiết phích đúng là một căn bệnh!

“Vậy cậu tìm một bộ cho tôi đi.”

Chu Tiểu Tường không biết tại sao hắn lại không xoi mói nữa, bất quá vẫn là gật gật đầu, trong đầu bắt thử nghĩ xem mình còn bộ quần áo nào rộng rộng hay không.

“Rộng một chút.” Tiêu Bùi Trạch bổ sung, nói xong còn nhìn cậu mỉm cười.

Chu Tiểu Tường nhìn thấy nụ cười của hắn thì vô cùng hãi hùng, da gà toàn thân đều nổi hết lên, run run rẩy rẩy gật đầu: “Tất nhiên.”

Trong bữa ăn khuya cực kỳ yên tĩnh này, Chu Tiểu Tường thỉnh thoảng lại liếc mắt tới anh tổng đang chôn đầu vào chén không rên một tiếng ở phía đối diện kia, thật sự không có cách tưởng tượng được người đang ngồi dưới ánh đèn mờ nhạt trong căn bếp phôi thô này với người mặc tây trang mang giày da ngồi nhìn văn kiện trong căn hộ cao cấp mà mình vẫn thấy lại cùng là một người

Bất quá, chậc chậc, dáng người thực sự dễ nhìn! Chu Tiểu Tường cúi đầu nhìn thoáng tấm thân của mình trong cổ áo, ganh tị quá a.

Ăn xong, cậu đi tới tủ quần áo lục lọi một hồi, may mắn lòi ra được một bộ quần áo cỡ siêu đại, đem quần áo đưa cho Tiêu Bùi Trạch rồi sau đó tới phòng bếp rửa chén bát, cầm chén vẫy vẫy cho ráo nước, đột nhiên cảm thấy mình đã quên mất chuyện gì, nhưng nghĩ mãi không ra cuối cùng cũng đành bỏ mặc.

Ngày hôm sau, Chu Tiểu Tường bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức, vừa mở mắt lại thấy mình đang ngủ trong một căn phòng xa lạ, không khỏi sửng sốt một chút rồi mới nhớ tới chuyện tối hôm qua. Trở mình nhìn Tiểu Vũ đang ngủ say, không kìm lòng nhéo nhéo vài cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, rồi mới nhẹ nhàng rời khỏi giường.

Hôm nay là ngày thứ hai đi làm, tuy rằng hôm qua ngủ hơi muộn nhưng tinh thần vẫn phấn chấn trăm lần. Chu Tiểu Tường đang chuẩn bị mở cửa đi tới phòng bếp làm điểm tâm, tay vừa mới để lên nắm cửa, trong đầu đột nhiên lướt qua một hình ảnh, nhất thời cả người chết điếng.

“Đờ mờ!” hai tròng mắt Chu Tiểu Tường xém chút nữa rớt ra ngoài, buông nắm cửa ôm đầu xoay vòng vòng quanh phòng. Xong rôi xong rồi, trách không được trước khi ngủ ông đây đã linh cảm có chuyện gì bất thường, lần này chết chắc rồi!

Gian phòng ngủ đối diện truyền đến một tiếng vang rất nhỏ, Chu Tiểu Tường gấp đến độ nứt trán, dựa vào cửa phòng, điên cuồng cầu nguyện người bên ngoài mau chóng rời đi, dù thế nào thì cũng phải chờ người kia đi rồi mình mới ra khỏi phòng được.

Đang thời điểm nước sôi lửa bỏng, sau lưng truyền tới tiếng gõ cửa nho nhỏ, Chu Tiểu Tường khiếp sợ tới mức hồn xiêu phách lạc, hận không thể đục thủng tường chạy ra ngoài. Cậu cố gắng ổn định tinh thần, hít thở thật sâu rồi cố gắng nặn ra một nụ cười coi như là sáng lạng mà mở cửa.

Tiêu Bùi Trạch đã thay lại y phục của mình, khuôn mặt lạnh như bài biến đen, đứng trước mặt như thần cửa.

Chu Tiểu Tường nhất thời nghẹn thở, ra vẻ thoải mái mà nâng cao tay: “ H…Hai! Tiêu tổng dậy sớm ghê nha!”

Tiêu Bùi Trạch lạnh lùng nhìn cậu, không nói một lời.

Chu Tiểu Tường cảm thấy lúc này mình mà đi soi gương nhất định sẻ bị vẻ mặt nịnh nọt trong đó làm cho buồn nôn: “A…Ha ha…Tiêu tổng, anh muốn ăn sáng ở đây không?” Nói xong sợ hắn gật đầu, lại vội vàng bồi thêm một câu: “Bất quá tay nghề tôi không tốt lắm!”

Tiêu Bùi Trạch sắc mặt càng ngày càng hắc, vốn là tính toán trực tiếp rời đi, nhưng nhìn vẻ mặt mong ước ình nhanh chóng rời đi của cậu không hiểu tại sao lại cảm thấy ngứa răng, ánh mắt nghiêm nghị nhìn cậu chậm rãi thu hồi, xoay người đi tới ghế sa lông ngồi xuống, bĩnh tĩnh mà trả lời một câu: “Làm phiền cậu vậy!”

Dáng cười của Chu Tiểu Tường trở nên cứng ngắc: Ơ hay, người này thật là…