“Tại sao cả cậu và cha mình, ai cũng muốn ép mình phải ở bên cạnh anh Diệp Phong vậy?”
“Hạnh phúc của mình phải do bản thân mình làm chủ!” Lâm Phượng Kiều cạn lời mẹ luôn, cô bạn thân này của cô ta không thể kiếm một lý do nào mới mẻ hơn hả? Hơn nữa ngày nào cũng nhắn tin trò chuyện với Lâm Dịch, còn siêng hơn cả nhắn cho cô ta, sao không mạnh dạn thừa nhận bản thân thích Lâm Dịch đi trời? Cô ta cảm thấy rất mệt mỏi, tận thế mau đến đi! “A, cậu Diệp đến!” Lâm Phượng Kiều liếc mắt vừa lúc nhìn thấy Rolls-Royce Diệp Phong đậu ở bên đường, tinh thần cô ta lập tức trở nên phấn khởi. Để đảm bảo cuộc hẹn hò diễn ra thuận lời, cô ta nhân lúc Bạch Tô Tô không chú ý mà giật lấy điện thoại. Đề phòng Bạch Tô Tô tiếp tục tình chàng ý thiếp với Lâm Dịch, phá hỏng niềm vui của cậu Diệp! “Phượng Kiều, cậu!” Bạch Tô Tô tức điên. Lâm Phượng Kiều bỏ điện thoại vào trong túi, không thèm để ý đến Bạch Tô Tô nữa, cô ta thấy Diệp Phong đến thì vội vàng tiến lên chào hỏi: “Cậu Diệp, cậu tới rồi.” “Để mọi người chờ lâu.” Diệp Phong khẽ mỉm cười. “Không sao, không sao, là việc nên làm!” Lâm Phượng Kiều thấy Diệp Phong dễ tính như vậy thì có hơi lo sợ, xem ra anh không hề tức giận với mình vì chuyện lần trước. Mà cũng phải, dựa vào địa vị của Diệp Phong, nếu thật sự so đo với cô ta thì chẳng phải là đang hạ thấp thân phận của anh xuống à? Thế là Lâm Phượng Kiều lập tức chuyển từ chế độ antifan sang fan ngay tại chỗ. Đương nhiên Diệp Phong vẫn còn nhớ rõ chuyện Lâm Phượng Kiều đã giúp Lâm Dịch đến để chất vấn mình, thế nhưng cô ta là cái thá gì, chỉ cần một cái hắt hơi của anh cũng đủ để khiến cô ta bay tới Thái Bình Dương. Giữ lại người xem như công cụ cũng được coi là tái chế rác thải. “Cậu Diệp, hôm nay trời đẹp, thời tiết lại không nóng, chúng ta đi dạo đi.” Lâm Phượng Kiều nịnh nọt, đồng thời điên cuồng nháy mắt ra hiệu Bạch Tô Tô mau vào việc. Thời tiết đầu tháng năm rất đẹp, phong cảnh Giang Nam vừa lúc, hoa thơm chim hót. Hồ Huyền Vũ dưới chân núi Tử Kim là vườn thượng uyển lớn nhất thời cổ đại và đồng thời cũng là vườn thượng uyển duy nhất còn sót lại của lâm viên hoàng gia Giang Nam khi xưa. Đến nay hồ đã có lịch sử hơn một ngàn năm trăm năm. Mặc dù Kim Lăng xếp cuối về kinh doanh trong tỉnh, thế nhưng nói thế nào thì đây cũng là cố đô lục triều, danh lam thắng cảnh và di tích lịch sử cũng không ít đâu! “Được, đi dạo đi.” Diệp Phong trả lời, nói thì nói thế nhưng anh vẫn bất động không nhúc nhích, bởi vì “vai chính” quan trọng còn chưa lên sân khấu đâu. Lâm Phượng Kiều thấy thế còn tưởng rằng Diệp Phong bất mãn với thái độ không chủ động của Bạch Tô Tô. Ngay khi cô ta đang muốn làm công tác tư tưởng thì điện thoại trong túi vang lên. Là điện thoại của Bạch Tô Tô. Người gọi đến đúng là Lâm Dịch. “Anh Lâm Dịch.” Khuôn mặt Bạch Tô Tô lập tức trở nên vui vẻ, cô ta muốn lấy điện thoại của mình. Lâm Phượng Kiều nhanh tay lẹ mắt thẳng thừng tắt điện thoại. “Là bạn học Lâm Dịch gọi à? Sao lại không nhấc máy?” Đuôi lông mày Diệp Phong cũng hiện lên sự vui vẻ. “A, cậu Diệp, cậu…” Lâm Phượng Kiều còn cho rằng mình nghe nhầm, đây thực sự là lời do Diệp Phong nói chứ không phải ảo giác của cô ta hả? Gì vậy trời? Lâm Dịch là tình địch của anh đó! Lâm Phượng Kiều còn chưa kịp nghĩ xong thì cái tên Lâm Dịch khiến người ta chán ghét lại gọi đến. “Nhấc máy đi.” . Đọc 𝘁hê𝙢 𝔫hiều 𝘁ru𝗒ệ𝔫 ở _ 𝘁ru𝙢𝘁ru𝗒 e𝔫.v𝔫 _ “Hôm nay thời tiết đẹp, thêm một người đi dạo hồ thì càng thêm náo nhiệt.” Diệp Phong khẽ cười. Bạch Tô Tô nghe vậy thì cầm lấy điện thoại, anh Diệp Phong còn chưa nói gì thì Phượng Kiều còn lo gì chứ? Cô bạn này của cô ta đúng thật là lo chuyện bao đồng! “Anh Lâm Dịch, tụi em đang ở…” “Sao? Anh nhìn thấy em hả?” Bạch Tô Tô đặt điện thoại xuống, quả nhiên Lâm Dịch đang đứng cách đó không xa vẫy tay với cô ta. “Tô Tô, Phượng Kiều, chúng ta đi thôi.” Lâm Dịch cười bước đến, đột nhiên anh ta phát hiện bên cạnh còn có thêm một người đàn ông trông rất quen mắt. Lâm Dịch mở to mắt, kinh ngạc thốt lên: “Cậu cả Diệp? Sao anh cũng ở đây?”