Lao Tù Ác Ma

Quyển 6 - Chương 46: Không thấy!!

Mạnh Truyền Tân vội vã đi đón Lăng Nghị, nhưng cả người bị Huyền Phong sống chết ôm chặt lấy không gỡ ra được, anh cũng biết rõ Huyền Phong đối với anh có ân có tình, thế nên cũng không tỏ ra hung dữ với Huyền Phong, chỉ tận tình khuyên nhủ, một hồi lâu Huyền Phong với vẻ mặt không tình nguyện buông Mạnh Truyền Tân ra.

“Tân, anh nói ngày mai sẽ hẹn em đi dùng cơm, con người của em rất thật thà, anh đừng gạt em đó.” Huyền Phong nhìn chằm chằm Mạnh Truyền Tân, nãy giờ sống chết mè nheo mới được Mạnh Truyền Tân đồng ý cùng đi dùng cơm với mình.

Thời gian hẹn đi đón Lăng Nghị đã trễ mất hơn nửa tiếng, Mạnh Truyền Tân lo lắng Lăng Nghị sẽ nóng ruột nên đành lựa chọn cách tốt nhất là chịu thua và đồng ý với lời đề nghị của Huyền Phong, anh xoa xoa tóc Huyền Phong giống như nuông chiều dụ dỗ đứa trẻ con, bất đắc dĩ cười “Được được được, ngày mai tôi sẽ đến đón cậu, được chưa?”

Huyền Phong vui vẻ ra mặt, cao hứng đột nhiên bước đến hôn lên một bên mặt Mạnh Truyền Tân một cái hôn thật kêu khiến Mạnh Truyền Tân giật cả mình.

“Tân, anh nhớ đó nha, ngày mai em sẽ ở nhà hàng đợi anh, chuẩn bị sẵn bữa tối dưới ánh nến, ha ha em đảm bảo sẽ tắm thật thơm… Í lộn… là chuẩn bị đồ ăn thơm ngát hì hì…”

“….. Huyền Phong, tôi còn có việc gấp phải đi trước.”

“Tân đi Kim Nghê tìm Lăng Nghị sao?” Gương mặt tươi của của Huyền Phong một giây trước đó hiện tại lại ỉu xìu xuống, đột nhiên lần thứ hai ôm chầm lấy Mạnh Truyền Tân đang chuẩn bị xoay người rời đi, bộ dạng khóc nức nở kêu la “Em không muốn anh đi tìm Lăng Nghị, anh mà đi tìm cậu ấy là em không buông anh ra đâu.”

Khuôn mặt Mạnh Truyền Tân triệt để đen lại.

Chính vào lúc này, điện thoại di động của Mạnh Truyền Tân đột nhiên reo lên, Mạnh Truyền Tân không đẩy được Huyền Phong ra, không thể làm gì hơn là để mặc Huyền Phong ôm phía sau mình, còn bản thân cầm điện thoại di động nghe máy.

“Tân ca, em về nhà rồi, anh không cần đến đón em nữa.” Đầu bên kia điện thoại di động truyền đến thanh âm êm ái của Lăng Nghị.

“Lăng Nghị, chỗ anh đang có chút việc nhất thời chưa rời đi được, xử lý xong anh lập tức đi tìm em.” Mạnh Truyền Tân cuống quýt giải thích.

“Không cần đâu Tân ca, em…. hơi mệt, muốn nghỉ ngơi sớm một chút… em chuẩn bị đi ngủ rồi, Tân ca cũng nhanh về nghỉ ngơi đi.”

“Cái kia… được rồi, vậy sáng sớm ngày mai anh đến tìm em, sắp đến ngày cưới rồi, em nên thả cho mình nghỉ ngơi một ngày trước khi kết hôn, đừng để bản thân quá mệt mỏi, nghe chưa?”

“Ừm, em biết rồi Tân ca, chào anh….” Thanh âm Lăng Nghị quả thực mang theo không ít uể oải.

Huyền Phong một bên vểnh tai nghe, vừa biết Mạnh Truyền Tân không cần đi tìm Lăng Nghị nữa thì trong lòng vô cùng vui vẻ, sau khi Mạnh Truyền Tân cúp điện thoại, lập tức càng ôm chặt lấy eo Mạnh Truyền Tân.

“Tân, anh đưa em về nhà đi.” Huyền Phong mở to mắt đầy chờ mong.

“Giọng của Lăng Nghị có gì đấy là lạ, tôi phải đi xem thử….” Mạnh Truyền Tân sắc mặt lo lắng nói.

“Lăng Nghị chắc đã ngủ rồi, Tân đừng đến quấy rầy cậu ấy.” Huyền Phong vội vàng mở miệng “Em đói, Tân mang em đi ăn bò bít tết đi.”

Mạnh Truyền Tân do dự một lúc mới kéo cửa xe cười khổ nói “Thua cậu rồi, lên xe đi.”

Huyền Phong vừa nghe liền hồi hộp đắc ý lên xe, trước khi lên xe còn không quên cho Mạnh Truyền Tân một cái ôm thích thú.

Nhìn đèn phía sau xe dần khuất trong màn đêm, Lăng Nghị đứng ở phia sau bức tường trong một góc hẻm nhỏ, sắc mặt càng trở nên bi thương đau đớn, cậu chậm rãi trượt theo bức tường ngồi xuống trên mặt đất, mặt nghiêng sang một bên, ánh mắt thương trầm nhìn bên ngoài đường xe cộ qua lại, giờ khắc này cậu chỉ muốn yên lặng ngồi một mình, không có bất kỳ người nào biết được trong góc tối một người lẳng lặng ngồi liếm láp vết thương.

Lăng Nghị cũng hiểu lẽ ra chính mình không nên bi thương, bởi vì cậu biết rõ người trong lòng Tân ca của cậu chân chính yêu vẫn chỉ là cậu, đối với sự theo đuổi của Huyền Phong chỉ vẻn vẹn là bởi Mạnh Truyền Tân không thể làm tổn thương người đã từng giúp đỡ mình.

Lăng Nghị ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm chỉ lấp lóe một vài ngôi sao, chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu không xua đi được cảnh tượng Huyền Phong cùng Mạnh Truyền Tân thân mật âu yếm với nhau, bỗng nhiên hai hàng nước mắt nóng hổi trong suốt từ khóe mắt Lăng Nghị lặng lẽ không một tiếng động rơi xuống, dần dần nơi góc tối nhỏ ven đường truyền đến thanh âm nhẹ nhàng khóc nức nở.

Cậu bi thương không phải bởi vì Tân ca của cậu đi cùng với người khác, mà là bởi vì nghĩ đến Huyền Phong so với cậu càng xứng đáng với Tân ca hơn.

Cậu ta gia thế lớn mạnh hơn cậu, bề ngoài càng xuất sắc hơn cậu, cái quan trọng chính là, so với một tên giường nô đã lên giường với người đàn ông khác suốt hơn ba năm qua như cậu thì Huyền Phong vẫn là đơn thuần trong sáng hơn rất nhiều.

Dù sao cũng làm gì có ai muốn người mình sẽ kết hôn đã từng ngủ qua nhiều lần với người khác, lại càng có ai có thể chấp nhận được người mình yêu bị người đời ở phía sau lưng bàn tán vì đã từng kết hôn với một người khác.

Trước đây cậu vốn không xứng với anh, hiện tại càng không xứng.

Cậu có tư cách gì ngăn cản một nam nhân khác so với cậu còn ưu tú hơn đi yêu Tân ca?

“Trước đây có lúc em vỡ đầu chảy máu cũng không thấy em khóc, hiện tại sao lại thương tâm đến mức khóc ra như vậy, em càng ngày càng không có tiền đồ a Lăng Nghị.”

Đỉnh đầu truyên đến một tiếng cười trầm thâm âm hiểm khinh hước (nhẹ nhàng + hài hước) quen thuộc khiến trong lòng Lăng Nghị nhất thời run lên, một giây sau lập tức mở hai mắt ra.

Ánh đèn từ cột điện ven đường chiến vài sợi ánh sáng vào khoảng hẻm giữa hai bức tường cao lớn, vừa vặn chiếu vào bức tường đối diện Lăng Nghị, khiến cho Lăng Nghị nhìn rõ ràng người đàn ông trước mắt, hai tay hắn khoanh trước ngực đứng dựa vào bức tường kia, khóe môi tựa tiếu phi tiếu, đôi mắt đen thẳm hẹp dài trước sau như một tràn ngập âm tà đang nhìn cậu.

Mà người này, ngoại trừ Phục Luân còn có thể là ai.

Lăng Nghị có chút chật vật lau lau khóe mắt, vội vàng từ trên mặt đất đứng lên, ánh mắt lành lạnh nhìn Phục Luân.

“Sao anh tìm được tôi?”

“Tâm linh tương thông còn phải tìm sao?”

“…….”

Lăng Nghị không muốn lại cùng Phục Luân phí lời, liền xoay người chuẩn bị rời khỏi hẻm nhỏ, chỉ là còn chưa bước ra được một bước, đột nhiên bị Phục Luân ôm lấy eo, Lăng Nghị không kịp phòng bị đã bị đè ép ở trên tường.

“Anh làm gì?” Lăng Nghị phẫn nộ gầm nhẹ, đưa tay cố đẩy mạnh Phục Luân ra, cuối cùng hai tay bị Phục Luân khóa chặt ở trên đỉnh đầu.

“Rất khó chịu sao?”

Thanh âm Phục Luân thoáng chốc trở nên cực kỳ nhu hòa, hắn buông tay cậu ra ôm lấy eo cậu, một tay nhẹ nhàng đưa lên giúp cậu lau đi nước mắt còn vương lại nơi khóe mắt.

Ôn nhu của Phục Luân khiến Lăng Nghị không giãy giụa nữa, chỉ là bướng bỉnh nghiêng đầu qua hướng khác, lành lạnh nói “Không liên quan gì đến anh.”

“Lăng Nghị, có ủy khuất gì thì cứ nói cho anh nghe.” Phục Luân đem môi chậm rãi ma sát ở bên tai Lăng Nghị nhẹ giọng nói “Anh là chồng của em mà.”

“Anh đừng tưởng bở.” Lăng Nghị lớn tiếng bác bỏ, nhưng viền mắt càng thêm cay cay.

“Lăng Nghị, trở về bên cạnh anh đi.” Phục Luân một bên ám muội phả hơi thở nóng rực vào cổ Lăng Nghị, một bên dùng tay trượt xuống hạ thân Lăng Nghị chậm rãi tiến vào bên trong.

“Tôi phải về, anh thả tôi ra!” Lăng Nghị cảm thấy tâm mình ngày càng táo loạn, giống như trong lòng có một vết thương nứt ra, còn Phục Luân thì đang liều mạng hướng về bên trong vết nứt đó mạnh mẽ đâm xuyên.

Phục Luân trực tiếp cởi y phục dưới hạ thân Lăng Nghị, một tay bắt đầu cởi thắt lưng của chính mình, một tay khác vẫn gắt gao trói chặt hai tay Lăng Nghị nhấn trên đỉnh đầu, nụ hôn nóng bỏng lưu luyến ở giữa cổ trắng nõn của Lăng Nghị.

“Phục Luân…. buông tay…. A…”

Ngón tay Phục Luân chậm rãi trêu chọc khuếch trương ở bên trong hậu mật, cảm giác thời cơ đã đến thì buông tay ra khỏi đỉnh đầu Lăng Nghị, chăm chú ôm lấy eo Lăng Nghị, một tay khác chậm rãi nhấc cao mông Lăng Nghị lên, giây sau đột ngột mạnh mẽ động thân.

“Anh cái tên khốn….A….” Lăng Nghị thống khổ ngẩng đầu lên, một giây sau đột nhiên cúi xuống há miệng cắn xuống trên vai Phục Luân, nếu không phải áo khoác Tây trang của Phục Luân dày thì hàm răng Lăng Nghị đã sớm cắm vào bên trong da thịt hắn.

Phục Luân để mặc Lăng Nghị cắn mình, không cho Lăng Nghị chút cơ hội nào kịp thở, liền ở trên mặt bức tường bắt đầu mây mưa va chạm kịch liệt.

“Chỉ có tôi mới có thể cho em cảm giác này…” Phục Luân một bên luật động một bên cắn cắn lỗ tai Lăng Nghị, thanh âm dị thường say mê khẽ thở gấp “Cho dù em không muốn tiếp nhận anh nhưng thân thể của em đã sớm quen thuộc với anh, Lăng Nghị, em chỉ là đang sợ đột nhiên rời khỏi Mạnh Truyền Tân để đến với anh sẽ có cảm giác tội lỗi mà thôi, em không phải là thật sự không yêu anh.”

“Anh… anh nói bậy.” Thân thể Lăng Nghị đã bắt đầu nhũn ra, khoái cảm tội lỗi xông đến khiến Lăng Nghị ngay cả phản kháng cũng trở nên dị thường gian nan.

Con đường u ám yên tĩnh, một góc tường truyền đến tiếng thở dốc dày đặc trầm thấp cùng tiếng rên rỉ không ngừng, chẳng biết qua bao lâu thanh âm mới biến mất.

“Tôi tự mặc” Lăng Nghị gạt tay Phục Luân ra tự mình mặc lại quần áo.

Cậu thật sự hận chính bản thân mình như vậy, miệng luôn nói rằng sẽ cùng Tân ca vĩnh viễn không rời, cũng làm ra khí thế hừng hực chuẩn bị hôn lễ sắp tới, thế nhưng lại cùng Phục Luân ở bên trong góc tối không biết tên này làm ra chuyện hạ lưu dơ bẩn nhất, có khác gì một tên nam kỹ thấp hèn đâu.

Lăng Nghị mặc lại quần áo chỉnh tề, đỡ tường xoay người chuẩn bị rời đi, Phục Luân theo phía sau lưng muốn đỡ cậu, nhưng vừa chạm tới thân thể Lăng Nghị liền bị Lăng Nghị đánh mạnh vào mu bàn tay.

“Đừng nháo nữa Lăng Nghị, đi theo anh đi.” Một Lăng Nghị bi thương ủ rũ như vậy khiến Phục Luân thực sự rất đau lòng, Lăng Nghị của hắn nên là một người kiên nghị ngoan cường lạc quan, đôi mắt sói nhỏ bất luận khi nào cũng đều rạng ngời rực rỡ sáng sủa mê người.

Lăng Nghị dừng bước không quay đầu lại, lạnh nhạt nói “Phục Luân, anh đi đi, lần vừa nãy cũng xem như là kết thúc gỡ bỏ hết toàn bộ vướng mắc của tôi với anh, từ giờ trở đi tôi không muốn gặp lại anh nữa.” Lăng Nghị rất rõ ràng, phiền muộn của cậu chính là từ Phục Luân.

Gió lạnh từ từ thổi, Phục Luân đứng yên lặng tại chỗ, nhìn Lăng Nghị chậm rãi rời đi, tâm đau đớn không nói ra được thành lời.

Đó là người hắn yêu, nam nhân khác không cho em ấy hạnh phúc được, Phục Luân hắn nhất định cho.

Nhất định phải có được em ấy, sau đó vĩnh viễn che chở em ấy.

Trở về lại nhà, Lăng Nghị đơn giản tắm rửa sạch sẽ liền nằm xuống, nhưng trằn trọc khó ngủ mà trở mình liên tục, cuối cùng mất ngủ một đêm.

Sáng sớm Mạnh Truyền Tân liền đến nhà Lăng Nghị, anh có chìa khóa nhà của Lăng Nghị thế nên không gõ cửa liền cứ thế trực tiếp đi vào, kết quả phát hiện Lăng Nghị còn đang say giấc nồng, liền tiến vào nhà bếp chuẩn bị đồ ăn sáng cho Lăng Nghị.

Lăng Nghị bị thanh âm rán trứng xèo xèo từ nhà bếp truyền đến đánh thức, mắt mơ màng rời giường, xỏ vào dép đi trong nhà bước đến nhà bếp, hai mắt ngái ngủ nhìn bóng lưng thon dài kiện mỹ trước mặt.

“Em tỉnh rồi” Mạnh Truyền Tân quay đầu lại ôn nhu nhìn Lăng Nghị nhẹ giọng nói “Nhanh đi rửa mặt đi, bữa sáng sắp xong rồi.”

“Tân ca” Lăng Nghị nhẹ nhàng kêu một tiếng, bước đến từ phía sau ôm lấy Mạnh Truyền Tân, khẽ tựa mặt vào phía sau lưng Mạnh Truyền Tân.

“Sao vậy Lăng Nghị? Có chỗ nào không thoải mái sao?” Mạnh Truyền Tân vội vàng quan tâm nói.

“Tân ca, xin lỗi….” Lăng Nghị đem mặt chôn ở phía sau lưng Mạnh Truyền Tân nhẹ nhàng nỉ non.

“Làm sao? Sao đột nhiên lại nói xin lỗi?” Mạnh Truyền Tân xoay người lại, hai tay khoát lên vai Lăng Nghị nghi hoặc hoảng hốt nhìn Lăng Nghị.

“Không…. không có gì.” Lăng Nghị đột nhiên nhoẻn miệng nở nụ cười, sau đó xem như không có chuyện gì vỗ vỗ tay ngáp cười nói “Em đi rửa mặt, chờ em một chút, em còn phải nếm thử tay nghề của Tân ca nữa.”

Mạnh Truyền Tân thở phào nhẹ nhõm xoa xoa tóc Lăng Nghị ôn nhu cười nói “Đi thôi đi thôi, đừng buồn bã ỉu xìu như vây nữa.”

“Dạ” Lăng Nghị lớn tiếng cười đáp trả.

……………….

Hôn lễ của Mạnh Truyền Tân với Lăng Nghị là do Diệp Mạc tự mình lo liệu, Diệp Mạc vì muốn báo đáp Lăng Nghị nên đã hào phóng tổ chức rất lớn, thế nhưng khi mọi thứ đã sắp xếp tốt đẹp xong, chỉ còn chờ Lăng Nghị xuất hiện thì đột nhiên có người vội vã chạy vào lễ đường thất kinh báo cho mọi người biết.

Lăng Nghị không thấy đâu nữa.