Trong vườn yên ắng, khác với Bạch Kỳ đang thưởng thức trà chiều, toàn thân 771 lúc này như đờ đẫn. "Hắn vẫn còn ở đây" nghĩa là gì? Có phải ý như nó đang nghĩ không?

"Anh nói là nguyên chủ Văn Nhân Khiêm vẫn còn tồn tại trong cơ thể này?" 771 không thể tin được mà hỏi.

"Chỉ là một chút ý thức không cam tâm của nguyên thân còn sót lại, không thể ảnh hưởng đến phán đoán của ta." Bạch Kỳ trả lời.

Bạch Kỳ nói một cách hờ hững, như thể mọi thứ đều trong tầm kiểm soát của y, nhưng 771 hiểu rằng nếu ý thức của Văn Nhân Khiêm thực sự không ảnh hưởng gì thì Bạch Kỳ đã không phải bận tâm về đống tàn dư của hắn.

"Hắn muốn gì?" 771 hỏi đầy thù địch.

"Để lại hai nguyện vọng." Bạch Kỳ như con mèo nằm nghiêng trên ghế dài, gương mặt đầy vẻ lười biếng, "Một là bảo vệ Liễu Uyển."

Đến chết mà vẫn nghĩ đến người phụ nữ không yêu mình, 771 khinh bỉ nghĩ. "Còn nguyện vọng kia?"

"Thống nhất thiên hạ."

"Cái gì!?" 771 kinh ngạc đến mức giọng cũng thay đổi.

"Hắn thật mâu thuẫn. Nói hắn là kẻ kiêu hùng thì lại khuất phục bởi một người phụ nữ, nói hắn là kẻ si tình thì lại có kế hoạch thống nhất thiên hạ." Bạch Kỳ hứng thú nói.

"Anh quản hắn là kẻ kiêu hùng hay kẻ ngu xuẩn?" giọng 771 vốn không vui không buồn, giờ đầy tức giận, "Nếu không thực hiện nguyện vọng của hắn sẽ có hậu quả gì?"

"Dù thần hồn câu diệt cũng muốn đồng quy vô tận với ta" Bạch Kỳ trả lời đầy u ám, "Mặc dù hắn không thể đánh bại ta, nhưng hiện giờ ta chỉ là kẻ ngoài cuộc, còn hắn được thiên đạo của thế giới này bảo hộ, kết quả có lẽ sẽ là lưỡng bại câu thương."

"..." Thật là phiền phức.

"Giúp thì giúp, coi như là trả ơn việc mượn thân xác của hắn, giải quyết hết nhân quả giữa hắn và ta." Bạch Kỳ nói.

"Anh nghĩ thống nhất thiên hạ dễ như chạm môi trên môi dưới* sao? Hiện giờ anh là người chứ không phải thần." 771 thở dài.

*Nói dễ hơn làm, nói suông

"Nhưng đây cũng chỉ là phàm giới, thần ta còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ một phàm nhân?" Sự kiêu ngạo của Bạch Kỳ như thể là bẩm sinh, hơn nữa trong thế giới tu tiên của đại lục Diệu Hoang, kẻ mạnh luôn khinh thường kẻ yếu, điều này cũng chính là bản chất của y.

"Còn ngươi thì sao?" Bạch Kỳ búng tay một cái vào 771, "Mảnh vỡ của ngươi khi nào mới xuất hiện?"

"Tôi và mảnh vỡ là một thể, hấp dẫn lẫn nhau, thay vì tìm kiếm vô vọng thì ở đây chờ nó xuất hiện." 771 nói.

Câu trả lời của nó nửa thật nửa giả, lý do chính là nó cũng không biết mảnh năng lượng sau khi tách ra khỏi cơ thể sẽ tồn tại dưới hình dạng gì, có thể là một cái cây, một ngọn núi, hoặc chỉ là một viên đá trên mặt đất.

Bạch Kỳ sau khi ăn uống no say thì nằm nghỉ ngơi trên ghế dài, vì vết thương trên người khiến y dễ dàng mệt mỏi. Khi tỉnh dậy thì trời đã gần tối, quản gia bên cạnh không biết đã đứng đợi từ bao giờ.

Bạch Kỳ ngáp dài, mắt còn ngái ngủ, ngồi dậy, "Có chuyện gì?"

"Vương gia, Ninh Vương điện hạ đến đã chờ ở tiền sảnh một canh giờ." Quản gia báo cáo.

Ninh Vương Văn Nhân Xung? Văn Nhân Khiêm cướp ngôi của hắn, theo lý mà nói hắn phải hận đến mức muốn nghiền xương thành tro, giờ đến đây làm gì? Xem hắn* đã chết chưa, nếu chưa thì đâm thêm vài nhát?

*hắn ở đây chỉ nguyên thân nên mình không thay thành y.

Bạch Kỳ suy nghĩ một lúc, cuối cùng vén chăn đứng dậy, "Đi gặp."

Hôm nay Bạch Kỳ mặc một bộ y phục màu đen, cổ áo và ống tay thêu họa tiết mây đỏ thẫm, thiếu đi sự quyến rũ thường ngày mà thêm phần uy nghiêm, khi y thu lại nụ cười thì lại có vẻ lạnh lùng, xa cách.

Bạch Kỳ đi đến tiền sảnh, ở đó có một thanh niên mặc áo gấm đang ngồi, vẻ ngoài đoan chính, khí chất ôn hòa, chỉ là lúc này ánh mắt lại chứa đựng sự lo lắng và thiếu kiên nhẫn.

"Hoàng thúc." Thấy Bạch Kỳ xuất hiện, Văn Nhân Xung lập tức đứng dậy thỉnh an.

"Ừ." Bạch Kỳ đáp lại bằng giọng mũi, sau đó đi qua hắn ngồi lên ghế chính trong sảnh, "Khi nào trở về kinh? Tình hình lũ lụt ở Mân thành hiện tại ra sao?"

Hai năm nay Mân Thành ở miền Nam bị lũ lụt, mùa màng thất bát, Văn Nhân Xung xin chỉ dụ đến cứu trợ thiên tai, trông có vẻ là một vị vương gia hiền lành, lo lắng cho dân chúng, nhưng vừa đi thì Văn Nhân Khiêm bị ám sát, nếu nói không có gì mờ ám thì không ai tin.

"Lương thực và thuốc men cứu trợ đã được phân phát, tình hình lũ lụt đã được khắc phục, Văn Xung khi biết tin hoàng thúc bị ám sát thì lo lắng không yên nên đã sắp xếp mọi việc ổn thỏa rồi ngày đêm trở về, sáng nay vừa tới kinh thành."

"Thấy Văn Nhân Khiêm vẫn còn sống chắc hắn rất thất vọng." Bạch Kỳ và 771 thầm thì với nhau.

"Mân thành bị lũ lụt nghiêm trọng, mỗi ngày đều có người chết, ngươi là chủ quan cứu trợ nhưng lại bỏ mặc dân chúng giữa chừng để về kinh, thật là vô trách nhiệm, khiến lòng dân Mân thành nguội lạnh." Bạch Kỳ giả giọng nguyên chủ khiển trách.

"Hoàng thúc dạy phải, là Văn Xung suy nghĩ chưa chu toàn."

"Trên đường về kinh, con đã ghé qua Y Tiên Cốc và đặc biệt xin được hai cây linh chi trăm năm cho hoàng thúc." Văn Nhân Xung nói rồi dâng lên một hộp quà.

Quản gia bên cạnh thấy Bạch Kỳ không tỏ thái độ liền bước lên nhận lấy hộp quà.

"Ngươi đã gặp ta, lòng hiếu thảo cũng đã tỏ, mau trở về Mân thành đi." Bạch Kỳ không chút khách sáo đuổi người.

Nghe vậy, sắc mặt Văn Nhân Xung cứng lại. Ban đầu hắn tự nguyện đi cứu trợ lũ lụt ở Mân thành chỉ là một phần trong kế hoạch, lần này về kinh hắn không định quay lại, hắn không tin Văn Nhân Khiêm không hiểu ý hắn,đây chắc chắn là cố ý!!

Trong phòng nhã số xanh ở lầu hai Mẫu Đơn viên, Văn Nhân Dư Bách đang chúi mông vào tường nghe động tĩnh bên cạnh. Tiết Dương công tử phủ Thái uý đang phải lòng một ca kỹ trong Mẫu Đơn viên, gần như ngày nào cũng đến, hôm nay hắn đặc biệt đến để chặn đường.

Văn Nhân Khiêm chỉ cho mượn Tuân Lương một ngày, Văn Nhân Dư Bách làm sao dám chậm trễ? Hắn kéo Tuân Lương chạy thẳng đến vườn Mẫu Đơn, hỏi vị trí của Tiết Dương rồi đi vào phòng bên cạnh.

Tuân Lương đứng giữa phòng nhìn Văn Nhân Dư Bách như một con thằn lằn bám tường, rất muốn trợn mắt khinh thường. Danh tiếng của hắn bị hủy hoại hoàn toàn!

Trên sân khấu phía dưới, tiếng hát "y y a a" vừa dứt, trong phòng nhã, Tiết Dương có chút men say trong người lớn tiếng kêu thưởng, phòng bên cạnh lập tức náo loạn. Hôm nay người còn đông hơn hôm qua.

Tiết Dương như thường lệ đến nghe hát, uống rượu, tình chàng ý thiếp với mỹ nhân, mãi tận khi trời dần tối mới say xỉn rời khỏi Mẫu Đơn viên, lên kiệu về phủ thái úy.

Văn Nhân Dư Bách theo đuôi Tiết Dương về phủ nhưng trên đường không tìm được cơ hội ra tay, đành cầu cứu Tuân Lương, "Đại hiệp."

Bị Văn Nhân Dư Bách nhìn với ánh mắt tội nghiệp, Tuân Lương thở dài chấp nhận, thầm nói một câu "đắc tội" rồi ôm eo hắn bay vào phủ Thái úy.

"Lợi hại!" Văn Nhân Dư Bách vỗ tay.

Hai người lẻn vào phủ Thái úy, tránh khỏi thị vệ tuần tra, đến được viện của Tiết Dương. Sau khi vào phòng, Tiết Dương ngã xuống giường ngủ như chết, các tỳ nữ thu dọn rồi tắt đèn rời khỏi phòng ngủ.

Chờ đến khi đèn trong phòng tắt hết, Văn Nhân Dư Bách mới kiềm chế sự phấn khích lẻn vào, nhìn thấy Tiết Dương đang nằm ngủ thì xoa tay cười âm hiểm.

"Ưm! Cứu..." Khi Tiết Dương vừa kêu lên, Tuân Lương vung tay đánh một viên đá trúng vào huyệt câm của hắn.

Văn Nhân Dư Bách dùng chăn bịt đầu Tiết Dương rồi cầm viên gạch nhặt ở cửa, hung hãn đánh vào mặt hắn. Hắn nhớ rõ hôm qua Tiết Dương đánh vào mặt hắn.

Tuân Lương là cao thủ, đừng nói ở kinh thành, ngay cả trên giang hồ cũng có tiếng. Cao thủ quyết đấu đều là một chiêu định sinh tử, Tuân Lương chưa từng thấy ai thô bạo dùng gạch đánh như Văn Nhân Dư Bách, ngạc nhiên đến sững sờ.

"Để ngươi đánh ta! Để ngươi làm nhục ta! Để ngươi sỉ nhục mẫu phi ta..." Văn Nhân Dư Bách mỗi lần đánh đều kèm theo sự oán hận.

Ban đầu Tiết Dương còn giãy giụa, nhưng mỗi khi hắn muốn thoát, Tuân Lương lại bắn một viên đá cho đến khi bị Văn Nhân Dư Bách đánh đến không cử động được.

Viên gạch trong tay bị đập vỡ, Văn Nhân Dư Bách dùng chân đá Tiết Dương, "Gã chết rồi?"

Tuân Lương tiến lên lật chăn, lộ ra gương mặt bị đánh đến máu thịt lẫn lộn của Tiết Dương: "Còn thở."

"Rút thôi." Khuôn mặt Tiết Dương quá đáng sợ, Văn Nhân Dư Bách hơi sợ, đánh một trận xả giận thì không sao, nhưng nếu làm chết người thì phiền phức, dù sao hắn cũng là cháu của Thái úy.

Sự hèn nhát của Văn Nhân Dư Bách làm Tuân Lương khinh thường, nhưng mệnh lệnh của Bạch Kỳ là hắn phải bảo vệ Văn Nhân Dư Bách, thật là bực bội!

Trong phủ nhiếp chính vương, Bạch Kỳ đứng dưới mái hiên hành lang, trêu đùa con chim trong lồng. Con chim này là do nguyên thân nuôi, biết bắt chước và rất thông minh, khi thấy Bạch Kỳ sẽ gọi "Vương gia, vương gia."

"Giữa tháng sau là sinh nhật bệ hạ, các nước đến chúc mừng, lần này Ninh Vương trở về e rằng không quay lại Mân Thành nữa." Quản gia bên cạnh nói.

"Chỉ là con sâu cái kiến, không đáng ngại." Bạch Kỳ thờ ơ đáp.

"Triều đình có tin, mấy hôm trước Mẫn Thái phi dâng tấu lên bệ hạ xin cưới con gái của Ngự sử đại phu Phan Liêu cho Ninh Vương làm chính thê. Nghe nói Phan tiểu thư dáng vẻ xấu xí, không chỉ thô tục, vô lễ mà còn dốt đặc cán mai. Ninh Vương vì muốn lôi kéo Phan Liêu mà bất chấp."

"Phan Liêu đã đồng ý?" Bạch Kỳ hỏi.

"Chính thê của Phan Liêu vừa qua đời năm ngoái, ông ấy lấy lý do con gái còn đang chịu tang mà từ chối." Quản gia trả lời.

Bạch Kỳ từ ký ức của Văn Nhân Khiêm biết rằng tể tướng Đoàn Kỳ là người của mình, nếu Phan Liêu dám kết thân với Ninh Vương, chẳng khác nào đối đầu với phe Nhiếp chính vương, chức Ngự sử đại phu của ông ta cũng không giữ được lâu.

"Tiểu cô nương được vương gia mang về lại ngã bệnh, sáng nay ta đi qua, nhìn trộm thì thấy chắc không qua khỏi, thật đáng thương."

"Nàng là nữ nhi của tội thần, Vương gia đã khoan dung tha tội là đã nhân từ, ngươi quan tâm làm gì?"

Hai người hầu bưng đồ từ góc hành lang đi ra, quản gia nghe thấy, mặt tối sầm, thầm mắng một câu hỗn trướng. Ông ta ho khan một tiếng nhắc nhở.

"Vương gia!" Hai người vừa nhìn thấy Bạch Kỳ đã sợ hãi quỳ xuống, mặt trắng bệch, run như cầy sấy.

"Ngươi nói tiểu cô nương đó là muội muội của Hoắc tứ công tử?" Tên là gì nhỉ? Hoắc... Hoắc Oánh Hòa đúng không?

"Bẩm vương gia, đúng vậy." Người được hỏi run rẩy trả lời.

Từ ngày Bạch Kỳ tuỳ hứng mang hai huynh muội Hoắc gia từ pháp trường về, y đã quên chuyện này. Nghe hai người nói tiểu cô nương "lại bệnh", chẳng lẽ nàng thường xuyên ốm?

"Đi xem sao." Bạch Kỳ nói rồi bước đi.

Bạch Kỳ đi trước vài bước, quản gia lạnh lùng liếc nhìn hai người dưới đất, ra lệnh cho thị vệ bên cạnh, "Mỗi người lãnh hai mươi roi, phạt hai tháng lương."

"Dạ!" Hai người hầu run rẩy nhận lệnh, trong phủ Nhiếp chính vương kỷ luật nghiêm ngặt, hình phạt này đã là rất nhẹ.