Tào phủ chỉ sau một đêm treo đầy khăn trắng, quan viên và văn nhân trong triều nghe tin mà đến chật cứng trước cửa chính của phủ, ngay cả hoàng đế cũng phái cung nhân hầu cận đến, dường như cả kinh thành đều chìm vào nỗi bi thương vì sự ra đi của ông.

Bốn năm trước, Tào Chí Khuê không còn bảo trợ cho quán rượu Nam Quỳnh, khi đó đã gây nên cơn náo động không nhỏ, nhưng dù văn nhân có ồn ào thế nào ông cũng đóng cửa không ra, chỉ nói muốn dưỡng lão.

Bạch Kỳ chỉ gặp Tào Đế Sư hai lần, một lần là sau khi rời quán rượu Nam Quỳnh, nhận được bái thiếp cùng nhau bàn luận về thế cục thiên hạ và tình hình Nam Khâu, Bạch Kỳ không hề giấu diếm chí lớn thống nhất thiên hạ.

Lần thứ hai là khi Bạch Kỳ ra lệnh bỏ Hiệp thành, lúc đó trong triều phản đối ầm ĩ, đảng Ninh Vương còn nhân cơ hội tố cáo y làm hại quốc gia, nếu không nhờ Tào Đế Sư kịp thời hiện diện ủng hộ, e rằng Bạch Kỳ phải học cách đai khai sát giới để trấn áp như nguyên thân.

Ở Tào phủ, Bạch Kỳ một thân bạch y, khoác trên vai áo lông chồn màu bạc, dường như hoà làm một với cảnh tuyết rơi ngoài trời, linh đường vang tiếng khóc, duy chỉ có mình y đứng thẳng, mặt không lộ vui buồn.

Tào Chí Khuê sống được một trăm linh sáu tuổi, đối với Bạch Kỳ mà nói tuy không bằng số lẻ của y nhưng trong đám người phàm đã là trường thọ, vạn vật có khởi đầu và kết thúc, kết thúc cũng là bắt đầu, y không hiểu có gì phải bi ai.

Bạch Kỳ lên hương tỏ lòng kính trọng, chắt trai của Tào Đế Sư đưa cho ông một phong thư, "Vương gia, đây là thư của cụ tổ để lại cho ngài."

Bạch Kỳ nhận thư, phong thư trống không, mở ra chỉ có một câu ngắn ngủi, "Lão phu không có duyên chứng kiến ngày vương gia thống nhất."

"......" Bạch Kỳ sững sờ, y không ngờ tiếc nuối của Tào Chí Khuê lại là điều này?

Bạch Kỳ cầm thư suy nghĩ mông lung, xe ngựa lắc lư suốt chặng đường về vương phủ, phu xe đợi bên ngoài hồi lâu không thấy động tĩnh liền hỏi một câu, bấy giờ Bạch Kỳ mới dừng suy nghĩ bước xuống xe.

Quản gia đứng đợi ở cửa phủ thấy ông về liền tiến tới, đồng thời ra lệnh hạ nhân "Lập tức truyền thiện."

"Bản vương đã dùng điểm tâm ở Tào phủ nên chưa đói." Bạch Kỳ mở miệng ngăn lại.

Quản gia ngửi thấy mùi nhang đèn trên người y liền hỏi, "Vương gia có muốn tắm không?"

Bạch Kỳ giơ tay ngửi mùi trên tay áo, cũng ngửi thấy mùi hương từ Tào phủ, "Đi đi."

Bạch Kỳ không thích có người hầu hạ khi tắm, hạ nhân chuẩn bị đầy đủ mọi thứ rồi lần lượt lui ra. Bạch Kỳ tự mình cởi đồ xuống nước, lười biếng dựa vào thành bồn tắm thở dài.

"Cảm xúc không tốt vì Tào Chí Khuê?" 771 nằm trên áo Bạch Kỳ hỏi.

Từ khi hợp nhất với mảnh vỡ trong ngọc Tuyết Ban Bạch Hổ, có được nguồn năng lượng dồi dào nên tinh thần của 771 trông khá hơn nhiều, ít nhất không còn ngủ li bì để tránh bị treo máy.

"Sự sống chết của người phàm đối với thần giống như cây nến vậy, cháy hết thì tắt, nếu ta vì thế mà đau buồn chẳng phải đã sớm phát điên?" Bạch Kỳ nói một cách bình thản.

771 lóe sáng một chút rồi im lặng, Bạch Kỳ khẽ vỗ nó hỏi, "Có phải muốn trở về?"

"Từ từ, không vội." 771 nói.

Mắt Bạch Kỳ lóe lên tia cười, "Nhiều nhất là mười năm, ít thì năm năm."

"Hoàn thành mục tiêu thống nhất trong mười năm, anh hơi tự đại rồi." 771 tiếp tục trêu chọc.

"Cược một ván?" Bạch Kỳ hào hứng.

"......" 771 im lặng hồi lâu, cuối cùng đầu hàng bỏ chạy, "Từ chối." Từ những bài học đẫm máu suốt bốn năm nay, nó đã thông suốt một điều, vận may của Bạch Kỳ không ai sánh kịp.

Sau bức bình phong trong phòng tắm, thanh niên mặc áo đen đeo mặt nạ nhìn lưng gầy của nam nhân giữa làn sương mờ, trong mắt chứa đựng cảm xúc phức tạp, bốn năm không gặp y có thay đổi? Đối với hắn... còn như xưa không?

Bốn năm qua, quan lộ của hắn thuận buồm xuôi gió, hắn biết nhất định có sự trợ giúp của y đằng sau. Y giúp hắn, hắn biết ơn, nhưng sự thảm khốc của cả Hoắc gia lại khiến hắn căm hận y vô cùng.

Trong một đêm của bốn năm trước khi còn trong doanh trại, trong mộng hai người quấn quýt triền miên, khi tỉnh dậy nhớ lại gương mặt trong mộng khiến hắn vừa xấu hổ vừa phẫn nộ. Bạch Kỳ là nam nhân, lại là kẻ thù của mình, sao hắn có thể...

Bốn năm tránh mặt không gặp, thậm chí cố tình  dùng khổ luyện đau đớn để quên đi sự tồn tại của y, nhưng hạt giống tình cảm đã gieo, bốn năm không những không khô héo mà còn mọc thành một bụi gai, càng vùng vẫy càng bị thương tổn.

Y phá hủy gia đình hắn, hại muội muội hắn ngây dại, hại hắn... Hắn hận y, nhưng lại không nỡ tổn thương y.

"Ban ngày ban mặt Bạch tướng quân lẻn vào vương phủ là muốn dâng mình làm ấm giường?" Giọng nam lạnh lùng đột ngột vang lên khiến Hoắc Uyên sững sờ.

Hoắc Uyên bừng tỉnh, phát hiện không biết từ lúc nào mình đã ra khỏi bình phong, quỳ gối bên bể, một tay đặt lên bả vai trần trụi của Bạch Kỳ.

Hoắc Uyên rụt tay lại như bị điện giật, Bạch Kỳ vén tay áo dài nhường ra một chỗ bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, "Nếu tướng quân có ý, bản vương không ngại cùng tướng quân lên Mây Mưa ở núi Vu Sơn*."

*Mây mưa Vu Sơn (巫山云雨) là một cụm từ trong văn học cổ điển Trung Quốc. Cụm từ này xuất phát từ một câu chuyện truyền thuyết trong sách "Sở từ" của nhà thơ Khuất Nguyên thời Chiến Quốc. Theo truyền thuyết, một lần nhà vua nước Sở mơ thấy mình gặp gỡ một nàng tiên trên núi Vu Sơn. Nàng tiên tự giới thiệu mình là thần nữ của núi Vu Sơn, thường biến thành mây vào buổi sáng và mưa vào ban đêm để phụng sự vua. Vì vậy, "巫山云雨" đã trở thành một thành ngữ chỉ cuộc gặp gỡ tình yêu lãng mạn và ngắn ngủi, cũng như các mối quan hệ ái ân ngắn ngủi và thoáng qua.

Hoắc Uyên mắt đầy xấu hổ và tức giận, "Nếu hôm nay người lẻn vào phủ của ngươi là một nam nhân khác, Vương gia cũng sẽ cởi áo đón tiếp như vậy sao?"

Bạch Kỳ cười khẩy, ánh mắt trêu chọc, "Trong thiên hạ có gan dám nhìn trộm bản vương tắm chỉ có mình Hoắc Uyên ngươi thôi. Tiện nghi cho ngươi rồi."

Y vẫn như xưa, dường như mình vẫn chỉ là một nam sủng dưới giường của y. Tất cả vẫn chưa thay đổi, nhưng chính sự tùy tiện và không quan tâm của Bạch Kỳ làm Hoắc Uyên vừa buồn bực vừa không cam lòng.

Khi Hoắc Uyên còn đang thất thần, một tay nắm lấy áo hắn kéo hắn vào nước, chiếc mặt nạ trượt khỏi mặt rơi xuống mặt nước, bắn lên một đám bọt nước. Lịch sử lặp lại, chỉ khác là lần này hắn sẽ không hoảng loạn để cho y đùa giỡn như bốn năm trước.

Hoắc Uyên lật người từ dưới nước lên, một tay kẹp chặt tay y, một tay ôm chặt eo đẩy y về phía thành bồn tắm ngọc, giống như năm đó y đã làm với mình.

"Giỏi rồi?" Bạch Kỳ cười mỉa, nâng chân đá mạnh vào bụng hắn. Nhân lúc hắn còn chưa định thần liền nắm lấy cằm hắn, "Nếu ngươi đến làm trộm hương trộm ngọc, chi bằng bản vương thuận theo ý nguyện của ngươi"

Ôm lấy thân hình ôn hương nhuyễn ngọc nhưng Hoắc Uyên lúc này lại cau mày, Bạch Kỳ bây giờ gầy như một cọng cỏ, dường như không thể chịu nổi chút gió nào, bốn năm này đã xảy ra chuyện gì?

Cái nhíu mày của Hoắc Uyên lọt vào mắt Bạch Kỳ, giống như chuyện ác bá cưỡng ép cô nương trong sách, điều này khiến y không thú vị mà buông tay.

"Khi nào trở về?" Bạch Kỳ hỏi.

"Vừa vào kinh hôm qua." Hoắc Uyên đáp.

"Về kinh làm gì?"

"..." Muốn về nhìn y một lần, dứt khoát đoạn tuyệt hết thảy hy vọng cuối cùng, nhưng sau khi gặp không những không dứt được tình cảm mà còn lún sâu vào hơn.

"Gặp muội muội một lần." Hoắc Uyên nói.

"Đồ sói mắt trắng." Bạch Kỳ đá hắn một cái, đôi chân trắng dài thẳng tắp làm Hoắc Uyên hoa mắt.

Hoắc Uyên quay mặt đi kìm nén sự xao động trong lòng, giọng khàn khàn chuyển chủ đề, "Ngươi phong ta làm tướng không sợ dẫn sói vào nhà khiến Nam Khâu diệt quốc?"

"Bạch tướng quân trung thành được trời đất chứng giám, có ngươi ở đây sao có thể để Nam Khâu diệt quốc?"

Hoắc Uyên nhìn chằm chằm Bạch Kỳ muốn nhìn ra chút gì đó trên mặt y, nhưng biểu cảm của Bạch Kỳ luôn nhạt nhẽo, bình tĩnh đến mức vô tình.

"Hừ!" Hoắc Uyên cười lạnh, "Thần có thể trấn giữ biên giới, nhưng không thể trấn áp gian thần trong triều."

"Bản vương chỉ cần ngươi trấn giữ biên cương là đủ, trong triều có ta." Một câu đơn giản "có ta" lại như một mảnh sắt nung nóng đóng vào tim Hoắc Uyên.

Bạch Kỳ rời khỏi bồn tắm đi đến giá y phục, tiện tay lấy một chiếc áo choàng khoác lên vai, quay lại nhìn Hoắc Uyên đang "như sói như hổ" nhìn mình, "Hiện tại Oánh Hòa ở trong Phù Nhã viên, ngươi chắc hẳn biết đường."

Dừng một chút rồi bổ sung thêm một câu, "Ở lại ăn Tết rồi hãy đi."

"...Vâng."

Phù Nhã viên, Hách Oánh Hòa cầm một cành mai chạy khắp vườn, gương mặt bầu bĩnh đỏ bừng, hạ nhân chạy theo sau không ngừng gọi nhóc chậm lại, cảnh tượng khiến người nhìn không khỏi mỉm cười.

Hách Oánh Hòa trước đây gầy gò nhỏ bé, bây giờ được Bạch Kỳ nuôi dưỡng thành một cục bột nếp tròn trịa, cái khác không nói, ít nhất có thể thấy thức ăn chưa từng bị sơ suất.

"Ca ca, sao huynh lại đeo mặt nạ?" Hách Oánh Hòa chạy đến trước mặt Hoắc Uyên ngẩng lên nhìn hắn ngây ngốc hỏi.

Giọng nói non nớt của Hách Oánh Hòa làm Hoắc Uyên ấm lòng, giọng điệu cũng dịu dàng hơn, "Mặt ca ca có vết thương, sợ dọa người khác."

"Đau lắm phải không?" Hách Oánh Hòa ôm mặt nhăn nhó, dáng vẻ cảm thông cứ như mình cũng bị thương như vậy.

Hoắc Uyên cười khổ, "Không đau."

"Xạo!" Hách Oánh Hòa không tin huynh, "Có lần chân Oánh Oánh bị xước, ca ca xinh đẹp bế Oánh Oánh dỗ mãi Oánh Oánh mới ngừng khóc."

Ca ca xinh đẹp? Là y sao? Hoắc Uyên ngạc nhiên, hoá ra cũng có lúc y dịu dàng như vậy sao?

Trong thư phòng, Bạch Kỳ vừa uống xong thuốc, đang ngậm một miếng mứt để xua tan vị đắng trong miệng thì Hoắc Uyên gõ cửa bước vào. Khi vào phòng, ngửi thấy mùi thuốc trong không khí hắn lại không khỏi nhíu mày.

"Cho ngươi." Hách Uyên đặt một gói đồ lên bàn trước mặt Bạch Kỳ.

"Thứ gì?" Bạch Kỳ hỏi.

"Bằng chứng Ninh Vương thông đồng phản quốc." Hách Uyên nói.

Trước có thư tín của Bạch Kỳ, sau lại có sự "giúp đỡ" của Văn Phong Các, Hoắc Uyên sớm đã biết chuyện Ninh Vương và đại bá cấu kết với nhau, cũng biết sự thật rằng sau khi xảy ra chuyện, Ninh Vương đã giết người diệt khẩu, đổ mọi tội lỗi lên Hoắc gia.

Bạch Kỳ mở gói đồ, nhìn qua những bằng chứng bên trong, "Quay về Hoắc gia rồi sao?"

Y biết đại bá của Hoắc Uyên có bằng chứng, cũng đã đoán rằng có thể chúng vẫn được giấu trong Hoắc gia, nhưng dù Bạch Kỳ và Ninh Vương đã lục tung Hoắc gia lên vẫn không tìm thấy.

"Đúng." Hách Uyên thẳng thắn thừa nhận, "Có nó, Ninh Vương sẽ không còn cơ hội trở mình."

Chó sói con đã tiến hóa rồi? Bạch Kỳ khép nắp hộp lại, nhìn hắn với ánh mắt nửa cười nửa không, "Ngươi chịu đưa cho ta sao?"

"Nó chỉ có tác dụng khi ở trong tay ngươi." Hoắc Uyên nói thực lòng.

Bạch Kỳ tin lời hắn nói, hiện tại trong triều đình chỉ có y mới áp chế được Ninh Vương, những bằng chứng này tuy là bùa đòi mạng của Văn Nhân Xung nhưng cũng là củ khoai nóng bỏng tay, không có mấy người dám nhận.

Bạch Kỳ cất chiếc hộp, rồi từ một hộp khác lấy ra một chiếc Lang Đầu phù đặt lên bàn, "Ngươi nhận ra không?"

Mắt Hách Uyên trầm xuống, tay trong ống tay áo hơi siết lại, "Binh phù."

Lang Đầu phù có thể ra lệnh cho hàng trăm vạn binh mã của Nam Khâu, vốn thuộc quyền quản lý của Hoắc gia, nhưng sau khi Hoắc gia bị tiêu diệt đã bị Nhiếp Chính Vương Văn Nhân Thiên thu giữ. Y muốn làm gì? Thử hắn sao?

"Ngươi muốn không?" Bạch Kỳ hỏi.

"..." Ánh mắt Hách Uyên trở nên sâu thẳm, "Ý vương gia là gì?"

Bạch Kỳ rời khỏi lưng ghế ngồi thẳng người dậy, hai tay đan vào nhau chống cằm, ánh mắt sắc bén nhìn hắn, "Bản vương ban cho ngươi Lang Đầu phù, ngươi vì bản vương bình định chư quốc, thống nhất thiên hạ, được không?"

"!!!" Hách Uyên.

Đây lại là một canh bạc lớn của Bạch Kỳ.