Khâu Ngạn Quân nghe vậy, cảm thấy chính mình gợi đến chuyện thương tâm của Tô Cần, lộ mặt vẻ áy náy, thức thời chuyển hướng đề tài.

"Trước tiên ăn chút gì đi a, cơm trà ở đây phải nói là tuyệt mỹ".

Tô Cần tuy rằng khẩu vị thiên về những món mặn cay, thế nhưng cũng không phải bài trừ những món thanh đạm. Hắn liếc mắt nhìn cách xếp đặt gần hắn toàn mật ngọt thiêu người -- Bên ngoài phủ dày đặc tiêu đỏ, từ xa xa cũng có thể cảm nhận được mùi thơm của thức ăn phả vào mặt, làm cho người ta phải thèm đến nhỏ dãi. Hắn nhịn không được, cầm lấy chiếc đũa gắp lên một miếng, mật ngọt óng ánh còn dọc theo xoa thịt nướng nhơm nhớp trượt tới dưới đáy, từng chút từng chút mà nhỏ xuống. Vừa cho vào miệng, liền cảm giác chất thịt rất chắc nhưng không cứng, lớp bề mặt còn có chút xốp giòn, cộng thêm vị mật ngọt lại càng tăng hương vị ngọt ngào sảng khoái cho món ăn, vị ngọt cùng vị mặn đan xen hoà quyện, phảng phất lại dành cho những người lần đầu ăn nó, ở trong đầu không ngừng nhảy múa.

[Thật sự là tui đang edit nó trong tình trạng bụng đói meo đến mức kêu rột rột a~ Vậy mà còn phải chiến đấu với cảnh tượng thế này.....aaaaa giết tui luôn đi aaaaaa *lăn long lóc/ gào thét*]

Hắn rất kén ăn, nhưng trong giây lát này đã bị bữa ăn mật ngọt chinh phục, liền hết mực tán dương: "Món ăn nơi này mùi vị đúng là không tệ."

"Anh thích là tốt rồi." Khâu Ngạn Quân thấy hắn như vậy, cũng nở nụ cười, nụ cười này làm cho khí khái ông cụ non giảm mấy phần, giống như gió xuân hiu hiu thổi. Người ngồi đối diện Tô Cần thật giống một chú nai con lạc vào lãnh địa hắc ám.

Tô Cần vẻ mặt có chút ngốc lăng, cũng không chú ý tới khóe miệng còn dính chút mật ngọt, quay về Khâu Ngạn Quân nói rằng: "Cậu cũng đừng cứ gọi tôi Tô tiên sinh......"

Đối phương cũng run lên một chút, lại nhớ tới lời nói của Tô mẹ, nghi hoặc hỏi: "Cái kia không phải vậy-- Cần Cần?"

"Khụ khụ, cậu nói cái gì?". Đang cầm lấy chén trà uống, Tô Cần suýt chút nữa đem mình sặc chết, vuốt ngực vài cái bình tĩnh một hồi, "Cậu vừa nói cái gì?"

"Cần Cần a." Khâu Ngạn Quân vừa cười nhìn Tô Cần, ánh mắt sáng lấp lánh, có chút không cảm thấy danh xưng này có cái gì không đúng.

Tô Cần bị ánh mắt sáng long lanh của đối phương làm cho chói mắt, trong đầu giống như bị mũi tên đâm xuyên, chua xót tê tê, bị kích thích đến không muốn giải thích nhiều. Hắn đông cứng cả người cười, yên lặng mà tiếp nhận.

"Cậu cảm thấy tốt là được rồi...... Vậy tôi cũng gọi cậu là Ngạn Quân được rồi, tên cũng chỉ để gọi...... Trách mới lạ."

"Được a", Khâu Ngạn Quân vui vẻ tiếp thu, đẩy lên trước mặt Tô Cần lồng điểm tâm, "Nếm thử đi, sủi cảo tôm thủy tinh ở đây ăn cũng rất ngon."

Kỳ thực, trong lòng Tô Cần lại muốn trong tay Khâu Ngạn Quân là một lồng cánh gà hơn. Cánh gà dày đặc, mặt ngoài màu nâu nước tương tích ở mâm dưới đáy, xung quanh còn rắc chút đậu phộng cùng chao, đây chính là món ăn yêu thích Tô Cần. Có điều, hiển nhiên Khâu Ngạn Quân ngồi đối diện hắn có chút trì độn, không chú ý tới Tô Cần trông mòn con mắt món cánh gà, ngược lại đẩy bàn sủi cảo tôm thanh đạm tới trước mặt hắn.

Tô Cần bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là gắp lên một miếng sủi cảo tôm thuỷ tinh, nói rằng: "Cảm ơn, cậu cũng mau ăn đi".

Sủi cảo tôm vỏ rất mỏng kẹp trong đũa, trông giống như đâm nhẹ một chút liền thủng nát bét, mặt ngoài trắng nõn óng ánh, tròn tròn rất là đáng yêu. Tô Cần đem sủi cảo tôm chấm nước tươngcó pha chút gia vị gia vị, liền cho vào trong miệng. Nhẹ nhàng cắn xuống, vỏ sủi cảo óng ánh liền bị cắn vỡ, tôm bóc vỏ thơm ngon kèm theo cà rốt cùng măng, mùi thơm ngát khuếch tán khắp khoang miệng. Vỏ sủi cảo hơi dai dai, sủi cảo tôm vị hài hoà, lưu lại chất lỏng còn ở trong miệng, để một người có khẩu vị kén chọn như Tô Cần cũng có điểm hứng thú.

[=_= Tui còn muốn sống mà -.- ực ực ọt ọt aaaaa đói quá đi a~ Đúng là thèm chảy dãi dzồi a~~ Ahuhu T_T tui bị ngược luyến tàn tâm nè chòi T_T]

Tô Cần ăn đến cao hứng, mà thấy hắn thoả mãn, Khâu Ngạn Quân đối diện cũng động đũa. Đối lập không khí lặng yên, cũng không cảm thấy bầu không khí lúng túng, hai người tựa như là bạn bè đã quen biết từ lâu, cảm thấy thật ung dung vui vẻ.

Mãi đến tận hai người đều ăn được gần hết rồi, Khâu Ngạn Quân trước tiên buông đũa xuống, do dự mở miệng nói: "Tô tiên sinh, à không...... Cần Cần, anh cảm thấy...... Hai chúng ta qua lại với nhau sẽ ra sao?"

"Ân?" Tô Cần trong miệng còn nhai món ăn hắn muốn ăn hồi lâu - cánh gà, vừa nghe đối phương gợi lên cái đề tài này, sợ đến cánh gà trong miệng đều rơi vào trong bát.

Khâu Ngạn Quân xem Tô Cần không quá đồng ý, nói tiếp: "Tuy rằng hiện tại nước ta đồng tính luyến ái không thể kết hôn, thế nhưng tôi thật lòng muốn cùng anh giao du, nếu như anh muốn, chúng ta có thể xuất ngoại kết......"

"Khoan... Khoan --" Tô Cần ngắt ngang lời nói Khâu Ngạn Quân, vừa sợ đả kích đối phương, cẩn thận từng li từng tí một, nói rằng, "Cậu...... Vì cái gì nhất định phải cùng tôi giao du? Kỳ thực tôi vẫn là không có thể hiểu được, bởi vì vì tôi cũng cảm thấy điều kiện của chính mình cũng rất bình thường......"

Nói đến mức này, Khâu Ngạn Quân thái độ nghiêm túc nhìn vào mắt Tô Cần, lời nói kiên định: "Ngày đó, ta nghe lệnh đường nói chuyện của anh, lại nhìn bức ảnh anh. Vừa nhìn tôi liền cảm thấy mắt sáng lên, nhưng lúc đó cũng không để ý nhiều. Ai mà ngờ được, từ cái hôm đó tôi thường mơ thấy anh. Tôi nghĩ, vậy đại khái chính là cảm giác ái tình a, hay là thế gian này, có một số việc thực sự là do số mệnh định đoạt".

[Oa...thật là vi diệu a~~ ]

"Cái gì?"

Tô Cần lần thứ hai bị lời nói của đối phương chấn động, chiếc đũa đều muốn đem cánh gà trong chén đâm nát. Hắn cảm thấy trong đầu một mảnh hỗn độn, hoàn toàn không có cách nào tiếp thu được tần sóng của đối phương.

"Mới đầu tôi cũng vô cùng thấp thỏm, thế nhưng ngày hôm nay vừa nhìn thấy, Cần Cần, tôi cảm thấy tôi là yêu thích anh từ tận đến lòng. Đồng nghiệp của tôi đều lớn tuổi hơn tôi rất nhiều, họ cũng từng nói sẽ không quá cùng tôi giao du. Tôi trước giờ vẫn luôn đọc sách, sau đó lại đi làm nghiên cứu. Kỳ thực ngày hôm nay là lần đầu, tôi......"

[Đáng êu quớ >_<]

"Nhìn ra rồi......"

Tô Cần nhìn Khâu Ngạn Quân, đối phương hồng diễm nở nang môi mấp máy, lúc ẩn lúc hiện câu dẫn hắn. Mà Khâu Ngạn Quân này câu nệ thần thái lại để cho hắn cảm thấy người này đặc biệt thanh thuần đáng yêu. Trước đây đã từng gặp gỡ những người giả vờ như một tay già đời phong lưu tình trường, so ra khác nhau một trời một vực.

"Vì lẽ đó......" Khâu Ngạn Quân nâng tầm mắt, một đôi mắt sáng trừng trừng theo dõi hắn. Chỉ cảm thấy đôi mắt kia long lanh nước, sương mù mông lung, càng tôn thêm mấy phần làm cho người ta thấy mà yêu.

Tô Cần buông đũa, hướng về đối với phương nở nụ cười: "Vậy thì thử xem đi".

Khâu Ngạn Quân mặt lộ vẻ vui mừng, cởi kính mắt, từ trong túi lấy ra cái kính khác. Thoát khỏi kính mắt, hắn ngược lại thật sự như chàng thanh niên chừng hai mươi, đầy mặt đều là thanh xuân, để người ngồi đối diện, Tô Cần đã sắp ba mươi, nội tâm không khỏi cảm khái vạn phần.

Lần thứ hai đeo lên kính mắt, hắn một lần nữa đã biến thành một bộ dáng vẻ Thư sinh, đối với Tô Cần nói rằng: "Ăn xong rồi? Tôi đi tính tiền".

[Cởi kính mắt..đeo kính khác??!! @[email protected] Hoang mang Hồ Quỳnh Hương quá man /_]

Hắn sao có thể để một người so với mình kém tuổi hơn tính tiền?

-- Cho dù không biết lương một năm của Khâu Ngạn Quân cao hơn hắn bao nhiêu.

Hắn đưa tay ngăn Khâu Ngạn Quân, mới phát hiện người này cao hơn chính mình nửa cái đầu, cả người khí thế trời sinh so với đối phương thấp hơn một đoạn.

Tô Cần ngẩng đầu: "Tôi lớn hơn cậu, bữa ăn hôm nay tôi trả".

Nhưng Khâu Ngạn Quân lại không để ý hắn, ngược lại nhìn chằm chằm khóe miệng của hắn hồi lâu, dường như muốn nhìn thấu tận đáy lòng, Tô Cần nghĩ người này muốn làm cái gì đó với mình. Khâu Ngạn Quân từ từ cúi đầu, tới gần mặt Tô Cần, hơi thở cả hai giao hòa, ám muội đến cực hạn.

[Oá~~ >_< ám muội ư ư~~]

Tô Cần sốt sắng híp mắt lại, lại phát hiện ngón tay đối phương quệt một vệt ở khoé miệng mình, cười nói: "Cần Cần, khóe miệng anh lau chưa sạch này".

-- Đây là không nói qua luyến ái sao?

Tô Cần bị người này vô thức trêu chọc, ghẹo đến trong lòng thịch thịch đập cực nhanh, nhưng đối phương lau xong liền phủi mông một cái rời đi, thừa dịp Tô Cần ngốc lăng đã tính tiền xong đi tới, để hắn e thẹn ngượng ngùng đến muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.

"Cậu đừng có tưởng bở!" Tô Cần căm giận, lôi kéo khăn tay, tự nhủ.