Đây là lần đầu tiên lão nam nhân chân chính nhìn thấy cha em trai, dáng dấp hai người họ không giống nhau, chỉ có đôi mắt còn có thể nhìn ra chút tương tự.

Người đàn ông kia đi vào, không giống dáng điệu của xã hội đen trong tưởng tượng.

Mà chỉ mặc áo sơ mi với quần tây đơn giản, ngũ quan lập thể*, tóc mai lấm tấm bạc.

*五官立体 (Ngũ quan lập thể): là kiểu khuôn mặt với mũi cao thẳng, mắt to, đường nét khuôn mặt sắc nét như người phương Tây.

Người cha liếc nhìn thi thể trên mặt đất, lại nhìn em trai rũ mắt yên lặng không nói gì, thật sự không giống dáng vẻ vừa giết người, không khỏi bật cười:"Quả nhiên là con tao."

Lại chuyển mắt nhìn về phía lão nam nhân, so với em trai bình tĩnh bên cạnh, thì lão nam nhân không có tiền đồ mấy.

Tầm mắt người cha nhìn xung quanh, vẫy tay ra ngoài cửa, liền có một vài người đi vào.

Rất nhanh hiện trường đã được xử lý xong, một chút dấu vết cũng không còn.

Lão nam nhân lấy hết dũng khí, muốn bảo vệ em trai.

Nhưng người cha chỉ cần nhìn anh một lượt, giống như có một dòng máu mãnh liệt trào ra. Lời nói của lão nam nhân kẹt trong cổ họng, không dám lên tiếng.

Em trai đột nhiên lấy dao, lão nam nhân kinh ngạc kêu lên, người phía sau cha cậu đồng loạt giơ súng lên.

Chỉ thấy em trai dùng mũi dao đâm sâu vào trong cánh tay, đâm sâu thêm chút nữa và khều ra.

Lấy ra một chiếc thẻ nhớ đẫm máu được.

Đây là thứ cha cậu muốn, cũng là chiếc bùa bảo vệ mạng sống của em trai.

Em trai yên lặng đưa thứ đồ đẫm máu kia cho thuộc hạ của cha, sau khi đưa nhìn đối phương xác minh, chắc chắn không có sai sót gì cả.

Hắn hài lòng gật đầu, sau đó nhìn khuôn mặt rất giống Địch Thiến của em trai:"Nếu như mày không phải là con trai tao, mày biết tao sẽ xử lý mày như nào không?"

Em trai không nói lời nào nhưng lão nam nhân lại sốt ruột.

Anh cử động người nhưng lại bị người phía sau vây quanh đè xuống.

Em trai thấp giọng nói:"Tôi biết sai rồi, tùy ông xử lý."

Cha cậu nheo mắt, thấp giọng nói:"Đưa cả đi." Em trai ngẩng đầu nói:"Không được động vào anh ấy."

Cậu giống như con sư tử lộ ra móng vuốt, nhưng chưa đủ trưởng thành nên bị kẻ địch dễ dàng nắm được điểm yếu.

Dưới tình thế cấp bách, em trai quên mất phải che giấu nên để lộ tầm quan trọng của lão nam nhân đối với mình.

Vừa rồi sau khi gọi điện cho cha, cậu đã biết kết cục của mình sẽ không được tốt, cho nên cậu muốn để lão nam nhân đi.

Đáng tiếc cậu không nghĩ tới, cha sẽ đến nhanh như vậy, hơn nữa lão nam nhân lại không muốn đi cho nên mới xảy ra tình huống khó khăn như bây giờ.

Lão nam nhân và em trai đều bị trói tay chân, cùng nhau bị vứt vào sau cốp xe, cũng may thân xe to, cốp sau có thể nhét vừa hai người họ.

Thân xe lắc lư, bọn thuộc hạ không bịt miệng hai người lại, có lẽ cũng đoán được hai người họ sẽ không bỏ trốn.

Em trai nhìn lão nam nhân cười khổ:"Lần này tốt rồi, hai chúng ta đều không thoát được."

Lão nam nhân vùi mặt vào ngực cậu, cũng khẽ giọng nói:"Cậu muốn bỏ lại tôi đi đâu?"

Em trai im lặng lúc lâu, sau đó hôn anh nói:"Không bỏ lại, cũng sẽ không đi nữa."

Sau cốp xe lắc lư lại chật chội, bọn họ có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương, em trai nhẹ nhàng hôn lên môi lão nam nhân nhỏ giọng nói xin lỗi.

Cậu nói rằng sau khi nuôi cậu lớn, anh không những không được hưởng phúc mà còn bị cậu hại chết.

Anh khó chịu nhưng lại rất vui vẻ.

Em trai đồng ý chết cùng chỗ với anh.

Cậu nói lão nam nhân đừng giận cậu, bởi vì cuối cùng cậu có thể hôn lão nam nhân rồi, không có băn khoăn, hai bên tình nguyện.