Editor: Mai_kariBeta: Kaori0kawa“Yêu, náo nhiệt a!”
Trong lúc đao quang kiếm ảnh, một người một thân cẩm tú hoa y mang theo bầu rượu say khướt đi vào.
Quần Ngạo thấy hắn ăn mặc như con chim công lại cảm thấy cả đầu lại đau, sau đó lại thấy hắn xông vào ngay lúc hai người họ đang tỷ thí, sợ đến mức tim cũng đau. “Đại ….” Hai chữ ‘đại ca’ chút nữa là ra khỏi miệng. “Cẩn thận!”
Mặc dù không có nội lực, nhưng kiếm pháp quyền lộ vốn từ lâu đã hòa vào trong cốt nhục của hắn, di chuyển hai chân, thắt lưng lướt nhanh, lay động né qua.
Vinh Thao cùng Vinh Lược lập tức sững sờ, ngạc nhiên nhìn chằm chằm “Triển công tử” dáng vẻ như đã say khước kia. Hôm trước vừa thấy, bọn họ đã thấy sinh nghi với khí tức của người này, đường đường gia công tử Triển gia sao lại không có chút nội lực nào. Giờ họ đã hiểu, thì ra là thâm tàng bất lộ. Trông nghề chỉ cần nhìn cửa, chỉ cần nhìn thân pháp né chiêu của hắn, đủ biết tu vi của hắn cao hơn họ nhiều.
“Lão.. Lão gia, y phục của ta có phiêu lượng không?” Nói xong, Tần Chính mền cả người nằm vào trong lòng Nhị phu nhân.
“Phiêu … phiêu lượng …” Quần Ngạo nhanh chóng điều tức, chỉ sợ huyết khí đang dâng lên sẽ phá tan lòng ngực, Tần lão gia sẽ phải lo tang sự cho Nhị phu nhân của mình mất.
“Các ngươi tiếp.. tiếp tục a…” Tần Chính phất tay với hai vị công tử Vinh gia, sau đó hai chân gác lên tay vịn, gối đầu lên chân Quần Ngạo, cả người nằm dài trên ghế.
Một cái ghế dù cho rộng thế nào, hai người nam tử thân hình không nhỏ cũng nhau chen lên đó cũng sẽ chật, nhất là cái tư thế khiến người ta thấy khó xử này.
“Lão gia.” Tần Chính đưa tay kháp trụ cổ tay đặt ngay cổ mình. “Ngươi là muốn mưu sát thê, hay là muốn …” Nháy mắt mấy cái nói nhỏ. “Hay là muốn mưu sát phu a?” Nói xong liền kéo tay y ra phía sau gáy làm gối đầu. “Lão gia nên có bộ dạng của Lão gia, muốn làm thì phải làm cho ra như khuông như dạng.”
Quần Ngạo tiếp tục điều tức, trong lòng mặc niệm, đây là đại ca kết nghĩa của y, đây là phu quân của y. Lãnh tĩnh lãnh tĩnh, bất quá chỉ là mất mặt thôi, dù sao cũng chưa phải chưa từng mất qua.
Tần Chính ở trên đùi của Nhị phu nhân lựa chọn một tư thế thoải mái, vừa nâng bầu rượu uống, vừa nhìn công tử Vinh gia ở trước mặt họ múa máy công phu, bỗng nhiên cất giọng ngâm. “Túy ngọa mỹ nhân tất, tỉnh ác sát nhân kiếm —“
Lão tam Vinh Lược quay đầu qua, chống lại ưng mâu sâu thẳm kia, kiếm trong tay có chút lỏng, lập tức bị lão nhị Vinh Thao đánh rớt dưới đất. Mâu quang đó, chẳng phải chính là một đôi kiếm sát nhân hay sao?
Ưng mâu cười, sau đó thở dài: “Bất cầu liên thành bích, bất cầu sát nhân kiếm, đãn cầu mỹ nhân cố.” Nói xong đưa tay quay cằm của Quần Ngạo qua chỗ mình, môi khẽ liếm. “Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc. Chẳng biết khuynh thành và khuynh quốc, chẳng biết liệu chàng có …”
Vinh Thao bại hạ, đổi lại lão đại Vinh Bân tiến lên. Vinh Thao cùng Vinh Lược mặc dù nghĩ không nên để ý tới túy ngôn túy ngữ nữa, nhưng nghe thấy lệ âm của một người say, vẫn nhịn không được suy nghĩ đến ẩn ý trong đó. Triển công tử nói thế nghĩa là gì, lẽ nào hắn đã phát hiện họ đối với Tần Chính …
“Đắc chi nãi hạnh, thất chi nãi mệnh?” Tần Chính nâng bầu rượu, đưa tới bên miệng. “Mệnh nãi thiên định? Mệnh nãi ngô định!”
(*) Được là do hạnh vận, không được là do vận mệnh. Mệnh chờ trời định? Mệnh phải do mình định!
Nghe như thế, Vinh Bân không hề chần chờ. Nói không sai, vận mệnh của y không nên như vậy!
Nghe lão gia hồ ngôn loạn ngữ nói ra vài câu không đầu đuôi như thế, Tiêu Băng Chí cười cười. Cũng là một dạng say rượu, Tứ chủ tử thì giết ánh mắt người khác, còn Lão gia thì lại giết tâm người khác.
Thấy chiêu thức quỷ dị khó lường của Lão đại, còn có những luồng thực khí thôi động khác thường, Quần Ngạo cúi đầu hỏi: “Ngươi sau lưng đang làm cái quỷ gì?”
Tần Chính vô tội nháy mắt: “Đại công tử hướng ta lãnh giáo, ta chỉ y hai chiêu a.”
Quần Ngạo mắt lạnh nói: “Đó chẳng phải công phu Xích Luyện Môn!”
Tần Chính nhún vai: “Có nhớ ta đã từng nói với ngươi, “Xích Luyện” hai chữ vốn là tên tổ sư gia, mà vị tổ sư này từng có một sư đệ, tên là “Bạch Luyện”.”
Quần Ngạo giật mình nhìn Vinh Bân: “Ngươi là nói Vinh gia của họ công phu xuất phát từ “Bạch Luyện”?”
Tần Chính cười nói: “Cũng không phải là từ trong tảng đá chui ra, một mãnh thú như vậy, sao có thể vô căn vô danh.”
“Vinh Bân dừng tay!” Quần Ngạo chưởng kích tay vịn, trong nháy mắt nhanh chóng tới trước mặt lão đại Vinh gia chế trụ tay y, nhưng đã quá muộn, kiếm của y đã đâm trúng vào tử huyệt của Vinh Lược, khiến cho Lão tam Vinh gia hoàn toàn bị phế đi!
“Tên dã loại!” Lão nhị Vinh Thao hét vào đại ca mà ra chiêu thức chết.
Vinh Bân bị Quần Ngạo chế trụ, sau lưng không có phòng bị, mặc thấy chỉ còn 1 khoảng thì một kiếm sẽ xuyên qua, Quần Ngạo một chưởng đẩy y qua. Nhưng Vinh Thao lại không phải người hời hợt, thân kiếm lao ra khỏi tay trong nháy mắt bị một thực khí đẩy khiến cho đổi hướng. Quần Ngạo vì bảo hộ Vinh Bân, phi thân đạp xuống, dùng đầu vai đánh văng ra kiếm sát nhân sắc bén kia.
Thấy đầu vai bị chảy máu, Tần Chính tê thanh kêu lên: “Quần Ngạo!”
“Nghiệt tử!” Tất cả chỉ trong nháy mắt, chưởng của Vinh Hằng hướng thẳng về phía Lão nhị, tiếng hét phẫn nộ cùng tiếng kêu to của Tần Chính hòa vào nhau, bao phủ lấy Quần Ngạo.
“Vinh cốc chủ bình tĩnh!” Đẩy Lão đại ra, Quần Ngạo chân hạ thấp một chút ngửa người bay tới dưới chưởng Vinh Hằng, chưa kịp đón lấy chưởng đó, thì đã nghiêng người đá bay đi chủy thủ mà Lão tam đang đâm vào bụng cha mình.
“Tên lão bất tử kia, hôm nay ngươi phải chết!” Vinh Lược vừa mới nâng tay lên muốn thủ thế thì liền bị một cái tát của Tần Chính khiến cả người ngã xuống đất.
Tiêu Băng Chí thu hồi tay ở phía sau Lão gia, ổn định lại khí tức đồng thời thể hiện bộ mặt xem thường. Toàn gia này, mặt ngoài thể hiện phụ từ tử hiếu thật là hay.
“Quần Ngạo, Quần Ngạo!” Tần Chính nhanh chóng chạy lên ôm lấy Quần Ngạo đang lắc lư, gào thét: “Một tên cũng không để lại, giết!”
Tiêu Băng Chí chắp tay: “Tuân lệnh.”
“Tần Chính, chuyện này không giống với ước định ban đầu của chúng ta!” Một nữ tử mặc trang phục võ công phi thân hạ xuống, tuy khác xa với trang phục đầy nhu nhược ngày đó, nhưng khuôn mặt này chính là Hương Nhi.
Tần Chính mắt điếc tai ngơ, chỉ để ý vỗ nhẹ người đang mơ hồ trong lòng mình: “Quần Ngạo, tỉnh, tỉnh! Ta sai rồi, ta hối hận ra tay với chúng quá chậm!”
Hương Nhi cười lạnh một tiếng, kéo ra lớp da trên mặt mình, lộ ra khuôn mặt thuộc về Vinh gia tứ tiểu thư: “Đại ca, xin lỗi ngươi. Tam ca, ngươi và ta hôm nay liên thủ một lần đi, thế nào?”
Vinh Lược nhe răng cười: “Tứ muội rốt cục nghĩ thông suốt rồi.”
Trong nháy mắt khi hai huynh muội kia nâng tay lên, đội ngũ của hai người họ từ bốn phương tám hướng lao ra, hơn trăm người vây quanh Tần Chính và Quần Ngạo.
Tần Chính liếc mắt nhìn chúng: “Ếch ngồi đáy giếng!”
“Hương Nhi, các ngươi …” Vinh Hằng khó mà tin được nhìn ấu nữ của chính mình, đứa con nhu thuận ngày xưa cùng nữ tử đầy sát khí trước mặt mình căn bản không phải cùng một người. Quay đầu nhìn lại người hồi nãy còn đang giả say tỏ ngu: “Ngươi không phải công tử Triển gia, ngươi chính là chủ nhân Tần phủ?”
Còn hỏi nữa hả? Cũng không phải cả nhà họ Vinh đều xuẩn độn, cùng là một đôi con cưng, ai có thể phân rõ ràng? Mọi người đều nói công tử nhà Triển gia chính là con hơn cha, y vốn đã vượt trội hơn cả Triển Kính, ai thấy chủ nhân Tần phủ lại dám nói không phải?
Vinh Bân cùng đồng dạng kinh dị nhìn Tần Chính: “Triển công tử … Không, Tần đại hiệp, ngươi đã hứa với ta …”
Người này từng nhận lợi y, chỉ cần y chế phục được Nhị đệ cùng Tam đệ, thì Hồng Linh Cốc chính là của y. Dù cho gã có là con của thị thiếp đi nữa, thì từ nay về sau người thống lĩnh Hồng Linh Cốc và đi theo người của Triển gia vẫn là gã.
Vinh Hương cắn răng trừng mắt tên Tần lão gia nuốt lời. Cha của họ dần trở nên ngu ngốc, cho đến tận giờ vẫn còn muốn giữ lấy từng tấc vuông bán mạng cho Triển gia. Lúc này Nhị ca cùng Tam ca đang muốn xuất cốc liền có có âm mưu giết cha, và bản thân nàng đã từng ở ngoài cốc hơn ba năm hơn ai khác cũng muốn rời khỏi chỗ chết tiệt này, nhưng nàng lại không muốn giống hai huynh trưởng làm ra cái chuyện bất hiếu, cho nên nàng mới dịch dung thành vị nữ tử cùng tên để mượn Triển Quần Ngạo giúp nàng rời khỏi đây.
Không sai, ngay từ đầu Vinh Hương vốn đã phân rõ được hai người họ, chỉ vì vị Hương Nhi đã từng xuất cốc kia từng nói qua với nàng “Nếu như ngươi nhìn thấy hai người họ, thì người nào vọng chi sinh úy (từ xa đã thấy được sự đáng sợ), chính là Tần phủ chủ nhân.”. Ngày ấy hai người họ vừa vào cốc, xen lẫn trong đám người vừa liếc mắt nàng đã có thể biết được người nào chính là Tần lão gia. Là một người giỏi về ngụy trang như nàng so với ai khác càng thêm rõ ràng, dù cho giả thành một súc vật vô hại, thì vốn một con hổ đang ngủ cũng không thể biến thành một sơn dương ngây ngô.
Người này từng đáp ứng nàng, chỉ cần nàng trợ cấp đại ca, thì liền để cho tân cốc chủ phóng nàng rời đi, sao hắn đã đáp ứng giờ lại nuốt lời?
Tiêu Băng Chí đồng tình nhìn Tứ tiểu thư, Vinh gia vốn chẳng ai lương thiện cả, mà một chút thiện tâm ít ỏi sót lại của Lão gia đã bị vết máu ngay miệng của Nhị chủ tử bóp chết luôn rồi.
Tần Chính đem Nhị phu nhân vững vàng ôm chặt trong lòng ngực nói: “Quần Ngạo đã có ý cho các ngươi cơ hội để thu tay, nhưng các ngươi lại chẳng muốn nhận.”
Vinh Hương đang dịch dung, lão nhị lão tam tâm mang ý xấu, sao Quần Ngạo lại không biết được. Chỉ là y không đành lòng, nghĩ có thể ở đây giúp ba người họ đem mọi việc giải quyết ổn thỏa, sợ rằng làm tổn thương Vinh cốc chủ. Quần Ngạo ngu ngốc của hắn a, vì sao lại không chịu nghĩ tới mình một ít, không sợ khiến bản thân bị thương, không sợ hắn sẽ đau lòng sao?
Hai mắt hẹp dài nổi lên tiếu ý: “Tiểu huynh đệ, tiểu cô nương, ở trong cốc này quá lâu khiến cho nhãn giới cũng thu hẹp dần rồi, để cho ta tới nói cho các ngươi biết, giang hồ là như thế nào.” Ngón tay hướng trăm người kia nhẹ nhàng nhấc lên. “Toàn bộ người nhà họ Vinh toàn bộ thắt cổ, toàn bộ những người khác liền lập tức được ân xá. Người sống được thả ra ngoài cốc, không còn là tội nhân của Hồng Linh Cốc. Ta, Tần Chính, võ lâm minh chủ, một lời nói ra, bảo đảm cho ngươi cả thiên hạ mặc sức rong ruổi.”
Tiêu Băng Chí cười nhìn một người tiếp một người bỏ kiếm xuống dưới, đó chính là giang hồ. Khó trách hắn để Mặc Hương đi truyền tin báo cho Tần phủ, Lão gia không nói nhiều lời, chỉ đúng hai chữ, tru tâm.
Mặc dù mất đi võ công, chủ nhân Tần phủ vẫn không cho phép ai tới mạo phạm, giang hồ vẫn do hắn định đoạt hết thảy!
Tần Chính hạ tay xuống: “Động thủ …”
Ba, một tiếng chưởng vang dội thẳng vào mép miệng của Tần Chính, ép buộc hắn phải nuốt lời cuối cùng vào trong bụng.
“Quần Ngạo!” Cái người mới vừa rồi như quân lâm thiên hạ, vừa thấy người trong lòng hé tỉnh liền bắt đầu khóc ầm nháo ầm ĩ: “Ô ô! Ngươi không có việc gì … A!” Ba, lại thêm một cái đánh mạnh vào miệng.
Quần Ngạo đè lại cái đầu choáng váng mắng: “Ta đương nhiên không sao, nhưng sắp có sao rồi!” Vết thương trên vai không có vấn đề gì, một chưởng của Vinh Hằng cũng thu lại đúng lúc. Chỉ là chưởng phong mãnh liệt đảo qua huyệt đạo của y mới khiến y nhất thời ngất đi. Không nghĩ tới y chỉ mới mất đi ý thức có một chút, thì Lão gia nhà y lại nhân cơ hội đùa giỡn uy phong rồi.
“Động thủ a! Động đi a, ngươi lại dám động thủ a!” Tần Nhị chủ tử tức giận nắm lấy da mặt của Tần lão gia mặc sức kéo. “Ở Tần phủ có phải đem ngươi bị nghẹn lắm rồi phải không, nên chạy tới đây để đùa giỡn uy phong? Võ lâm minh chủ uy phong phải không, Triển Quần Ngạo ta còn chưa chết mà, đến phiên ngươi khoa tay múa chân sao?”
Tần Chính đau tới nước mắt cũng chảy ra, vừa tru vừa giơ chân: “Đau a đau a đau a! Nhẹ chút nhẹ chút a! Ta không có đùa giỡn uy phong, không có đùa giỡn a! A! Quần Ngạo ngoan, đừng nhéo, đừng nhéo! Đau quá a! Ngươi còn nhéo, về nhà ta nói Kỳ Nhi nghe, a a a ~~~~~”
Đổi lấy chính là một trận nhéo mạnh, khuôn mặt Tần lão gia cũng sắp bị Nhị phu nhân xé nát đi. “Hừ, ta sợ sao, đi cáo đi, đi cáo đi a.” Trừng phạt ngươi không được, chẳng lẽ không được nhéo?
Cả nhà họ Vinh, toàn bộ người trong Hồng Linh Cốc, tất cả đều lộ ra khuôn mặt ngu ngốc, ai cũng muốn cạo đầu mình ra xem bên trong có phải toàn chứa cây cỏ không hay không. Đau chẳng phải có thể chạy sao, còn đứng ở yên đó mặc người ta nhéo làm gì? Nhìn Tần lão gia đã bị biến hình, trong lòng họ ai cũng suy nghĩ, trong đầu họ không phải chứa cây cỏ mà là chứa bã đậu. Bằng không, sao họ lại có thể vừa rồi bị cái tên phế vật đó hù dọa tới mệnh cũng muốn bán đi rồi.
“Quần Ngạo đừng nhéo, ô, đau quá a —-“
Tiểu Bính Tử ủ rũ cúi đầu xuống, Lão gia dù có uy phong cỡ nào cũng chẳng qua được nửa nén hương, vẫn nên cùng Mặc Hương đổi chủ nhân đi thôi.
“Triển công tử, kỳ thật …” Vinh Hằng quay đầu, cười khổ nói. “Từ lâu đã không cần người họ Vinh ta nữa rồi phải không?”
Quần Ngạo nhẹ nhàng giữ lấy vết thương đầu vai, nhìn thân ảnh vĩ ngạn đang bảo hộ y từ xa, mặc dù có lỗi với Vinh cốc chủ nhưng vẫn phải gật đầu: “Thế bá, bảo trọng.”
Vinh Hằng cười gật đầu, y rất thích cách gọi mới này, trên đời đã không còn Hồng Linh Cốc, thì cũng không còn Cốc chủ.
Chờ Quần Ngạo thu dẹp xong cục diện rối rắm, quay đầu lại tìm người, thì người nọ đã chạy trốn không thấy quỷ ảnh.
“Hắn đâu?”
Tần lão gia sợ bị nhéo thành đầu heo, đành phải để Tiểu Bính Tử ở lại trấn an Nhị chủ tử: “… Lão gia không phải không tin Nhị chủ tử, chỉ là lo lắng Vinh cốc chủ sẽ bị hai nghiệt tử hại, Nhị chủ tử sẽ đem sai lầm đó gánh lên người, sợ ngài thương tâm, nên mới muốn nhanh chóng giải quyết, nhất lao vĩnh dật …”
Quần Ngạo hừ lạnh: “Nhất lao vĩnh dật nên đuổi tận giết tuyệt?”
Tiểu Bính Tử gãi lỗ tai cười gượng: “Không phải, không ngờ chúng lại làm ngài bị thương, nên mới nỏng nảy …”
Quần Ngạo tức giận: “Đó là mạng người đó, sao có thể nóng nảy như thế?”
Tiểu Bính Tử bĩu môi. Nhị chủ tử, người đó là phu quân của ngươi đó chẳng lẽ ngươi không biết, ai kêu ngươi không tự bảo trọng mình, Lão gia mới tức giận đó.
Ở trong cốc qua lại tìm kiếm, rốt cục ở cạnh vách đá tìm thấy được thân ảnh kia.
“Chỉ là không cho ngươi ăn bữa tiệc đó, ngươi lại chạy tới đây ăn không khí.” Thấy hắn xoay người lại, lộ ra khuôn mặt tím xanh, Quần Ngạo vừa bực mình vừa buồn cười. Gặp gỡ phải tên hỗn nhân này, ngay cả y cũng biến thành một người nữ phụ chanh chua.
“Tứ tiểu thư là thật động tâm với ngươi sao?” Tần Chính lẩm bẩm nói.
Quần Ngạo mờ mịt nhìn hắn: “Nàng mặc dù dịch dung, nhưng ta liếc mắt liền nhìn ra được nàng không phải Hương Nhi.” Nữ tử nhát gan kia vừa thấy Tần lão gia còn không kịp chạy trốn, sao còn dám chạy tới quấn quít lấy y.
Tần Chính lắc đầu, ánh mắt Vinh Hương nhìn Quần Ngạo chẳng lẽ hắn còn nhìn không ra. Mặc dù biết nàng không phải nữ tử kia, dù biết rõ con mắt Quần Ngạo vốn chẳng lưu ý nàng, hai người họ ngày ấy nói chuyện với nhau cũng bất quá là kế hoạch của Quần Ngạo, thế nhưng … “Ở chỗ này của ta …” Đè lại lòng ngực của mình. “Quần Ngạo, chỗ này của ta đau nhức.”
Đừng nói bản thân đã chính tai nghe được, dù chỉ trong mộng, thì tâm của hắn cũng sẽ bị đâm hai ba nhát dao. Vừa nghĩ tới việc có biết bao nữ tử muốn gọi Quần Ngạo của hắn là “Tướng công”, thì hắn đã hận không thể.. hận không thể giết người. Trừ cách đó ra, hắn không biết làm gì khác.
“Đau nhức?” Quần Ngạo nghĩ rằng hắn nội thương phát tác, nhanh chóng chạy tới chế trụ cổ tay hắn kiểm tra mạch. “Dùng dược của Tiểu Lâm lâu vậy, còn đau nhức?”
Tần Chính lùi người về sau, chậm rãi thối lui: “Chính là đau nhức a …”
Huyết sắc trên mặt Quần Ngạo theo bước chân thối lui của hắn dần rút đi, sau một khắc lập tức nhào tới người đang ngã người xuống vách núi phía sau: “Đại ca —–“
**********************
Tiếng gió thổi bên tai vừa qua, thân ảnh trước mắt đã không còn thấy đâu, cơ thể đang rơi kia đột nhiên bị một dây leo cuốn lấy, sau đó một nguồn lực kéo cả người y vào trong hang động bên cạnh vách núi.
Thấy đôi chân đang đứng bên trong hang động đó, Quần Ngạo bạo rống: “Ngươi điên rồi phải không!”
Tần Chính hừ nói: “Ta chính là điên rồi.” Nói xong lập tức mang quần áo cởi ra hết, cho đến cả người chẳng còn gì. “Ngạo, vẫn còn nghĩ muốn làm Lão gia không?”
“Ngươi …” Quần Ngạo không thể tin được đây là thật sự. Trong một hang động nơi vách núi hoang sâu, bốn bề vắng lặng, dù cho y có làm gì Tần lão gia cũng không có bên thứ ba biết được, với lại, Tần lão gia cũng không có mặt mũi mà đi cáo trạng a.
Trời đã ban cho cơ hội tốt, thì ta không ngại!
Ể? Sao y còn chưa cử động mà cơ thể đã di chuyển thế này?
“Ngươi làm gì?” Quần Ngạo kinh khủng nhìn dây thừng trói quanh người y.
Tần Chính buông ra đầu dây trong tay mình, vỗ tay nói: “Mẫu thân của ta chẳng có chút võ công nào, nhưng luôn có thể đem cha ta thu thập tới dễ bảo, biết vì sao không?” Nói xong Tần lão gia chống nạnh cười to, “Hahhaa, đây chính là bí phương độc môn của Ngụy gia ta, ‘Thượng Thiên nhập địa khổn long tác’, khi mẫu thân ta còn sống đã từng nói muốn truyền nó cho con dâu, hôm nay ta lấy ra dùng trước vậy.”
Quần Ngạo khóc, vô liêm sỉ ả, cái gì mà khổn long buộc hổ, cho tới tận giờ hắn chưa từng đề cập qua a!
“Ngươi đã truyền cho Kỳ Nhi?” Có khả năng a, bằng không sao Kỳ Nhi có thể đem cái tên vô liêm sỉ này thu thập tới dễ bảo như thế.
Nhưng Tần Chính lại nhìn Nhị phu nhân như đang nhìn một kẻ ngốc: “Lão gia ta cũng không phải sống chưa đủ tốt.” Đương gia phu nhân của hắn đã khiến cho hắn lên không được trời xuống không được đất rồi, hắn cũng không ngốc, sao lại chủ động đưa đao kề cổ ra cho người ta chặt chứ. “Phu nhân tốt của ta ơi, đừng cố gắng nữa, từng khối đá trên dây thừng này đều sẽ đè lại huyệt đạo của ngươi, ngươi không thể vận khí đâu.”
Hai tay đưa ra cởi bỏ đai lưng của y, kéo quần xuống dưới, Quần Ngạo liền đổ mồ hôi lạnh: “Đại ca, chúng ta cần phải nói chuyện lại …”
Tần Chính hừ: “Nói ngươi làm thế nào để trở thành Lão gia ư?”
“Không làm nữa …” Quần Ngạo cúi đầu xuống, nhận mệnh mà nói. “Lão gia, ta sai rồi …” Rốt cục cũng nói ra miệng, vẫn là thất bại.
Tần Chính lắc đầu: “Mới vừa rồi chẳng phải còn nghĩ muốn sao, sao giờ lại bỏ dở nửa chừng rồi.”
“Thật sự không làm nữa … Cái này … Ngươi chuẩn bị khi nào vậy?” Quần Ngạo theo ánh mắt của hắn mà nhìn, lúc này mới phát hiện trong động dĩ nhiên đã được chuẩn bị đủ mọi thứ. Không chỉ được quét sạch sẽ mà còn đốt trầm hương, màn đệm giường uyên ương cái gì cũng có đủ!
Y đã hiểu, thiên đao này ngay từ đầu đã được nhắm vào y rồi!
**********************
Trong phù dung trướng, trên gối uyên ương, Tần Nhị chủ tử nước mắt lã chã.
“A … Ta đã nói ta không muốn cùng nàng bỏ trốn.. Hừ.. Ta không có …” Quần Ngạo chịu không nổi, thắt lưng vừa mới tuột xuống đã bị đôi tay kia bắt lại, hai mông đã bị hắn kéo ra như hai trái đào, lưỡi dao sắc bén hung ác độc địa không ngừng đâm mạnh ở giữa, lực đạo đó như muốn đem cả người y xuyên qua.
Tần Chính thở dốc, hừ nói: “Không phải bỏ trốn, chẳng phải là mưu sát phu quân sao?”
“Không.. Không phải...Đã nói không phải a!” Quần Ngạo hối hận đã nói mấy lời đó, Tần lão gia thù dai như thế, chẳng biết sau này sẽ bị hắn nhắc tới bao nhiêu lần nữa.
Cơn sóng triều không ngừng kia khiến cho đầu khớp xương toàn thân y như muốn bị rút đi, ngoại từ một miếng giẻ rách mềm mại đã bị y xé rách, còn lại y không còn chút sức lực nào nữa. Rõ ràng chỉ cần thoáng tập trung một chút hơi thở là đã có thể đem cái người này đá lăn xuống dưới, nhưng Quần Ngạo không dám. Y thật sợ cái tên vô liêm sỉ này càng buộc chặt khổn long tác, đến lúc đó đem y xoay vòng quanh, quang cảnh càng thêm thê thảm!
“Muốn làm Lão gia, ân?” Thấy y không lên tiếng, Tần Chính xoa nộn thịt kia, một ngón tay nhẹ nhàng trạc lộng làm bộ muốn tiến vào.
Quần Ngạo sợ đến kẹp chặt mông: “A.. Không làm, không làm!”
“Vậy muốn gì?” Tần Chính là đang muốn ép buộc y.
“Muốn … muốn bị Lão gia làm …” Quân tử báo thù mười năm không muộn!
Không thể tin được Triển Quần Ngạo y lại biến thành một người tham sống sợ chết như vậy, thế nhưng có thể làm sao nữa đây, gặp gỡ trúng phải một tên vô sỉ cả thiên hạ này, ngay cả y muốn sống tạm bợ cũng không được a! Y rốt cục là lấy tự tin từ đâu ra, cho rằng Tần lão gia mất đi võ công là có thể thắng hắn đơn giản!
“Vậy sau đó ….” Tần Chính đem ánh mắt nhìn xuống một tia máu nhỏ lộ ra trên băng vải trắng ngay đầu vai y.
Quần Ngạo không ngừng lắc đầu: “Không có không có nữa!”
Đây mới là chuyện khiến cho Tần Chính tức giận, Lão gia ta bị các ngươi đánh cho cả người nở hoa cũng luyến tiếc làm tổn thương các ngươi, vậy mà các ngươi lại chẳng để ý bản thân mình. Dùng một cái khổn long tác tính là gì, sau đó nữa, ta bắt cả rồng tới trói ngươi luôn!
Tần Chính xoay người y lại, dùng sức tách chân y ra xa, thứ phía dưới không hề kiêng dè sáp lộng. Dường như chỉ có làm vậy với y, mới có thể vững tin được y chính là không chút sứt mẻ thuộc về mình.
“A … A …”
Trong động nơi núi hoang, tiếng gào thét không dứt bên tai. Tới qua nửa đêm, Tần lão gia vẫn như cũ không ngừng hăng hái, nhưng Nhị chủ tử từ lâu đã thắt lưng chân mềm nhũn ra. Xem ra trong khoảng thời gian tiếp theo, Nhị chủ tử sẽ không muốn làm Lão gia.
“Đủ rồi Tần Chính, ngươi nếu không chịu ngừng lại ta liền.. A … a ——“
Quần Ngạo của ta, phải nói thế nào với ngươi đây, ta thật sự ngay cả một chút kinh hãi cũng chịu không nổi.