Ta chọc chọc cánh tay Đường Tư “Ối, ta không có nghe lầm đó chứ?”

Đường Tư nhíu mày không lên tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn Yến Ly “Chuyện này có hiểu lầm gì phải không? Sao hắn lại có thể đồng ý đi hòa thân?”

Ta cũng nghĩ vậy nên gật đầu phụ họa.

“Ta nghe thấy hai người bọn họ nói như thế. Bảy ngày sau tộc trưởng tộc Lam thị sẽ hòa thân cùng Thừa tướng Thẩm Đông Ly của Trần quốc, nghi thức hôn lễ cử hành tại Bảo Kính thánh địa, cần phải do Tông chủ Mật Tông chủ trì, vì vậy bọn họ mới phụng mệnh trưởng lão đến đây thỉnh Tông chủ xuống núi.” Yến Ly vừa nói vừa quay đầu lại nhìn Bất Ngốc hòa thượng “Ta nên sớm nghĩ đến chuyện một hòa thượng bình thường sao có thể cư ngụ trong cấm địa sau hậu sơn của bãi săn bắn hoàng gia, nhưng mà… ngươi rõ ràng không có một chút nội lực nào.”

Bất Ngốc hiểu ý hắn nên trả lời.

“Tam môn bí thuật của Mật Tông đề cập đến những huyền bí trong cơ thể con người, không phải là võ học phổ thông trong giang hồ, bởi vậy bần tăng không có nội lực cũng chẳng có gì kỳ quái.” Bất Ngốc giải thích, ánh mắt nhìn Yến Ly đột nhiên nhu hòa lại, ấm giọng hỏi “Ngươi có quan hệ gì với Bạch Cốt?”

Yến Ly trầm mặc không đáp.

Bất Ngốc cười cười, nói tiếp: “Ngày đó thủ pháp ngươi dùng để chế trụ ta cũng là một trong Tam môn bí thuật của Mật Tông. Tam môn bí thuật không tùy tiện truyền lại cho người, quan hệ giữa ngươi và Bạch Cốt tất nhiên không phải tầm thường. Không biết hiện giờ hắn sống có tốt không?”

Đôi mắt Yến Ly lóe sáng lên, rốt cuộc cũng trả lời lão. “Gia sư bị người ta hãm hại, đã qua đời rồi.”

Bất Ngốc ngẩn ra, sau đó lập tức nhắm mắt lại, cúi đầu niệm một câu “A di đà Phật”.

Đôi mắt của vị hòa thượng này có một sức mạnh thật kì dị, dường như có thể ổn định tinh thần của đối phương, mê hoặc lòng người, dẫn dụ đối phương nghe lệnh của lão, khiến đối phương có cảm giác lão không phải là người xấu. Nhưng người xấu hay không cũng đâu có đánh dấu “Xấu” trên trán chứ…

Ta bất an kéo ống tay áo của Yến Ly. “Vừa rồi lão nói gì với hai người kia vậy?”

Bất Ngốc hòa thượng chủ động đáp: “Ta lo là hai người bọn họ ở đây lâu sẽ phát hiện ra tung tích của các người nên đã đồng ý với bọn họ là ba ngày sau sẽ theo bọn họ xuống núi, đến Bảo Kính thánh địa chuẩn bị cho nghi lễ hòa thân.”

Ta hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay Yến Ly, trầm giọng nói: “Chúng ta mau về Trần quốc đi, làm rõ xem rốt cuộc chuyện này là như thế nào!”

“Đi bây giờ rất nguy hiểm…”

“Nguy hiểm cũng phải đi!” Ta buồn bực hất tay hắn ra, đi qua đi lại hai vòng, giương mắt nhìn ba người, nhất thời càng thêm buồn bực. Tin tức bên ngoài gián đoạn không liên tục, mấy lần đều nghe nói là Mân Việt quốc và Trần quốc trực diện giao tranh, hai bên đều có khi thắng khi bại. Trận chiến ở Bạch Dương cốc, thương vong của hai bên nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của ta, địa chấn sụt lở bất ngờ bạo phát, cũng không biết có bao nhiêu thi thể bị chôn vùi trong lòng đất, Trần quốc tử thương gần phân nửa, thế nhưng cho dù là như vậy, cũng không hoàn toàn nằm ở thế hạ phong so với Mân Việt quốc, vì thế ta mới có thể hơi yên tâm mà dưỡng thai trong núi này, chẳng qua Lương quốc thừa dịp hỗn loạn xen vào mới khiến sự tình trở nên nan giải.

“Hòa thượng…” Ta nghiêng đầu nhìn lão, đắn đo trong lòng một hồi, rốt cuộc vẫn hạ quyết tâm lên tiếng hỏi “Ngươi cảm thấy bọn ta có thể tin tưởng ngươi hay không?”

Bất Ngốc hòa thượng mỉm cười nói: “Ngươi tin tưởng câu trả lời của ta sao?”

“Đừng có dùng Thiền cơ với ta!” Ta phiền não huơ tay lên “Nói thẳng đi, ta cảm thấy cá tính của hai ta rất hợp nhau, bảo lão giúp bọn ta rời khỏi Mân Việt quốc chắc cũng không phải là yêu cầu gì quá đáng chứ!”

“Các người không phải là người bình thường.” Bất Ngốc hòa thượng đảo mắt quan sát ba người bọn ta “Một người là đệ tử của Bạch Cốt, người còn lại cũng khí độ bất phàm, mà có thể đồng thời khiến hai nam tử cùng ái mộ như thế…” Hai mắt Bất Ngốc hòa thượng đánh giá ta từ trên xuống dưới “Ngươi cảm thấy ta nên thả các ngươi đi à?”

“Tất nhiên.” Ta đáp như chém đinh chặt sắt “Bạch tộc các ngươi chủ ý dĩ hòa vi quý, hiện tại Lam Chính Anh bị Lương quốc châm ngòi chia rẽ, dẫn quân binh Mân Việt quốc ác chiến cùng Trần quốc bọn ta, chỉ cần ta trở về, ngươi trở về, tất nhiên có thể nội ứng ngoại hợp hạ bệ Lam Chính Anh, chân chính nghị hòa ngừng chiến. Mân Việt quốc bất quá chỉ muốn thông thương, chuyện này có thể thương nghị giải quyết, cần gì động đao động thương còn động đến nam nhân của ta.”

“Nam nhân của ngươi?” Bất Ngốc hòa thượng ngẩn ra một lát, sau đó lập tức hỏi “Không lẽ ngươi họ Lưu mà không phải họ Lý?”

“Chuyện đó không quan trọng.” Ta cắt ngang lời lão “Quan trọng là hai bên chúng ta đều có lợi nhất. Ta là một người nhiệt tình yêu hòa bình, mấy tháng nay sống chung với nhau chắc ngươi cũng biết. Một vài sự tích của ngươi ta cũng đã từng nghe qua, rốt cuộc đều là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã thôi, không cần nghĩ nhiều, quyết định như vậy đi, ngươi giúp ta trở về Trần quốc, ta giúp ngươi lật đổ Lam Chính Anh.” Ta vỗ bàn tay lão một cái “Tốt, thành giao!”

Bất Ngốc bẻ bẻ ngón tay, bật cười lắc lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Không hiểu sao ngươi tin tưởng ta như vậy…”

Trực giác a…

Trực giác cho ta biết, lão hòa thượng trước mắt này sẽ không hại ta, sẽ không hại bọn ta.

Bốn người bọn ta thương lượng xong, quyết định ba ngày sau khi người của phái Mật Tông đến sẽ hạ thủ, thay mận đổi đào giả dạng thành bọn họ cùng Bất Ngốc trở về, dù sao mấy người này cũng ăn mặc kín mít không lộ ra một kẽ hở, ngay cả mặt cũng che lại, chỉ cần không lên tiếng nói chuyện chắc sẽ không sao.

Bất Ngốc giải thích dựa theo thói quen quy củ của Mật Tông phái từ trước đến nay, đến lúc đó sẽ có bốn người đến rước lão gồm có hai nam hai nữ, bọn ta chẳng những phải tiêu diệt ba người trong đó mà còn phải khống chế người còn lại để tránh thiếu người dẫn đường khiến bọn họ hoài nghi. Bất Ngốc khăng khăng nói chỉ có thể bắt sống bốn người này chứ không được giết, vì thế nên phải nhờ Đường Tư và Yến Ly đi bố trí bẫy thú rừng, còn ta và Bất Ngốc hòa thượng hai người ở lại nhìn nhau chẳng biết nói gì…

“Hòa thượng!” Ta đột nhiên mở miệng hỏi “Nghe nói ngươi cũng đã từng bị chữ tình làm khổ?”

Bất Ngốc cười nhạt, lắc đầu nói: “Chưa từng.”

Ta nhíu mày. “Nghe nói ngươi không tuân thủ thanh quy giới luật, cùng tín đồ yêu nhau, đó không phải là khổ vì tình sao?”

“Đó sao có thể tính?” Bất Ngốc mỉm cười phản bác “Ta hữu tình nàng hữu ý, trước giờ chưa từng có qua một chữ “khổ”.”

“Đúng vậy, nhưng không phải làm hòa thượng là không được có tình yêu nam nữ thế tục hay sao? Không phải nói đại ái vô ái mới có thể phổ độ chúng sinh hay sao?” Ta nghi hoặc.

“A di đà Phật…” Bất Ngốc thở dài “Chúng sinh là cái gì? Phật yêu tất cả chúng sinh đều như nhau, nhưng Bất Ngốc ta phàm phu tục tử chỉ có thể yêu một người như chúng sinh. Phật môn độ chúng sinh, nhưng người bần tăng có thể độ cũng chỉ có một mà thôi.”

Ta nghẹn họng nhìn lão trân trối, hết nửa buổi mới có thể phục hồi tinh thần lại, thở dài: “Bội phục, bội phục, hòa thượng ngươi phạm giới đến cảnh giới vô oán vô hối, rất có phong cách bỉ ổi giống ta. Chẳng qua…” Ta ngửa mặt lên trời thở dài “Cho dù phạm giới cũng vị tất có thể đạt được như ước nguyện. Ngươi thanh đăng cổ phật lẻ loi một mình, ta mệt mỏi đến sức cùng lực kiệt cũng vị tất có thể giữ được tất cả những người mà ta muốn giữ.”

“Ngươi không có cảm giác an toàn.” Bất Ngốc “nhất châm kiến huyết” nói trúng tim đen của ta, làm ta sợ đến run cả tim, cúi đầu trừng lão. Bất Ngốc cười ha hả nói tiếp: “Đào hoa tuy sướng nhưng cũng đừng tham quá nha!”

“Xì, cũng không phải tại ta tự chuốc lấy phiền não, nhiều người yêu như vậy ta cũng rất mệt a!” Ta giật nhẹ ống tay áo, không được tự nhiên quay mặt đi “Ta vốn chỉ muốn cả đời này chung thủy yêu thương bên nhau với một người, ai mà biết tự dưng gây ra nhiều phiền toái như vậy. Bọn hắn trách ta trêu chọc bọn hắn hết người này đến người kia rồi bỏ chạy, sau đó bọn hắn chọc ta rồi lại từng người từng người một muốn bỏ chạy, xì, không phải là muốn lấy lui làm tiến sao!” Ta bĩu môi “Nếu ta không đuổi theo, tất nhiên là bọn hắn sẽ oán hận ta cả đời, còn nếu ta đuổi theo, cả đời này sẽ rối tung một nùi, hòa thượng, các ngươi đều nói nhân quả báo ứng, không biết kiếp trước rốt cuộc ta tạo nghiệt gì mà kiếp này gặp phải mấy vị đại nhân như vậy a!”

Bất Ngốc không nể mặt cười ha hả không ngừng. “Kiếp trước tạo nghiệt gì là chuyện của kiếp trước, còn kiếp này ngươi liệu mà trả cho hết nợ đào hoa đi.”

Ta cắn răng căm hận nói: “Lỡ sa chân bước nhầm một bước liền thành kẻ phong lưu nhơ danh thiên cổ, nếu có kiếp sau, ta nguyện làm kẻ đầu trọc.” rồi khinh bỉ liếc lão một cái “nhưng không phải loại đầu trọc phạm sắc giới như ngươi đâu!”

Bất Ngốc hòa thượng không lấy đó làm xấu hổ, thản nhiên gật đầu mỉm cười.

Ba ngày rất nhanh cứ thế trôi qua, hôm nay mặt trời mọc tỏa ra ánh nắng chói chang báo hiệu đoạn thời gian tĩnh dưỡng nơi núi rừng của ta bắt đầu ngừng tại đây, bởi vì núi cao đường xa nên người Bạch tộc đến từ sớm, Đường Tư và Yến Ly đã sớm mai phục kỹ càng, ta núp đằng sau xem náo nhiệt.

Không ngoài dự đoán, có hai nam hai nữ đến, bốn người bọn họ không hề phòng bị nên lập tức rơi vào bẫy của Đường Tư, trong khoảnh khắc đã bị kềm chế, kết thúc chuyến lữ trình của bọn họ một cách nhanh gọn. Nhưng trong đó có một người dường như là kẻ đầu lĩnh, võ công hơn xa ba người còn lại, nhảy ra khỏi bẫy, rút Bán Nguyệt Loan đao trên người ra trở tay chém thẳng vào Yến Ly, nhưng lúc nhìn thấy Yến Ly lại sửng sốt, động tác trên tay chậm lại, ngay lập tức bị Yến Ly phản kích bắt giữ.

“Thiếu chủ!” Nữ nhân đó gọi Yến Ly một tiếng.

Yến Ly ngẩn ra, kéo xuống khăn che mặt của nữ nhân kia, lộ ra một gương mặt rất chi là giống… người đi đường.

Khuôn mặt của người này rất kỳ quái, giống như… một cái bánh mì lớn, ta nghĩ người bình thường đâu có ai có gương mặt vằn vện như vậy.

Ta và Đường Tư tiến lên từ đằng sau, tử tử tế tế đánh giá nàng vài lần, sau đó ngẩng đầu hỏi Yến Ly. “Nàng gọi chàng là thiếu chủ?”

Yến Ly cũng tỏ vẻ nghi ngờ như ta.

Nữ nhân nọ cắn răng, ngẩng đầu lên trả lời: “Ta là Bạch Sanh Sanh!”

Ta hơi kinh ngạc tiến lên trước một bước, nhưng bị Đường Tư giữ chặt lại, kéo lui về phía sau một bước giấu sau lưng hắn.

Bất Ngốc hòa thượng tiến lên, niệm “A di đà Phật “, sau đó nói với Yến Ly: “Thả nàng ra đi.”

Yến Ly kinh nghi bất định nhìn hai người bọn họ, nhưng vẫn không buông tay.

Bất Ngốc hòa thượng cúi đầu mỉm cười nói với “Bạch Sanh Sanh”: “Bạch Chỉ, không ngờ ngươi đã lớn đến thế này rồi.”

Bạch Chỉ hơi xúc động, cúi đầu nức nở gọi: “Tông chủ…”

Đến lúc này, Yến Ly mới buông lỏng tay ra, lui đến bên cạnh ta.

Bạch Chỉ nửa quỳ trước người Bất Ngốc hòa thượng. Bất Ngốc hòa thượng xoa tay trái lên đầu nàng, tựa như truyền ám hiệu với nhau, lầm bầm niệm gì đó mà chẳng ai hiểu được một câu nào, sau đó hai tay Bạch Chỉ đè lên nhau đặt ở trước ngực, chậm rãi đứng lên – chắc hẳn đây là một loại nghi thức trong Bạch tộc Mật Tông phái của bọn họ.

“Dường như ngươi đã từng gặp ba người bọn họ?” Bất Ngốc hỏi Bạch Chỉ.

Bạch Chỉ ngẩng đầu lên nhìn Yến Ly, khẽ gật đầu.

“Bạch Chỉ, giúp ta một việc này, hộ tống bọn họ rời khỏi Mân Việt quốc đi!”

Bất Ngốc vừa nói xong, Bạch Chỉ lập tức kinh ngạc giương mắt nhìn lão, trong mắt tràn đầy mê muội, nhưng Bất Ngốc cũng không giải thích, chỉ mỉm cười nhìn lại nàng, hồi lâu sau, sự mê muội trong đôi mắt Bạch Chỉ dần dần biến mất đi, nặng nề gật đầu đồng ý.

Cảnh tượng này cho ta biết, quan hệ giữa Bất Ngốc hòa thượng và Bạch Chỉ không tầm thường, bọn họ tín nhiệm lẫn nhau, hơn nữa, giữa bọn họ còn có một bí mật nào đó, mà bí mật này, ba người bọn ta không hề biết.

Dường như giao tình giữa Bất Ngốc hòa thượng và Bạch Cốt – sư phó của Yến Ly không nhẹ, mà từ quan hệ, thái độ giữa Bất Ngốc hòa thượng và Bạch Chỉ xem ra, ắt hẳn Bạch Chỉ không phải là người xuống tay diệt môn Hoàng Hoa cốc, quả nhiên là do Lam tộc gây ra. Bạch Sanh Sanh thật tất nhiên cũng đã chết, hèn chi Bạch Cốt kinh hãi khi thấy “Bạch Sanh Sanh” xuất hiện, sợ rằng lão cũng cho là do hung thủ giả dạng – nhưng tại sao Bạch Chỉ lại muốn giả dạng Bạch Sanh Sanh…

Hễ thai phụ suy nghĩ nhiều là y như rằng sẽ buồn ngủ.

Ta thật khó nhọc vác cái bụng tròn như quả cầu đi khắp núi đồi cùng bọn họ, đi một chút là phải ngừng lại nghỉ ngơi, bụng to như vậy, muốn ôm muốn vác cũng không tiện, chỉ có thể tự bước từng bước nhỏ mà đi.

Lúc nghỉ ngơi, Yến Ly đi lấy nước suối về uống, ta nhìn chằm chằm Bạch Chỉ một hồi, nhịn không được hỏi: “Đây là gương mặt thật của ngươi hả?”

Bạch Chỉ lãnh đạm gật đầu.

Ta nhất thời khiếp sợ.

Ba người đồng bọn vừa được thả có dung mạo giống Bạch Chỉ đến bảy tám phần. “Mấy người lúc nãy là huynh đệ thư muội của ngươi sao?”

“Không phải.”

“Vậy sao các người giống nhau quá vậy?”

Bạch Chỉ không thèm trả lời, Đường Tư bèn kéo ta tránh xa ra, kề miệng vào lỗ tai ta, thấp giọng nói: “Đừng bóc sẹo người ta nữa, nàng không thấy là mặt người ta bị mài hay sao?”

Ta không hiểu, hỏi lại: “Mài làm sao?”

Đường Tư trợn trắng mắt khinh bỉ ta dốt đặc cán mai. “Trăm năm trước, trên giang hồ có một tổ chức gọi là “Vô môn” nhận nuôi cô nhi từ nhỏ để huấn luyện thành sát thủ, những hài tử này từ nhỏ đã bị mài đi gương mặt, tức là mài cho mòn tất cả các góc cạnh của khuôn mặt, như thế mới dễ dịch dung và không dễ dàng bị nhận ra, phương pháp này được rất nhiều tổ chức thần bí sử dụng. Những người bị mài mặt được gọi là “Vô nhân” hoặc là “Vô nữ”.”

Ta nghe mà sởn tóc gáy, dưới cằm mơ hồ đau nhức, nghiêng mắt nhìn lại Bạch Chỉ, quả thật khuôn mặt của nàng rất giống “bạch chỉ”, cực kỳ mềm dẻo, như một trang giấy trắng, không có một chút biểu tình nào, thập phần lạnh lùng. Xem ra, năng lực diễn trò của nàng cũng không tệ, hèn chi lúc trước ngay cả Yến Ly cũng không nhận ra là nàng dịch dung, cái giá bọn họ phải trả thật quá cao.