Editor: Nha Đam
Trong căn phòng sạch sẽ, có một cơn gió không rõ nguồn gốc thổi qua, vài ngọn đèn dầu nhỏ nhấp nháy vài cái. Cố Sanh nghịch bóng bóng nửa ngày, nhưng thấy Bạch Tử Thanh không có ý định rời đi, mà lúc này, Cố Sanh cũng không biết, từ góc độ của hắn, có thể thấy rõ tấm lưng trắng nõn cùng với mái tóc đen, mái tóc rũ xuống có vài vệt nước loang lổ, một vài sợi tóc còn dính vào da Cố Sanh, tạo thành một hình ảnh tương phản rõ nét giữa đen và trắng. Ánh mắt hắn tối tăm, tư thế cầm quần áo càng thêm nghiêm chỉnh. Cố Sanh cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, mặc dù sau một chuyến đi dài cô cần tắm rửa thật sạch, nhưng nếu tiếp tục ngâm mình sẽ bị tróc da. Nếu cô là một nam nhân thực sự, cô có thể để Bạch Tử Thanh hầu hạ, nhưng ... Cố Sanh đưa lưng về phía thiếu niên, sau khi ngâm một lúc lâu, tiếng nói đã có chút lười biếng: "Bỏ quần áo xuống đi, ta tự mình tới lấy là được." Thiếu niên đứng yên tại chỗ, thân hình gầy gò đổ bóng dài, hắn dường như cực kỳ kiên trì: "Hầu hạ chủ tử là nhiệm vụ của một thủ hạ." Vừa nói, thiếu niên vừa ngẩng đầu nhìn phía sau trong bồn, không biết có cái gì chói mắt, đột nhiên cúi đầu xuống. Chủ tử quá mảnh mai, khác hẳn hắn. Thiếu niên nghĩ đến điều này, một làn sóng nhiệt dâng lên trên má hắn, nhưng ánh sáng từ căn phòng lại mờ ảo, giúp che phủ hoàn toàn tâm trạng của hắn lúc này. Cố Sanh yên lặng buông bông tắm xuống, quay đầu lại nhìn, thiếu niên rũ mắt, cô ăn ngay nói thật: "Tử Thanh, ta không quen bị người khác nhìn khi tắm rửa." Thiếu niên ngẩn ra, rất muốn giải thích một câu, hắn không có nhìn! Nhưng...... Hắn hình như cũng đã nhìn rồi. Thiếu niên xem xét kỹ lưỡng, cúi đầu, sau khi bỏ quần áo xuống, liền nhanh chóng rời khỏi căn phòng. Cố Sanh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, thật là một tên phản diện thuần khiết và hoàn mỹ, làm sao cô có thể làm ô uế hắn được. Lúc này, hệ thống hét lên một tiếng: "Không ổn, ký chủ, giá trị hắc hoá của nhân vật phản diện đột nhiên tăng lên 10, kí chủ, cô đã làm gì hắn?!" Cố Sanh: "......" (⊙o⊙)... Đêm đầu tiên ở thế giới này, Cố Sanh vô tâm vô phổi đi ngủ sớm, bữa tối uống thêm vài ly rượu hoa quả, vừa tỉnh dậy vào ban đêm, nhưng vừa bước chân xuống, chân của cô đã bị bắt lấy, cô giật mình, bởi vì động tác quá kịch liệt, vừa đứng lên đã suýt chút nữa ngã xuống. Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, một bàn tay đã giữ vững lấy chân cô. Vừa cúi đầu xuống, cô liền nhìn thấy đôi mắt mờ mịt nhưng vẫn sáng như ngàn vì sao của thiếu niên. Sự sợ hãi của Cố Sanh vừa dứt, trái tim như muốn nhảy lên cổ họng lại rơi xuống, cô chợt tự hỏi, làm sao một thiếu niên trong sáng và thuần khiết như vậy lại có thể trở thành kẻ ác hủy diệt thế giới? Đôi mắt hắn rất đẹp, không lẫn một chút tạp chất. "Chủ tử, là tôi." Thiếu niên nói, sợ rằng Cố Sanh sẽ lại hét lên. Rốt cuộc, chủ tử từ nhỏ đã rất nhút nhát. Hắn nhớ đến mấy năm trước, khi chủ tử mang hắn ra khỏi hang sói, còn rất sợ hắn, lúc đầu không cho phép hắn đến gần. Cố Sanh thu hồi cảm giác sợ hãi, đã quên mất chính mình mới vừa rồi là muốn đi vào nhà vệ sinh, cô ngồi ở bên giường trầm giọng nói: "Thôi, sau này đừng ngủ ở đây." Trong bóng đêm, ánh mắt thiếu niên phá lệ tối tăm, giống như ngọc thạch màu đen, "Chủ tử, thuộc hạ phải bảo vệ sự an toàn của người, từ Sở Quốc đi tới đây, thuộc hạ đều ngủ ở bên người ngài, thuộc hạ không đi!" Hắn vẫn luôn cố chấp, quật cường dị thường, và rất có lang tính. Cố Sanh có ý định giáo dục hắn thật tốt, vì hắn coi mình là chủ tử thì phải nghe lời mình, cô chưa kịp nói thì hệ thống đã bắt đầu hét lên: "Ký chủ ký chủ! Việc lớn không tốt, giá trị hắc hoá của nhân vật phản diện đã lên 12 rồi. Phía trước có năng lượng cao, ký chủ ngươi ngàn vạn không cần lại kích thích hắn nữa, hắn vẫn còn rất trong sáng và ngây thơ, ký chủ cô nhất định phải dùng kiên nhẫn, tình yêu và lòng tốt để cảm hóa hắn!" Cố Sanh mặc áo choàng, tuy nói nhiều nam tử thế hệ này có vẻ đẹp mềm mại xinh đẹp, cũng có không ít quý tộc dùng son phấn, nhưng giờ phút này Cố Sanh lại có một loại vẻ đẹp thoát trần, phảng phất không chú ý một cái, cô liền sẽ biến mất ở thế gian này. Thiếu niên bây giờ chỉ còn hai bàn tay trắng, chỉ có mỗi chủ tử, cho nên càng không thể rời chủ tử nửa bước, tay hắn còn nắm hai chân Cố Sanh, kích cỡ rất nhỏ, chỉ đủ để hắn nắm ở trong lòng bàn tay, nhất thời không có ý định buông ra. Cố Sanh hít sâu một hơi, trong ánh mắt sâu kín nhìn chăm chú của thiếu niên ôn hòa cười: "Được rồi, ta sẽ để ngươi lưu lại đây nhưng bắt đầu từ đêm nay, khi ngủ không được phép nđạp chân, ngươi ngủ ở sập bên kia, ngươi nhớ kỹ cho ta, ngươi không chỉ là tùy tùng của ta, mà còn là huynh đệ tốt cùng nhau vượt qua hoạn nạn, hiểu không?" Hệ thống đột nhiên phát ra: "Giá trị hắc hoá 13! Ký chủ, vai ác có khả năng không muốn cùng cô làm huynh đệ!" Cố Sanh: "......" Thiếu niên cuối cùng đứng dậy, thắt lưng hắn đeo một thanh kiếm dài, thân là một sát thủ, hắn vẫn luôn mang kiếm không dời thân, người ở đâu kiếm ở đó. *** Vương tử ở Tấn Quốc trầm mê tửu sắc, người chưa già đã yếu, mấy năm nay ở Đại Tấn nam chinh bắc chiến đều là Tấn Thái Tử Cơ Dạ, khống chế họ từ phía sau. Nếu trong số lục quốc của thiên hạ này, Tấn Quốc cường đại nhất, Sở Quốc ở vị trí thứ hai, đây cũng là lý do vì sao Cố Sanh sau khi đi vào Tấn Quốc, cũng không có gặp mấy tình huống khó xử. Nhi tử mà Sở Vương cưng chiều nhất là Tam điện hạ do thiếp thất sinh ra, cho nên hắn đã sớm nổi lên tư tâm muốn phế Thái Tử. Lần này, Cố Sanh được đưa đến Tấn Quốc làm con tin, một mặt để cho Đại Tấn thấy rằng Sở Quốc không có ý định đánh nhau, mặt khác cũng thuận tiện cho việc nâng đỡ đứa con của thiếp thất. Tin tức hôm nay Cố Sanh bị Dực Vương dọa sợ, đương nhiên Lão Quân Hầu đã biết. Lão Quân Hầu ở trong điện triệu kiến hai người Thái Tử Cơ Dạ cùng Ký Vương. Lão Quân Hầu nhìn Thái Tử Cơ Dạ tài sắc vẹn toàn thì hài lòng biết bao, thế nào cũng thấy vừa lòng, nhưng khi ánh mắt chuyển qua Ký Vương, sắc mặt đột nhiên không thấy từ ái như vậy, một đứa con trai ngốc nghếch như vậy, sẽ làm lên được trò trống gì?! Lão Quân Hầu cố gắng hết sức để khiến bản thân trông bớt bạo lực hơn, ông không phải là một bạo quân, càng không phải là một người cha độc ác. Nghĩ như vậy, lão nhân gia nhẹ giọng nói: "Lão nhị à, địa vị nước Sở ngày nay có thể dưới Tấn Quốc, nhưng Sở Vương một vừa hai phải đưa nhi tử sang đây, trong đó tất nhiên có gian trá, Sở Thái Tử kia dù có tuấn mỹ đẹp đẽ như thế nào đi chăng nữa, con cũng không thể đánh chủ ý lên người hắn, lần này là dọa đến hôn mê, vạn nhất lần tới là hù chết, con bảo quả nhân phải giải thích với bá tánh trong thiên hạ như thế nào đây?! Quả nhân không phải là quân vương thô bạo! Con muốn cho người trong thiên hạ nói quả nhân như thế nào!" Ký Vương hai chân run rẩy, hắn quá rõ ràng, một khi Lão Quân Hầu nhu thanh tế ngữ nói chuyện, sẽ phát sinh ra chuyện gì. Mới nãy, cùng Ngu mỹ nhân thị vệ tư thông đã bị Lão Quân Hầu "Nhu thanh tế ngữ" một phen, kết quả ngày hôm sau, Ngu mỹ nhân kia liền thành một khối mỹ thi (ý là thị vệ kia chết đó). Ký Vương quỳ trên mặt đất: "Nhi tử biết sai rồi, mong phụ quân tha thứ, nhi tử...... hứa sẽ không bao giờ trêu chọc Sở Thái Tử!" Lão Quân Hầu không hài lòng với biểu hiện này của Ký Vương, nào có nhi tử sợ phụ thân thành như vậy! Thật là đồ vô dụng: "Cút cút ngay!" Ký Vương bằng tốc độ nhanh nhất mau chóng cút đi. Cơ Dạ không gì biểu tình gì, gật đầu nói: "Phụ quân, nhi tử cũng lui xuống." Mỗi khi nhìn thấy Thái Tử, Lão Quân Hầu liền sẽ lộ ra thần sắc vui mừng: "Cơ Dạ, con là Thái Tử của quả nhân, cũng là Thái Tử của Đại Tấn, mấy người huynh đệ của con, đầu óc đều không tốt lắm, con thân là trưởng tử, quả nhân chỉ có thể dựa vào con. Hiện giờ mấy nước khác đang noi theo Sở Quốc, gửi người đến làm con tin, việc này khẳng định có sự gian trá, đặc biệt là Sở Thái Tử! Con thay ta nhìn chằm chằm hắn! Sở Vương kia là lão xảo quyệt vẫn luôn không thích Sở Thái Tử, quả nhân lo lắng hắn sẽ âm thầm loại bỏ Sở Thái Tử, lại nhân cơ hội giá họa cho quả nhân, quả nhân là người lương thiện, là người sẽ làm loại chuyện này sao?" Cơ Dạ mặt vô biểu tình như cũ: "Nhi thần đã hiểu, phụ thân yên tâm, Sở Thái Tử cho dù chết, cũng sẽ không chết ở trong Tấn Quốc." Lão Quân Hầu mỉm cười hài lòng. Vẫn là Thái Tử hiểu ông! *** Cơ Dạ sải bước trở về Đông cung, áo choàng gấm đen như tùng và bách, đứng dưới mái hiên, gió đêm thổi trên áo gấm, con người ung dung tự tại như người bất tử, nhưng cũng rất cô đơn. Tâm phúc tiến lên, không dám nhìn thẳng Cơ Dạ, thập phần cung kính nói: "Thuộc hạ vừa rồi điều tra rõ, buổi tối đi ngủ sẽ sợ chuột, bên cạnh Sở thái tử không có người thân cận, trừ bỏ cùng một tên tùy tùng tương đối thân thiết ở bên ngoài, hắn còn luôn thích lầm bầm lầu bầu một mình." Cơ Dạ: "......" Chẳng lẽ Sở Quốc là vì muốn Đại Tấn thiếu cảnh giác, mới sai khiến một con tin như Sở Thái tử vậy? Vô cùng có khả năng! Bất quá, hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng, hắn nhất định phải bắt được dấu vết để lại! "Để mật thám trong phủ thay ta cẩn thận nhìn chằm chằm Sở Thái Tử, nếu có bất cứ động tĩnh gì, thì phải báo ngay!" Tấn Thái Tử Cơ Dạ nhìn lên trời cao, lộ ra tươi cười "Lão tử thiên hạ đệ nhất" . *** Ngày kế, sau khi Cố Sanh thức dậy, quản sự liền đưa thiệp của Ký Vương tới, nói là hôm nay muốn mở tiệc chiêu đãi cô. Sau khi suy nghĩ xong đêm qua, Cố Sanh đã lập ra một kế hoạch mới, ngoài việc ngăn chặn sự hắc hóa của Bạch Tử Thanh, cô còn cần phòng ngừa mình bị "Tra tấn đến chết" bởi tân hoàng của Tấn Quốc, trước mắt xem ra, người có khả năng ngồi trên vương vị kế tiếp của Tấn Quốc nhất, đó là Thái Tử Cơ Dạ, còn có Ký Vương. Lúc này, Cố Sanh đi vào tiền viện dùng trà, liền nhìn thấy Bạch Tử Thanh nhìn chằm chằm một thiếu nữ. Thiếu nữ kia chỉ mới mười bốn hoặc mười năm tuổi, cô ấy là hầu gái trong phủ, tướng mạo có vẻ đoan chính. Chẳng lẽ thiếu niên đang tư xuân? Hắn là nhân vật phản diện của cô, sao có thể vì sắc đẹp mà trì hoãn sự nghiệp của mình? Ngay khi Bạch Tử Thanh muốn dùng kiếm giết người phụ nữ, Cố Danh đột nhiên nói với người quản sự bên cạnh: "Ta không thích người này, đuổi cô ta ra ngoài!" Trong mắt quản sự hiện lên một tia bối rối, nhưng cũng không có ý từ chối Cố Sanh, hắn lập tức làm theo, khi cô ta bị quản sự mang đi, còn khóc kêu: "Điện hạ thứ lỗi cho nô tì, nô tì không biết mình đã phạm tội gì!" Thiếu niên đi đến trước mặt Cố Sanh, khi đứng cách cô khoảng mười bước chân, phần lớn thời gian hắn đều im lặng, từ đêm qua giá trị hắc hóa tăng tới 13, Cố Sanh cũng không dám dễ dàng trêu chọc hắn nữa. Lúc ăn sáng, Cố Sanh vẫn gọi hắn vào bàn, giờ hắn không từ chối ăn cùng cô nữa, thấy hắn cư xử tốt như vậy, Cố Sanh lộ ra nụ cười từ ái dị thường. Ánh mắt thiếu niên ngưng đọng lại, đều nói môi mỏng đều là người bạc tình, vậy thiếu niên này sau khi lớn lên nhất định là một người vô cùng lạnh lùng. Lúc này, thiếu niên đột nhiên mở miệng: "Chủ tử đây là nhìn ra nàng ta có vấn đề?" Hắn cũng không biết chủ tử còn có năng lực này, trước kia là hắn đã quá coi thường chủ tử. Cố Sanh kinh ngạc, cô không thấy được tỳ nữ kia có vấn đề, lại là nhìn ra thiếu niên có vấn đề, cô nói: "Tử Thanh, ngươi còn nhỏ, rất nhiều việc ngươi còn không hiểu, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, trên đời này nữ tử càng đẹp, càng dễ gạt người. Ta làm tất cả những điều này vì lợi ích của ngươi." Lông mày xinh đẹp của Bạch Tử Thanh nhíu lại: "...... Thuộc hạ đã hiểu." Chủ tử chẳng lẽ biết hắn mấy hôm nay chưa chợp mắt ngủ, là muốn giảm bớt gánh nặng cho hắn sao? Cho nên mới đem mật thám kia kéo đi? Thiếu niên ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn Cố Sanh nhiều vài lần, muốn nói lại thôi. *** Cơ Dạ đang chuẩn bị rời Đông Cung, tâm phúc bước nhanh đến: "Điện hạ, đã xảy ra chuyện, sáng nay chúng ta an bài mật thám bị Sở Thái Tử phát hiện! Người đã bị bán cho mẹ mìn!" Cơ Dạ hít sâu một hơi, "Ta quả nhiên không có đoán sai, xem ra Sở Thái Tử cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, thế nhưng có thể trong thời gian ngắn như vậy tra ra ta tự mình an bài mật thám! Người này không thể khinh thường, người tới! Tiếp tục thay ta nhìn chằm chằm Sở Thái Tử! Tìm cơ hội an bài vào người tới gần Sở Thái Tử!" "Vâng! Chủ tử!" Sau khi tâm phúc của hắn lui xuống, Cơ Dạ đứng ở dưới mái hiên Đông Cung, thân hình ngọc bích thon dài, như thể rốt cuộc hắn cũng đợi được đối thủ. Sở Thái Tử -- Cố Sanh, ngươi rốt cuộc là người nào? Thế nhưng có thể ở dưới mí mắt của ta ẩn sâu như vậy?! Trong trường hợp này, Cố Sanh không biết rằng cô đã bị gán cho cái tên "đối thủ tốt nhất", cô mới đến Tấn Quốc, đất trời xa lạ, cô cần mau chóng phát triển năng lực của mình để trở về nước càng sớm càng tốt. Vì vậy, cô đã mang theo Bạch Tử thanh đến yến hội của Ký Vương. Đêm qua sau khi bị Lão Tấn Hầu thu thập một lần, thái độ hôm nay của Ký Vương rất tốt, hôm nay trừ bỏ Cố Sanh, còn có mấy con tin của nước khác, Ký Vương lại là tự mình đón Cố Sanh ngồi vào vị trí, còn cười ra vẻ: "Cố huynh, ngươi còn nhớ rõ bổn vương? Lúc trước bổn vương với ngươi từng có vài lần gặp mặt. Hôm qua bổn vương chỉ là nóng lòng muốn gặp cố nhân, chưa từng muốn dọa ngươi." Cố Sanh liếc nhìn những người đang ngồi, trừ cônàng ra, các con tin của các quốc gia khác đều không tin tưởng lắm, cười nói: "Ta làm sao quên được, điện hạ sẽ luôn sống trong lòng Cố Sanh đây." Ký Vương: "......" Đừng cáu kỉnh! Chỉ có người ngu mới dễ cáu kỉnh! Mà hắn cũng không phải! Rượu và thức ăn lần lượt được bê lên, Ký Vương vỗ vỗ tay, ngay sau đó các vũ cơ nối đuôi nhau đi vào, đây là một thời đại không quản ngại nhiệt tình, phong tục dân gian rất văn minh, thậm chí trong dân gian còn có nhiều đứa trẻ sinh ra sau một đêm yêu đương. Các vũ công mặc sa mỏng, dáng người duyên dáng. Ký Vương ra biểu bình "Mọi người đều là nam nhân", cười nói: "Cố huynh, những mỹ nữ này là do đích thân nhà vua tuyển chọn. Nếu ngươi thích, hôm nay ta sẽ tặng cho ngươi" Cố Sanh cự tuyệt giao tiếp bằng mắt cùng thằng nhãi này, xét theo tình hình hiện tại, không có khả năng Ký Vương sẽ kế thừa vị trí của Tấn Hầu. Ngày nay không có rượu mạnh nồng độ cao, rượu đục thì phổ biến hơn. Cố Sanh có chút khát nước, khi bưng bình rượu lên, vòng eo bị người ta không nhẹ không nặng chọc một chút, ngay sau đó thanh âm của Bạch Tử Thanh truyền vào trong tai cô, cùng lúc đó, còn có vành tai có cảm giác âm ấm: "Chủ tử, này rượu có độc!" Cố Sanh lắp bắp kinh hãi, cổ đại thật nguy hiểm, cô rất muốn về nhà! Cố Sanh lập tức bỏ bình rượu xuống, làm đổ rượu tràn ra sàn gỗ, tạo ra một âm thanh "Rít--". Âm nhạc đột ngột dừng lại, các vũ công ngừng vặn eo với hông vì sợ hãi. Bốn con tin khác ở đây tái mặt, còn các con tin khác đã say xỉn ngất xỉu. Ký Vương chưa kịp mở miệng, Cố Sanh một tay che lại ngực, làm cử chỉ kinh hách: "Điện hạ, ta chỉ là người trói gà không chặt, mảnh mai nhiều bệnh, không hề có lực uy hiếp, ngươi vì sao lại muốn giết ta?!" Trong số những người có mặt ở đây, ngoài các con tin của nước khác, còn có những người có chức có quyền của thành Tây An Thấy vậy, mọi người xì xào bàn tán. "Xem ra Ký Vương là trăm phương ngàn kế muốn giết chết Sở Thái Tử." "Ký Vương nhất định là muốn khơi mào phân tranh giữa hai nước Tấn Sở, sau đó lại ở giữa thu lợi." Ký Vương á khẩu không trả lời được, hắn chưa từng có chịu qua sự ấm ức này: "......" Bổn vương chỉ là muốn đùa giỡn mỹ nhân một chút, bổn vương lại không phải cầm thú! Bổn vương là loại người này sao?! Trong một quán rượu ở Phố Trung, một nam tử đột nhiên đập tay lên một cái: "Rác rưởi! Tất cả đều là một đám rác rưởi!" Những tên tùy tùng xung quanh run rẩy nói: "Chủ nhân, hôm nay Ký Vương cùng một ít thủ hộ đều ở đây, nếu thuộc hạ tiếp tục công kích sẽ không tốt!" Đúng vậy, ẩn núp ở tửu lầu nửa tháng, thật vất vả chờ đến cơ hội hôm nay, thỉnh thoảng giả vờ đi ngang qua. Lúc này mới chuẩn xác hạ độc trong ly của Cố Sanh, vì sao còn bị hắn ta phát hiện?! "Chủ tử, chỉ cần Thái Tử còn ở Tấn Quốc, chúng ta còn có cơ hội!" Nam tử phất phất tay, trong lòng rất mệt mỏi. Một đường từ Sở Quốc tới rồi Tấn Quốc, hắn đã thử không biết bao nhiêu lần ám sát, nhưng Cố Sanh vẫn không chết được! *********** 3600 chữ gấp hơn 4 lần 1 chương của truyện "Điện hạ nhà ta có chút ngoan" 😱 Mình mất cả buổi tối để edit đấy, nên đừng thắc mắc sao lâu vậy mình không ra chương nhé, tại vì câu từ của truyện này nó khó hiểu lắm nên mất rất nhiều thời gian để edit 😢 -08.10.2020-