Giọng nói này, nghe càng lúc càng quen, bất ngờ, cô không vùng vẫy nữa, nhưng vẫn hơi ngờ ngợ.

Chị....

Gọi cô bằng chị....!trong quá khứ chỉ có 1 người...

Cô tò mò nghoảnh mặt lại, đập vào mắt là khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông trong quán cafe nhìn cô chằm chằm lúc nãy, vẫn mặc tây trang, vẫn không có gì thay đổi.

Cô vội nhích xa khỏi người nợ, không xác định, nhíu mi:" cậu...!cậu là...?".

Người nọ ôn hòa nhìn cô.

" chị, em là Hoắc Tiêu ".

Hoắc Tiêu...!Hoắc Tiêu.

Hèn gì lại quen đến như thế....

Tang Hỷ Dao như gặp lại người bạn lâu năm, biết được người đó là Hoắc Tiêu, vui vẻ đột nhiên dâng trào.....

" là em sao?, Hoắc Tiêu, mấy năm nay em vẫn tốt chứ?".

Tang Hỷ Dao nhìn tổng thể cả con người của Hoắc Tiêu, ăn mặc như thế, chắc chắn rất tốt nhỉ.

Hắn cười tươi:" ân~ vẫn rất tốt, em rất nhớ chị ".

" chị cũng vậy ".

Nụ cười của cô rất chân thành, hắn không thể không động tâm, hắn nắm lấy tay cô.

Tang Hỷ Dao như điện giật rụt về rồi giấu sau lưng, sắc mặt không biết phải có biểu cảm gì, như là ngượng ngùng, cũng như có chút xấu hổ.

Tay của cô làm sao để Hoắc Tiêu thấy được cơ chứ, hắn không ngại nhưng cô thì ngại, tay cô không mịn màng như tay của nữ sinh cùng lứa mà do thời gian làm việc của cô đã trở nên thô ráp xấu xí, cô không dám đưa ra.

Như có như không, Hoắc Tiêu lại không hề để ý, lại một lần nữa nắm lấy tay cô, tuy nhỏ tuổi hơn cô nhưng mấy năm luyện tập, làm cho hắn chững chạc hơn cô, rất cao to, Tang Hỷ Dao muốn nhìn hắn thì phải ngước cổ lên mà nhìn, bàn tay to lớn ấm áp bao phủ tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay Tang Hỷ Dao, xoa lên những vết chai mà cuộc sống để lại, hắn mím môi, ẩn nhẫn có chút tức giận đám người kia, lại đau lòng muốn ôm cô.

Hắn muốn ôm chặt cô, muốn đem cô đi giấu, muốn độc chiếm, muốn cô cả cuộc đời này chỉ nhìn hắn, nhưng hắn lại sợ, sợ cô nhận ra con người thật của hắn rồi chấn ghét, nên hắn chỉ còn cách làm như không biết...

Xin lỗi, hắn về trễ mất rồi!!!.

Xin lỗi, sau này thiên thần nhỏ của hắn sẽ không phải chịu uất ức nữa.

Xin lỗi, hắn dùng tính mạng của hắn để đảm bảo.

Xin lỗi....

Hắn trở về đã lâu, hắn vừa về liền đến tìm cô, nhưng người nhà lại nói cô hai năm nay không trở về, theo như lời kể, hắn điều tra được, cô đang ở đây, hắn chuẩn bị đến gặp cô thì bất ngờ có người quấy rối, công việc gì đó đều một mực dồn dập vào lúc này, cũng may đến chỗ này bàn công việc lại gặp được cô.

Nhiều năm, cô càng ngày càng gầy, gầy đến mức hắn nhìn đến đau lòng.

Lúc trước rất nhớ cô, ngày sinh nhật của cô hắn cũng không trở về được, hắn rất muốn về, nhưng không thể, bởi vì hắn không có quyền lực....!chỉ còn biết cắn răng mà nhịn...

Còn bây giờ...!hắn cười lạnh....!hắn muốn ai chết, người đó tuyệt đối sẽ chết.

Tang Hỷ Dao bị xoa có chút ngứa, ngượng ngùng không thôi, dù biết đó là Hoắc Tiêu nhưng cô không nhịn được đỏ mặt.

Cô vẫn chưa có bạn trai, cũng chưa có ai chạm vào tay cô như thế này cả.

" chị, em mời chị ăn tối, được không?".

" cái này..."

Thấy Tang Hỷ Dao hơi chần chừ, hắn lại nói.

" chị, có phải em làm phiền chị không?, hôm nay gặp được chị em rất vui, lâu lắm chúng ta chưa nói chuyện với nhau ".

Hắn nói xong, vẻ mặt mất mác, đại nam nhân cao gần 1m9, vẻ mặt này có lẽ không hợp, tuy nhiên vẫn đẹp đến soái khí.

Cô nghĩ, Hoắc Tiêu nói có lý đi.

" vậy...!được rồi ".

Tang Hỷ Dao chuẩn bị lấy xe đạp, thì bị Hắn ngăn lại.

" chị, em chở chị đi ".

Cô nhìn xe đạp của cô, không biết phải để nó ở đâu.

Hoắc Tiêu kéo tay cô, nhỏ giọng:"để em gọi người mang về trường cho chị ".

Cũng đành vậy thôi.

Cô nói ra địa chỉ trường của mình cho hắn, tuy rằng hắn đã biết trước nhưng vẫn giả vờ kinh ngạc, làm cho cô thật lòng cười hì hì.

\( anh...quá giả dối \).

Hoắc Tiêu kéo cô đến xe của mình, khi nhìn thấy chiếc xe thể thao hàng hiệu trước mặt thì không nhịn được run nhẹ một chút, qua cách ăn mặc của hắn, cô cũng biết xe của hắn không tồi.

Nhưng là...!nhưng là....!quá xịn rồi.

" hay là...!hay là....!em đến chỗ hẹn trước, còn chị sẽ tới sau được không?".

Cô mặc dù rất thật tâm đối đãi với Hoắc Tiêu, nhưng cũng không muốn bị nói rằng thấy sang bắt quàng làm họ đâu.

\( thật tâm á, vậy có iu ảnh hơm~~\)

" chị, như thế sao được, không sao đâu, ở đây cũng gần thôi ".

Cuối cùng cũng bị tống lên xe, đi thẳng đến nơi ăn tối, đương nhiên Hoắc Tiêu chọn nhà hàng, một nhà hàng có tiếng.

Tang Hỷ Dao hơi chần chừ khi bước chân vào, chọn phòng riêng cho hai người, cô mới bình tĩnh một chút, đến khi cầm thực đơn gọi món thì cô lại không bình tĩnh được.

Món ăn nào cũng đều là 4 con số trở lên cả...!một món ăn gần bằng tiền sinh hoạt cả tháng của cô rồi.

\( giá trị của tờ tiền lớn nhất và giá trị nhất là tờ 100 nhân dân tệ, tờ 100 cũng coi là nhiều rồi, này là 4 chữ số, chứng tỏ cộng lại rất nhiều tờ 100, rất nhiều ó....bình thường một bữa ăn no chỉ cần 500 hoặc hơn 1 chút là được rồi, tờ 100 mấy tiểu thuyết cũng thường xuyên xuất hiện, còn có tên gọi khác là Mao đỏ, được in hình Mao Trạch Đông \).

Tang Hỷ Dao thường xuyên đi qua nhà hàng này, cũng nghe được món ăn ở đây rất ngon, nhưng chỉ nghe ngon là được rồi, cô không dám chi ra một khoảng tiền nhiều như vậy để vào đây ăn đâu....!nhưng giờ thì....

Thôi không sao, dù sao cô cũng vừa mới nhận lương, kêu ít một chút là tốt rồi, nhưng mà...!Hoắc Tiêu tuổi trẻ ăn cũng không thể ít được, vậy cô gọi nhiều món một chút, cô không thể để Hoắc Tiêu đói bụng.

Tang Hỷ Dao lại theo thói quen, tâm lý chị gái lại một lần nữa dấn lên, muốn làm tròn trách nhiệm của một người chị như thời gian 3 năm trước.

Hoắc Tiêu bên này đưa thực đơn cho cô, cô không biết gọi món gì cả đành đưa thực đơn lại cho hắn, hắn nhìn cô, nhìn thực đơn hỏi cô có thích bò bít tết không, cô gật gật đầu, hắn lúc này vui vẻ chọn hai phần bít tết chín 7 phần và một ly sampanh, mỳ ý và tôm hùm cỡ to.

Tang Hỷ Dao lúc này niệm niệm trong lòng, đừng lo đừng lo, cô đủ tiền, cô đủ tiền....!cùng lắm là tháng sau cô ăn mì.

Cô biết Hoắc Tiêu có tiền, nhưng cô lớn tuổi hơn hắn, cũng coi hắn như em trai, cũng không thể để hắn trả tiền cũng không thể chia AA được, cô là chị.

Sampanh và hai phần bít tết được mang ra, sampanh được nhân viên vùi sẵn vào xô đá, lúc này đã lành lạnh, nhân viên cầm chai, chuyên nghiệp rót vào ly, sampanh lại tiếp tục vùi vào đá rồi mới đi ra.

Bên này Hoắc Tiêu đã cắt sắp xong phần bít tết của mình rất chuyên nghiệp, cô nghĩ nghĩ đúng là hắn thay đổi khác rồi, lúc trước cô cũng thế, nhưng do thời gian, với cuộc sống như bây giờ, cô đã trở nên bình dân đến không thể nào bình dân được, cô nhìn hắn bận rộn như vậy cũng chuẩn bị cắt thịt của chính mình.

Lúc trước cũng có học qua cắt bít tết, cô thấy cũng dễ nhưng tại sao hiện tại cô cảm thấy khó đến như thế, Tang Hỷ Dao khó khăn cầm nĩa cắt thịt, một lúc lại trộm liếc nhìn Hoắc Tiêu.

Hắn biết cô nhìn hắn, cũng cười khẽ một chút, rồi trong lúc cô rối rắm, hắn cầm lấy dĩa thịt của cô, lại đem dĩa thịt của mình đưa cho cô.

" ăn đi ".

Còn hắn lại tiếp tục ung dung cắt thịt, hai tay thon dài như điêu luyện cắt từng miếng thịt đến đẹp mắt.

Đôi tay mấy năm nay cầm súng, máu nhuộm đầy tay, hôm nay lại ngồi bình tĩnh cắt thịt cho cô.

Tang Hỷ Dao ngượng ngùng nâng ly uống một chút rượu, lúc này mới ăn bít tết.

Mỳ ý cũng là do Hoắc Tiêu dùng nĩa cuộn mì cho vào muỗng đút cho cô.

" há miệng ".

Tang Hỷ Dao bối rối:"không...không cần ".

" há miệng ".

Hoắc Tiêu kiên nhẫn lặp lại.

Tang Hỷ Dao như thể hơi sợ vẻ nghiêm túc của hắn, bất đắc dĩ ăn mì hắn đưa tới, lúc này hắn mới vui vẻ nhìn cô cười.

" ách ".

Tang Hỷ Dao tranh thủ nhai mì.

Đến lúc ăn tôm hùm, chờ nhân viên bóc xong tôm, hắn gắp cho cô một miếng thịt to.

Tang Hỷ Dao quá mức ngượng ngùng, trong bữa ăn này, cô là người ăn nhiều nhất, nói tiếp đãi em trai nhưng mà Hoắc Tiêu lại chẳng ăn bao nhiêu.

Đến lúc trả tiền, cô dự tính trả tiền nhưng lại bị hắn trừng cho một cái, rồi thanh toán hết trước mặt cô.

Cái trừng chỉ là để hù dọa con nít, cô không sợ, chỉ thấy buồn cười.

Giờ cũng đã 9 giờ 20, 10 giờ kí túc xá sẽ đóng cửa, Hoắc Tiêu lái thẳng xe đưa cô về trường..