Edit: Phù Nhan
Beta: Lily____
Sau khi nghe được lời khẳng định vang lên từ đầu dây bên kia, Phó Thời Giác treo điện thoại, đưa mắt nhìn theo nơi bóng dáng Dư An An biến mất. Có lẽ do hắn đã suy nghĩ quá nhiều, cô thật sự đơn thuần đến đây chỉ để lấy đồ thôi sao?
Dư An An dùng vân tay của mình để mở cửa, không gian trong căn phòng vẫn như lúc cô rời nhà đi, lần này cô không trực tiếp đến phòng ngủ, mà bắt đầu đứng ở huyền quan đánh giá toàn bộ căn phòng. Trang trí theo phong cách châu Âu đơn giản, màu chủ đạo của đồ dùng là màu trắng, nhưng cái gối ôm thêu hoa đặt trên sô pha kia dường như có chút không hợp với cách trang trí tổng thể.
Dư An An nghĩ rằng phong cách trang trí này có lẽ không phải nguyên chủ Dư An An chọn, nhìn mấy cái bố nghệ cùng một vài vật nhỏ cô thích chắc hẳn là phong cách điền viên! Dư An An lục tìm một vài ngăn tủ trong phòng khách, cũng không tìm ra vật gì có thể dùng được. Nhưng trên sô pha có một cái điện thoại khiến cô chú ý, cô cầm lên nhìn xem, trông nó mới hơn rất nhiều so với cái Lâm Uyển Uyển mang đến lần trước, xem ra đây là cái mới nhất? Có lẽ bên trong sẽ có nhật kí gì đó, vì thế Dư An An vội vàng khởi động máy, có vẻ là do để quá nhiều ngày đã khiến nó hết phin rồi. Cô vội vàng tìm cái sạc điện thoại cắm vào, sau đó đẩy cửa sang phòng khác.
Sau khi Dư An An mở cửa ra nhìn vào không gian bên trong, liền đại khái đoán được đây là phòng cho khách. Cô bước vào trong để xem xét đánh giá, quả nhiên không có thứ gì cả. Vì thế cô xoay lưng rời khỏi và tiếp tục đi vào phòng khác, lần này chính là thư phòng. Dư An An suy đoán đại khái là phòng tân hôn của Dư An An và Phó Thời Giác, sách trên kệ trong thư phòng đều là của Phó Thời Giác, bên trong không có chút hơi thở gì của cô. Dư An An tùy tay lấy một quyển sách mới, đột nhiên nhớ tới một vấn đề.
Nguyên chủ Dư An An ở thế giới này đã học chuyên ngành gì ở đại học? Đã tốt nghiệp chưa? Có việc làm chưa? Sau đó cô bình tĩnh ngồi xuống, bắt đầu cẩn thận tính toán, cô hẳn là đang tạm nghỉ học để sinh Gia Bảo, Gia Bối, năm nay vừa mới tốt nghiệp, công việc thì...hẳn là không có, Dư An An nhớ tới ví tiền lúc trước đã tìm được ở đây, Dư An An hẳn là bà chủ có không ít tiền.
Thư phòng cũng không có thông tin giúp ích gì, Dư An An đành phải quay lại phòng ngủ chính một lần nữa. Hôm qua cô đã lục soát ngăn kéo của bàn trang điểm trong phòng ngủ chính mới đến dược bình rồi không tìm tiếp nữa. Cô mở ngăn kéo muốn tìm được một thứ gì đó hữu dụng. Nhưng đáng tiếc là ngoài số trang sức ra thì cái gì cũng không có, Dư An An nhất thời có chút nhụt chí, cô vươn tay định đóng ngăn kéo. Vừa khi ngăn kéo sắp bị đóng lại, đột nhiên có một tấm card rơi ra ngoài, tấm card này hẳn bị kẹp trên vách ngăn đi.
Cô vươn hai ngón tay lấy tấm card ra, liền phát hiện đây là một tấm danh thiếp, trên đó đơn giản in ba chữ 'Bác sĩ Lâm', cùng với một dãy số điện thoại nhỏ phía bên dưới. Dư An An xác định trong di động không có số người này, cô xem thử danh bạ thấy cũng không có mấy ai, ngoại từ Lâm Uyển và Phó Triều Minh, đến số của Phó Thời Giác với Phó Thời Cẩn đều không lưu, mấy cái này đều là Dư An thêm vào ngay sau đó. Dư An An cúi đầu nhìn tấm danh thiếp màu trắng ngà, cô có xem qua mặt sau tấm card, phía là một hàng chữ nhỏ, chính là địa chỉ.
Dư An An thình lình nhìn thấy mấy chữ cố vấn tâm lí, vậy ra nguyên chủ Dư An An có đi bác sĩ trị liệu, nhưng hiệu quả có lẽ không được như ý lắm?
Dư An An ngây ngốc giữ chặt tấm danh thiếp, suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định nhét tấm danh thiếp lại vào ngăn kéo. Sau đó đi đến chỗ giường ngủ, hơi thở của sự sống nơi đó rất mạnh, trên tủ đầu giường bên cạnh còn có một ly nước, Dư An An hai mắt hơi tối, nguyên chủ Dư An An này rốt cuộc đã uống nhiều thuốc đến mức nào?
Toàn bộ trong phòng ngoại trừ sô pha cứng ngắc cùng với tấm danh thiếp kia, Dư An An không còn phát hiện ra thêm đồ vật nào khác. Cô có chút hụt hẫng, từ đầu cô đã cho rằng lần này có thể phát hiện gì đó, nhưng kết quả so với tưởng tượng luôn khác xa. Cô chán nản thở dài, sau đó đến phòng để quần áo tùy tay thu thập hai bộ với đôi giày, như vậy đợi một lát nữa quay về cũng có lí do để thoái thác.
Lúc Dư An An về nhà đã gần giữa trưa, Lâm Uyển Uyển nhìn đồ trên tay cô, vẻ mặt tràn đầy ý cười, "Đi hương quận bên kia lấy đồ?"
Dư An An gật đầu, sau đó tùy ý nói, "Vâng, con đột nhiên phát hiện hai ngày nay có hơi lạnh, nên quay về cầm vài bộ quần áo."
Ý cười trên mặt Lâm Uyển Uyển không đổi, "Đi ra ngoài mua là được." Rồi lại nói thêm, "Chờ lần kiểm tra sau nếu con không có vấn đề gì thì dọn về bên quận Hương với A Giác đi." Bà biết rõ người trẻ tuổi bây giờ không thích ở cùng với người thế hệ trước, hơn nữa mối quan hệ hiện tại của bọn họ cũng hòa hoãn không ít.
Dư An An không nghĩ rằng Lâm Uyển Uyển lại trở nên cởi mở như vậy, nội tâm cô mừng thầm, nhưng không biểu hiện ra ngoài mặt, chỉ ngẩng đầu nhìn Lâm Uyển Uyển do dự nói: "Như vậy có tốt không ạ?" Còn nữa, tuy rằng cô muốn dọn ra ở riêng nhưng cô cũng rất luyến tiếc Gia Bảo và Gia Bối.
"Chờ con kiểm tra xong thì cùng thương lượng với A Giác đi." Lâm Uyển Uyển suy nghĩ một lát rồi nói.
Dư An An gật đầu, "Vâng, con về cất đồ đã ạ."
Dư An An trở về phòng, tùy ý treo quần áo lên, đặt điện thoại mang theo về trong ngăn kéo bàn trang điểm, bởi vì đã tới giờ cơm trưa, cô cũng không nán lại lâu lắm.
***
Bàn ăn lớn như vậy cũng chỉ có Lâm Uyển Uyển và Dư An An, bởi vì nhớ tới có việc phải làm, tốc độ ăn cơm của Dư An An có nhanh hơn trước một chút.
Lâm Uyển Uyển thế nhưng không nhận ra gì lạ, cô chỉ hơi quay đầu nhìn về phía Dư An An, "An An, buổi chiều con định làm gì?"
Dư An An dừng đũa, sau đó lắc lắc đầu, "Buổi chiều con không làm gì cả, chỉ đợi ở nhà rồi đi đón Gia Bảo Gia Bối."
Mày Lâm Uyển Uyển nhíu nhíu, hai người Giản Tĩnh Di không còn nữa, đứa nhỏ này lập tức trở nên hướng nội, hiện tại vất vả lắm mới có thay đổi được một chút, sao lại cứ ở nhà mãi được? Vì thế bà đổi chủ đề nói, "Hay buổi chiều con ra ngoài đi dạo với mẹ nhé? Thuận tiện đi làm hộ lý?"
Dư An An muốn cự tuyệt, nhưng lại không tìm được lí do để từ chối, vì thế tỏ vẻ do dự.
Lâm Uyển Uyển phảng phất như không thấy được do dự trên mặt cô, dứt khoát giải quyết nói, "Định vậy rồi nhé, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau đi đón Gia Bảo Gia Bối."
"Vâng." Dư An An đành phải tạm thời thả lỏng cứng nhắc.
***
Sau khi tới hội sở, Dư An vứt bỏ hết thảy suy nghĩ trong đầu, để bản thân hưởng thụ thật tốt một phen, rốt cuộc thì cái gì tới cũng phải tới.
Lâm Uyển Uyển nhìn vẻ mặt thả lỏng của Dư An An, trên mặt cũng mang theo tương cường, "Về sau không có việc thì tới đây thư giãn, thẻ của con lúc trước chắc để ở bên quận Hương."
Dư An An nghĩ đến một đống thẻ nhìn thấy trong ngăn kéo bàn trang điểm hôm qua, không khỏi ừ một tiếng trong lòng.
Lúc Dư An An song song đi cạnh Lâm Uyển Uyển cùng ra ngoài, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng ngọt ngào của một người phụ nữ, "Bác gái!"
@Cooking_Team