Đi ra khoe mẽ? ͏ ͏ ͏Giang Tả cười cười: ͏ ͏ ͏- Không hứng thú.

͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏Sau đó Giang Tả xoay người rời đi.

͏ ͏ ͏Đối với Giang Tả thì Thánh Địa không phải chỗ tốt gì, một lần nữa đi Thánh Địa khoe mẽ? ͏ ͏ ͏Trước kia có lẽ tạm được, còn bây giờ? ͏ ͏ ͏Chẳng khác nào đi chịu chết.

͏ ͏ ͏Nhìn Giang Tả rời đi, Xích Huyết Đồng Tử buông tiếng thở dài.

Thật ra đi Thánh Địa khoe mẽ không phải chỉ ỷ vào vũ lực, hắn cảm thấy Giang Tả chắc chắn có thể nổi bật một phen.

͏ ͏ ͏Xích Huyết Đồng Tử có thể thề bằng cây kem, trực giác của hắn là đúng.

͏ ͏ ͏Lúc này Mặc Ngôn đi tới bên cạnh Xích Huyết Đồng Tử, cười nói: ͏ ͏ ͏- Hay là anh mang theo tôi đi? Tôi cũng rất lợi hại, đừng nhìn tôi là ma tu, sư phụ của tôi biến tôi thành toàn năng, cái gì cũng cho học.

͏ ͏ ͏Xích Huyết Đồng Tử trợn mắt nói: ͏ ͏ ͏- Cô trừ chuyên tu mộng yểm ra còn biết cái gì? Trắc phong thủy tìm chỗ chôn sao? ͏ ͏ ͏Mặc Ngôn: ͏ ͏ ͏“...” ͏ ͏ ͏Cô hiện tại ghét nhất người khác nhắc tới chuyện này, đây là sỉ nhục làm ma tu của cô.

͏ ͏ ͏Xích Huyết Đồng Tử phớt lờ Mặc Ngôn, hắn nên đi bàn với người của Thánh Địa về việc ra nổi bật còn hơn là ở lại đây.

͏ ͏ ͏Còn về Mặc Ngôn, cô là ma tu, Thánh Địa sẽ không mời, có thể trực tiếp loại trừ cô ra.

͏ ͏ ͏Trên đường về, Giang Tả đi một lúc chợt ngừng lại.

͏ ͏ ͏Hắn bỗng nhớ ra một việc, vị trí của Thánh Địa hình như rất gần với vị trí mà hắn tính toán ra.

͏ ͏ ͏Giang Tả thở dài: ͏ ͏ ͏- Hy vọng đừng gặp trúng Tô Kỳ.

͏ ͏ ͏Theo sau lại ngẫm nghĩ, Giang Tả cảm thấy, đến lúc đó nếu điều kiện cho phép thì hắn có thể đi thăm Tô Kỳ.

͏ ͏ ͏Hồng Thự đột nhiên kêu lên: ͏ ͏ ͏- Cạc! ͏ ͏ ͏Giang Tả liếc qua Hồng Thự, phát hiện không phải nó đòi ăn, sau đó Hồng Thự dùng cánh chỉ một phương hướng cho hắn.

͏ ͏ ͏Giang Tả hơi sửng sốt, tiếp theo đi hướng bên kia, sự thật thì bên kia chỉ có một ngõ nhỏ.

͏ ͏ ͏Khi Giang Tả đến gần, hắn ngửi được mùi của Huyết Yêu.

͏ ͏ ͏Nhưng Hồng Thự cảm giác được Huyết Yêu sớm hơn hắn? ͏ ͏ ͏Mặc kệ như thế nào thì Giang Tả cũng bước qua đó, trong ngõ nhỏ không có người, nhưng có cánh cửa.

͏ ͏ ͏Bên trong có một sân nhỏ, đại khái là chỗ ẩn núp của Huyết Yêu.

͏ ͏ ͏Không do dự, Giang Tả trực tiếp đi vào, nơi này không có nhiều Huyết Yêu, nếu không đoán sai thì ước chừng chỉ có hai Huyết Yêu.

͏ ͏ ͏Một là Huyết Liệt Ngân, một là Huyết Đồ Điệp.

͏ ͏ ͏Hai tên này đại khái cảm thấy nơi nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất.

͏ ͏ ͏Trốn trong đám người thì thôi đi, còn đến gần nhà của người tu luyện, đúng là sẽ không có ai hoài nghi nơi này, đặc biệt với công pháp ẩn núp mà chúng đã dày công tôi luyện.

͏ ͏ ͏Đáng tiếc đụng phải Hồng Thự kỳ lạ, và Giang Tả phân rõ Huyết Yêu đã lên đến cảnh giới xuất sắc.

͏ ͏ ͏Khi Giang Tả đi vào, hắn không cố ý ẩn nấp khí tức, cũng không cẩn thận dè dặt, cứ ngang nhiên mở cửa chính bước vào.

͏ ͏ ͏Giang Tả không sợ hai người ở bên trong phát hiện ra mình, bởi vì áp chế về mặt tu vi khiến hắn có ẩn nấp kiểu gì thì đều không thể nào giấu được bọn họ.

͏ ͏ ͏Cho dù Huyết Yêu ngốc đến mấy, trông thấy một tu sĩ 1.4 đưa lên cửa cũng sẽ không bị dọa chạy.

͏ ͏ ͏Nhưng lúc này, hai người ở bên trong lại luống cuống.

͏ ͏ ͏Huyết Liệt Ngân hoảng loạn hỏi: ͏ ͏ ͏- Lão Lục, làm sao bây giờ? Có trốn không? ͏ ͏ ͏Huyết Đồ Điệp sợ hãi nói: ͏ ͏ ͏- Không biết, anh luôn vỗ ngực nói mình thông minh hơn ai hết mà? Có khi nào hắn ta đến hỏi tội không? Chúng ta hại chết nhiều đồng bào như vậy.

͏ ͏ ͏Không sai, bọn họ sợ, bởi vì Giang Tả đi ra từ Huyết Yêu đại trận mà bọn họ không bước ra nổi.

͏ ͏ ͏Tuy rằng không tận mắt nhìn thấy Giang Tả, nhưng năng lực vẽ tranh của Huyết Yêu giỏi, trong thời gian ngắn vẽ lại quá trình giống y như thật, hiện tại Huyết Đồ Điệp và Huyết Liệt Ngân đều cho rằng đối phương là đại boss.

͏ ͏ ͏Nếu đối phương không phải đại lão ẩn giấu thì ai dám dùng tu vi 1.4 quang minh chính đại bước vào? ͏ ͏ ͏Nghĩ rằng hắn không biết nơi này có Huyết Yêu sao? ͏ ͏ ͏Không thể nào, trận pháp bên ngoài bị xem như không thấy.

͏ ͏ ͏Đây rõ ràng là tư thế đến hỏi tội.

͏ ͏ ͏Huyết Liệt Ngân cắn răng nói: ͏ ͏ ͏- Trốn, chờ chúng ta khôi phục rồi hãy trở lại, cùng lắm thì vĩnh viễn không trở lại, chúng ta không ngốc, đến đâu mà không xưng bá một phương được? ͏ ͏ ͏- Lại dùng huyết độn? Tổn thương rất lớn.

͏ ͏ ͏- Nếu không dùng thì anh có nắm chắc trốn thoát được không? ͏ ͏ ͏“...” ͏ ͏ ͏Lúc này, Huyết Liệt Ngân lại nói: ͏ ͏ ͏- Khoan đã, tôi để lại ít thứ cho hắn, tốt nhất làm hắn bỏ ý tưởng lại tìm chúng ta.

͏ ͏ ͏Huyết Đồ Điệp gật đầu, dù sao đối phương có thể tìm được bọn họ một lần, tự nhiên có thể tìm được bọn họ lần thứ hai.

͏ ͏ ͏Nhưng bọn họ thì không thể nào mỗi lần đều có thể huyết độn rời đi.

͏ ͏ ͏Lúc này Giang Tả vừa đi đến cửa phòng, theo sau hắn nhẹ nhàng đẩy mở cửa, trong tay loay hoay tiền xu, cho nên hắn không lo lắng bị tập kích.

͏ ͏ ͏Hai Huyết Yêu bị thương nặng sắp chết mà thôi, tuy có câu lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, nhưng Giang Tả không so kích cỡ với bọn họ.

͏ ͏ ͏Tuy nhiên, khi Giang Tả bước vào, ngoài ý muốn phát hiện bên trong không có một bóng người.

͏ ͏ ͏Giang Tả nhíu mày xem xét bốn phía, nhìn Hồng Thự, hỏi: ͏ ͏ ͏- Mới rồi bọn họ còn ở đây đúng không? ͏ ͏ ͏Hồng Thự cắn Lê, không quay đầu lại, kêu một tiếng cạc.

͏ ͏ ͏Giang Tả đại khái hiểu ý của nó.

͏ ͏ ͏.