Editor : BlackObs

------------------

Bất quá thỉnh thoảng một lần như thế cũng không tệ.

Phương Nhan chậm rãi trượt theo Giang Tê Ngô, cả hai thật sự nhìn rất nổi bật, tách biệt khỏi mọi người trên sân.

Phương Nhan mang vẻ đẹp ôn nhu phóng khoáng, Giang Tê Ngô tinh tế quyến rũ động lòng người. 

Có lẽ bởi vì tốc độ hai người quá ốc sên, nhóm thanh niên vừa nãy ồn ào trượt tới gần, lượn lờ xung quanh, thay phiên nhau huýt sáo, muốn hấp dẫn lực chú ý của hai mỹ nữ trước mắt.

Giang Tê Ngô lập tức làm mặt lạnh, hiển nhiên là phản cảm với thể loại trêu ghẹo này, Phương Nhan cũng nhíu mày không vui, nàng cảm thấy đám ruồi nhặng rất phiền phức. 

Qua vài vòng, mấy con ruồi có vẻ bất mãn vì không được nhìn tới, một tên thô lỗ ào đến cắt đứt trạng thái dắt tay của hai nàng, còn chưa kịp phản ứng thì Phương Nhan đã bị kéo tay chạy về phía trước, Giang Tê Ngô thì bị một thằng nhóc khác kéo về hướng ngược lại, ý đồ muốn tách xa hai nàng.

"Hai cô gái chơi với nhau có gì vui, anh dắt em trượt một vòng, chút nữa em liền biết trượt thôi". Nam thanh niên cợt nhả với Phương Nhan, hắn tự tin về ngoại hình của mình, cho rằng Phương Nhan kiểu gì cũng sẽ bị rung động.

Phương Nhan không thèm để ý, đưa mắt tìm Giang Tê Ngô.

Giang Tê Ngô cũng đang nhìn về phía nàng, nỗ lực muốn thoát khỏi vòng vây chạy đến Phương Nhan nhưng ngặt nỗi có tận mấy tên đang chắn đường cô. 

Ánh mắt Phương Nhan lạnh băng đảo quanh một lượt, như muốn dùng nhãn thần dọa lui bọn nhóc mất nết đùa dai.

Mặc dù Giang Tê Ngô bày ra bộ mặt lạnh lùng, nhưng nhìn đến bờ vai run rẩy đó, Phương Nhan biết là cô đang sợ. Có điều Giang Tê Ngô cũng không phải là sợ thanh niên trước mắt, mà lo sợ Phương Nhan bị làm sao. Nàng cảm thấy cô bé Giang Tê Ngô này thật quá tốt đẹp rồi, cho nên nàng cần hành động, ngay lúc đang bị kéo đi thì nàng đột ngột ngừng lại. Nhưng Phương Nhan ngừng rất ổn định, chỉ có thanh niên đang cầm tay nàng bị mất thăng bằng trượt té như chó gặm bùn.

Thấy hắn ngã sấp xuống, chỉ còn Phương Nhan đứng bên kia một mình, Giang Tê Ngô kêu lên: "Viên Viên tỷ, đừng cử động, em lập tức tới ngay". Cô lo lắng Phương Nhan không có mình dẫn dắt sẽ bị té.

Chẳng qua cô sai lầm rồi, Phương Nhan không những bắt đầu trượt đi mà còn với tốc độ nhanh không tưởng, nháy mắt nàng đã đứng trước mặt cô và đám ruồi, nàng nhẹ nhàng kéo, thằng nhóc không có đề phòng liền bị ngã.

Giang Tê Ngô còn chưa nhận thức tình hình, đã cảm giác được Phương Nhan đang kéo tay mình, nàng mang cô trượt về phía trước, tốc độ nhanh mà ưu nhã. Rõ ràng là hai người trượt theo quán tính, vậy mà Giang Tê Ngô lại không có chút cảm giác bất an nào.

Đám ruồi lại bắt đầu truy đuổi Phương Nhan và Giang Tê Ngô, nhưng bây giờ Phương Nhan rất có tâm tình, trông thấy một tên tới gần, nàng đẩy một phát, bọn hắn bị xô té va đập vào nhau, đau đớn kêu la.

Nhân viên quản lý sân trượt rốt cuộc cũng chạy tới, sau khi sự tình được giải quyết và đám thanh niên bị khiển trách, Phương Nhan lại khôi phục dáng dấp run rẩy, cứ như người vừa rồi rong chơi trên sân trượt không phải là nàng.

"Viên Viên tỷ!". Giang Tê Ngô bất lực nhìn người đang giả bộ trước mắt. Cô nhận ra Phương Nhan không những biết trượt mà kỹ năng còn ở trình độ chuyên nghiệp, động tác của nàng rất đẹp, như là có luyện tập qua.

"Tê Ngô mau tới giúp chị, chị không trượt được đâu!!". Phương Nhan tiếp tục giở kỹ xảo tay chân vụng về, Giang Tê Ngô không thèm phản ứng lại nàng. 

Thế là Phương Nhan vờ như sắp mất cân bằng làm Giang Tê Ngô sợ gần chết, cô vội vàng xông tới bắt được tay Phương Nhan, nhưng lực trượt quá mạnh, nếu không nhờ Phương Nhan lanh lẹ ôm hông cô, đoán chừng người té ngã sẽ là cô.

Giang Tê Ngô yên ổn được Phương Nhan ôm vào trong ngực, cảm thụ hơi ấm cùng hương thơm trên người nàng. Cảm giác an tâm bỗng nhiên xông lên, sinh sôi không kiềm được làm Giang Tê Ngô thậm chí muốn rơi lệ.

Cô càng ngày càng không hiểu nổi chính mình, thứ cảm giác an toàn mà cô thiếu sót từ nhỏ đến lớn, làm sao cô luôn tìm thấy nó ở trên người Phương Nhan?

"Bây giờ đến lượt đồ đệ bảo vệ cho sư phụ nhé". Nhìn Giang Tê Ngô còn ôm mình, Phương Nhan nói đùa. 

Giờ khắc này, Giang Tê Ngô mới thanh tỉnh lại, cô đẩy Phương Nhan ra. Phương Nhan cũng không có bị đẩy ngã, nàng uyển chuyển trượt đi, vững vàng đứng ở gần đó hướng về phía Giang Tê Ngô mỉm cười. 

Gương mặt xinh đẹp của Giang Tê Ngô ửng đỏ, không biết là bởi vì bị Phương Nhan lừa gạt mà tức giận, hay bởi vì bị cái ôm làm cho ngượng ngùng.

Thấy Giang Tê Ngô không nói lời nào, Phương Nhan tưởng là mình đã đùa giỡn quá trớn, vội hỏi: "Tê Ngô, em giận sao?". 

Giang Tê Ngô không trả lời, cô cúi đầu yên lặng đi về phía lối ra. Trong lòng âm thầm cầu nguyện tiếng nhạc huyên náo hơn một chút, và Phương Nhan thì đi chậm hơn một chút, như vậy, Phương Nhan sẽ không nghe được tiếng tim đập loạn nhịp của cô lúc này.

Nhưng Phương Nhan vẫn bám theo sát nút, hiện tại đã muốn mười hai giờ, các nàng phải trở về thôi.

Dọc theo đường đi, Giang Tê Ngô không nói gì, sự im lặng này chưa từng xảy ra từ khi hai người quen biết tới nay. Phương Nhan bối rối biết mình đã chọc Giang Tê Ngô giận rồi, nàng không thích cô bày ra bộ mặt không cảm xúc với mình, vì vậy nàng cuống quýt nói: "Tê Ngô, xin lỗi, chị không phải cố ý muốn lừa gạt em".

Vừa mở miệng nói ra, Phương Nhan liền sợ lời này sẽ không chỉ phát sinh một lần, mà e rằng trong tương lai, tới ngày nàng bại lộ thân phận là vợ Chung Vĩ Triết, nàng sẽ lại đối diện với khuôn mặt lạnh băng của Giang Tê Ngô. 

Thấy Phương Nhan chỉ nói một câu liền rơi vào trầm mặc, Giang Tê Ngô thật vất vả mới khôi phục tâm tình, lên tiếng giải thích: "Không có, em không có giận chị".

Phương Nhan dở khóc dở cười, "Nhưng trên mặt em hiện rõ chữ Đang Giận kìa".

Giang Tê Ngô mông lung, tự sờ mặt mình, "Có lẽ là em đang giận chính mình thôi!".

Đáp án thật mới mẻ, Phương Nhan tiếp tục truy vấn: "Giận bản thân em chuyện gì?".

Giang Tê Ngô muốn trả lời, nhưng bắt gặp ánh mắt thân thiết của Phương Nhan, cô không dám nói thẳng lòng mình, chỉ đáp: "Giận chính em không bảo vệ tốt cho chị".

Phương Nhan thở ra một hơi, nàng kéo tay Giang Tê Ngô, cười nói: "Không có việc gì, chị có thể bảo vệ tốt cho em là được". Nàng cầm tay Giang Tê Ngô giơ cao, dâng lên toàn bộ chân thành.

Giang Tê Ngô cho rằng Phương Nhan lại muốn hôn tay cô, trong lòng vừa căng thẳng vừa chờ mong, tuy nhiên qua hồi lâu, Phương Nhan lại chẳng làm gì. Rồi bởi vì Phương Nhan chẳng làm gì mà cô lại trở nên hụt hẫng, có chút ấm ức, rốt cuộc vì sao 'Viên Viên tỷ' lại hôn tay mình cơ chứ? 

Cô đã suy nghĩ thật lâu, thậm chí còn tra cứu tư liệu, nhưng không thấy thành phố Thiên Đường có tập tục nào liên quan đến việc hôn mu bàn tay. Trông coi Phương Nhan vẫn cầm tay mình, Giang Tê Ngô không nhịn được hỏi: "Viên Viên tỷ, hỏi chị chuyện này".

Thấy Giang Tê Ngô đã khôi phục thần sắc, Phương Nhan biết cô đã lấy lại bình tĩnh, nàng sảng khoái đáp: "Chuyện gì?".

Giang Tê Ngô cắn môi đem vấn đề suy nghĩ mãi không xong vuột ra khỏi miệng, "Lần trước vì sao chị hôn tay em?". 

Nhớ tới hành động ngày hôm đó, Phương Nhan cười đáp: "Đây là một loại lễ nghi của nước Đức, nếu là bạn thân hôn tay nhau thì tay họ sẽ mau lành lặn...Nhưng chị không ngờ là nó hại tay em bị nặng hơn". 

Giang Tê Ngô nghe được câu trả lời chính xác, trong lòng thở phào đồng thời cũng thấy mất mát, cô đã nghĩ Phương Nhan có cảm giác với cô về phương diện kia nên mới hôn mu bàn tay cô. Nhưng bây giờ, cô biết mình hoàn toàn hiểu lầm rồi, mà vì sao cô lại cảm thấy cõi lòng dường như trống vắng đây...

Giang Tê Ngô vẫn thường tự nhận mình rất thấu hiểu bản thân, không ngờ ngày hôm nay gặp phải nhiều tâm tình không thể lý giải như vậy, cô dần phát hiện cô không thật sự hiểu bản thân như đã từng nghĩ. 

Phương Nhan yên lặng nhìn các loại biểu cảm thay đổi xoàn xoạt của Giang Tê Ngô, cả hai cùng đứng đợi xe taxi thưa thớt trong gió rét. 

"Hôm nay chị có đến nhà em ngủ không?". 

"Không được, đêm nay chị phải đi làm".

Khi Phương Nhan nói tới chuyện đi làm, thần sắc Giang Tê Ngô lại âm trầm. Nói thật, nếu Phương Nhan không nhắc chuyện công việc, cô luôn có thể dễ dàng quên béng Phương Nhan là gái điếm. 

"Viên Viên tỷ, chị không suy nghĩ đổi một công việc khác sao?".

"Chị không học thức cũng không có tay nghề, chỉ có vóc dáng này là còn dùng được thôi". Phương Nhan trả lời, nàng cũng rất muốn cho Giang Tê Ngô biết mình có một công việc đàng hoàng và thu nhập ổn định, nhưng nếu nói ra thì tất thảy lời nói dối đều bị vạch trần.

Giang Tê Ngô có vẻ khổ sở, cô nắm chặt tay Phương Nhan, chân thành nói: "Chờ em một đoạn thời gian". Nét mặt cô cực độ nghiêm túc, như muốn cam kết với Phương Nhan. 

Phương Nhan biết cô bé này hảo tâm, có điều nàng không hiểu tại sao Giang Tê Ngô có thể tốt với 'gái điếm' như nàng tới mức này.

Giang Tê Ngô nhã nhặn mỉm cười, rút tay về, Phương Nhan cũng thu liễm nụ cười, "Cô bé ngốc...em có nhân sinh của em...chị cũng có những sự tình riêng mà chị cần phải đối mặt...". Nàng nói ý vị thâm trường, trông thấy chiếc xe từ xa chạy đến, nàng ngừng lại chủ đề.

Giang Tê Ngô im lặng, lúc này đây, cô thật sự giận bản thân mình. Giận chính mình không có gì cả, giận mình không đủ lớn mạnh, không cách nào cải biến được cuộc sống của Phương Nhan.

Bởi vì cuộc đối thoại vừa rồi quá deep nên bầu không khí trong xe khá tĩnh lặng, mỗi người đều tự nhìn riêng ra cửa sổ, nghĩ đến những chuyện khác nhau. Các nàng như là cãi nhau, chiến tranh lạnh, nhưng khi Phương Nhan phân tích tỉ mỉ lần nữa, lại cảm thấy căn bản giữa các nàng chẳng có xảy ra chuyện gì.

Hiểu theo cách đơn giản, khi một lời nói dối được đưa ra, nàng phải dùng thêm nhiều lời nói dối để ổn thoả mọi chuyện. Mà bây giờ nảy sinh bất đồng, cũng là cái giá của nói dối.

'Nếu không có Chung Vĩ Triết ở giữa, các nàng chắc chắn sẽ trở thành bạn rất thân.' 

Phương Nhan ý thức được tính chất vấn đề, nàng nhất định phải giải quyết nó để thay đổi mọi chuyện.

Giang Tê Ngô hẳn là nên thích một người xứng đôi với em ấy, tuyệt đối không nên bị người cặn bã như chồng nàng làm lỡ dở tuổi thanh xuân tươi đẹp.

Phương Nhan từng bước chắt lọc ý nghĩ của bản thân, không khỏi cảm thấy cách làm của mình hết sức buồn cười.

Có lẽ nàng là người duy nhất vì tiểu tam mà mất công suy nghĩ đến thế, đại khá cũng tại nàng quá rảnh rỗi sao? Phương Nhan lắc đầu, loại bỏ ý tưởng nhức não này ra khỏi đầu, vì lúc này nàng đã tới cục cảnh sát.

Cho dù là đêm khuya, phòng làm việc vẫn mở đèn sáng trưng.

Phương Nhân thuộc đội tấm hình cảnh, thành phố Thiên Đường là thủ đô, cho nên tài nguyên cảnh lực được bố trí khá dày. Hình cảnh có đến mười tổ đội, mỗi đội khoảng hai ba chục người, vì muốn động viên mọi người tích cực phát huy, cục trưởng thường tiến hành họp bình xét. Trừ phi là đại án, lúc ấy mới điều động nhân lực từ mỗi đội khác nhau để thành lập tổ chuyên án, có thể nói ngoài thời điểm đó thì quan hệ đồng nghiệp giữa các đội kỳ thực so với kẻ thù cũng không khá hơn là bao. Nhất là khi đội khác đang gặp vụ án khó khăn, Phương Nhân xuất hiện sẽ càng thêm khó xử.

Nhìn thấy Phương Nhan, ánh mắt đội trưởng đội nhất hình cảnh thoáng chốc sáng ngời.

Phương Nhan có loại dự cảm không tốt, nàng bước nhanh hơn, muốn rời khỏi đất thị phi này, nhưng Nhất đội trưởng đã chặn nàng lại, ra vẻ soái khí áp nàng vào tường.

"Phương Nhan, chuyên gia tâm lý tội phạm đúng không?". 

Phương Nhan vòng qua hắn, Nhất đội trưởng không buông tha, trực tiếp nói: "Chúng ta liền thẳng thắng a! Bên đội tôi có vụ án muốn nhờ cô hỗ trợ".

Phương Nhan quay đầu muốn đi, nhưng Nhất đội trưởng đã đem băng video ghi hình vụ án bày trước mặt nàng. Phương Nhan vốn không muốn xem, có điều nhìn thoáng qua video, nàng lại bị hấp dẫn.

-------

Editor:

Bắt đầu chương sau rất dài, nhìn chữ khá ngán ngẩm nên là cập nhật sẽ chậm hơn nhe!