Editor : BlackObs
------------------
< Người chơi chọn con đường cách thức mà không ai nghĩ tới để làm nên chiến thắng >
Dĩ nhiên tất cả mọi chuyện đều là Phương Nhan lừa gạt Giang Tê Ngô.Khi tỉnh táo lại, Phương Nhan nhận ra Giang Tê Ngô mới là đáng thương nhất, bị Chung Vĩ Triết lừa tình, lại còn bị vợ hắn đùa bỡn tình cảm bạn bè. Nhưng lời nói dối là một thứ rất kỳ diệu, đã bắt đầu nói rồi thì khó lòng ngừng lại.
Hiện tại phải làm gì đây?
Phương Nhận nỗ lực suy tính biện pháp vẹn toàn, nàng cũng không biết tại sao mình phải cố gắng che giấu tung tích như vậy. Rõ ràng, nàng có thể nhảy ra hùng hồn chỉ thẳng mặt Giang Tê Ngô mà mắng rằng 'Cô là đồ tiểu tam mau cút xa chồng tôi'. Nhưng vừa nghĩ tới sự dịu dàng của Giang Tê Ngô, nghĩ tới Giang Tê Ngô luôn quan tâm đến mình, Phương Nhân liền không nỡ.
"Bà xã, đang nhìn cái gì mà nhập tâm đến vậy?". Chung Vĩ Triết từ thư phòng đi ra, nhìn thấy Phương Nhan đang ở phòng khách ngẩn người. Hắn tò mò đi lại gần, muốn xem nội dung mà Phương Nhan đang xem, chợt trong thoáng giây hắn lờ mờ thấy giao diện màn hình dường như biến đổi.
Hắn chớp mắt nhìn lần nữa, thậm chí cảm giác mình mới vừa thấy được chữ 'Tê', là hắn đọc sách nhiều quá nên mệt mỏi sinh ra ảo giác sao? Hay chẳng lẽ sự chột dạ của hắn đã làm vợ hắn phát giác chuyện tình nhân bên ngoài.
"Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là sư phụ gọi em đến học viện Thiên Đường dạy thế một buổi".
"Đây là chuyện tốt a!". Chung Vĩ Triết lập tức trả lời, hắn thật sự vui vẻ vì Phương Nhan có thể lên lớp dạy học, nhưng giây kế tiếp, hắn bỗng nhiên cảm thấy có chỗ không đúng.
Nếu Phương Nhan đi học viện, đồng nghĩa nàng có thể tuyên bố nàng là vợ của giáo sư tâm lý học Chung Vĩ Triết. Nghĩ đến bản thân phải vất vả bốn năm mới theo đuổi được Giang Tê Ngô, trong lòng Chung Vĩ Triết liền run rẩy.
"Anh cũng biết là em về nước không phải trong vẻ vang gì, đợi chuyện này qua, nói không chừng ngày nào đó em lại bị triệu hồi về Mỹ...Mà em cũng không muốn để gương mặt mình nổi danh, sẽ khiến tên sát nhân hàng loạt kia chú ý". Phương Nhan giải thích.
"Anh có xem qua vụ án, tên tội phạm đó thật quá điên cuồng...Bà xã, ý của em là kẻ sát nhân rất có thể đã theo em về đây?!".
Phương Nhan gật đầu, nàng không muốn đứng ở trên giảng đường, công khai giới thiệu mình là Phương Nhan, cùng Chung Vĩ Triết là quan hệ vợ chồng.
"Cho nên...Vĩ Triết, đành ủy khuất anh rồi, em sẽ không nói cho bất kì ai biết anh là chồng em". Phương Nhan ra vẻ khổ tâm, vỗ vỗ bàn tay Chung Vĩ Triết.
Chung Vĩ Triết cũng tỏ vẻ thông cảm, nhưng lòng thì vui đến nở hoa, "Không có gì, em cũng là vì đại cục làm trọng....thật sự là khó cho em, sống chung với anh lâu như vậy, lại không thể nói cho mọi người biết em là vợ của anh Chung Vĩ Triết".
Phương Nhan trông coi biểu tình bi thương của hắn, âm thầm cười nhạt.
Có lẽ ở phương diện diễn xuất, bọn họ đúng là trời sinh một đôi.
Nhìn dung mạo xinh đẹp của Phương Nhan, Chung Vĩ Triết động tâm muốn ôm lấy người vợ đã mấy năm không có gần gũi, hắn ôn nhu nói: "Nhan Nhan, anh muốn....".
Phương Nhan lập tức tránh đi, áy náy nói: "Xin lỗi, em muốn soạn giáo án...".
Sắc mặt Chung Vĩ Triết trở nên khó coi, nhưng cũng không nói gì. Thấy Phương Nhan đã đi vào phòng dành cho khách, hắn móc điện thoại di động ra, gõ gõ vài chữ.
[ wechat ] Chung Vĩ Triết: Tê Ngô, chúng ta hẹn hò nhé! Thứ hai tới!
[ wechat ] Giang Tê Ngô: Ngày đó có lớp của một giáo sư rất lợi hại, em muốn đi nghe giảng.
[ wechat ] Chung Vĩ Triết: Anh muốn dẫn em đến chỗ này, nó chỉ mở cửa vào thứ hai thôi.
[ wechat ] Giang Tê Ngô: Vậy ạ, vậy cũng được.
Giang Tê Ngô miễn cưỡng đáp ứng, Chung Vĩ Triết thở phào nhẹ nhõm. Khóe miệng hắn treo lên nụ cười, chắc là đắc ý vì hắn đã thiết kế cục diện thành công, không để cho vợ và tình nhân gặp mặt nhau.
Nhưng Chung Vĩ Triết vĩnh viễn không biết được, trong căn phòng kia, Phương Nhan cũng đang hé ra khe cửa quan sát hắn.
Trông thấy Chung Vĩ Triết cười, Phương Nhan liền hiểu hắn đã dàn xếp ổn thoả. Khoé miệng nàng cũng giương lên, nàng rất hài lòng với hiệu suất làm việc của Chung Vĩ Triết.
Giáo sư tâm lý học tuy đáng sợ, nhưng khi có một người vợ là chuyên gia tâm lý tội phạm thì hắn chẳng qua chỉ ở hạng tép riu mà thôi.
Phương Nhan thả lỏng tinh thần, bắt đầu thu thập tài liệu, tạo slide và video các thứ, chuẩn bị đón chào buổi giảng dạy đầu tiên trong đời mình.
Thời gian càng chạy càng nhanh, mới đây đã tới thứ hai.
Chung Vĩ Triết dậy thật sớm, lấy cái cớ tuyệt đẹp là đi gặp một người bạn cũ, Phương Nhan mỉm cười đưa mắt nhìn hắn đi xa. Nàng biết, người bạn trong miệng Chung Vĩ Triết chính là Giang Tê Ngô, chẳng qua hiện giờ nàng không muốn vạch trần, nàng thậm chí còn muốn cảm ơn Chung Vĩ Triết, vì đã giúp nàng xử lý rắc rối mang tên Giang Tê Ngô.
Chung Vĩ Triết ra ngoài, Phương Nhan cũng về phòng thay trang phục.
Một thân đồ công sở, mang kính gọng đen, tóc buộc đuôi ngựa toát ra vẻ năng động giỏi giang, làm cho ngũ quan nhu hòa của nàng trở nên mạnh mẽ hơn. Phương Nhan cực kỳ thích hợp mặc đồ công sở, đó là một vẻ đẹp khó cưỡng, loại khí chất này làm cho người ta không thể không chú ý.
Bất quá Phương Nhan thích làm việc một cách thầm lặng, đầu tiên nàng đi tìm viện trưởng, hai người khách sáo cùng nhau nói chuyện phiếm.
Đề tài xoay quanh sư phụ của Phương Nhan, việc Phương Nhan ra sách...Lúc viện trưởng hỏi nàng đã kết hôn có con gì hay chưa, Phương Nhan cười trả lời: "Em kết hôn rồi". Nàng đung đưa ngón tay đeo nhẫn, thật thà khai báo, nhưng không nói cho viện trưởng biết nửa kia của mình là ai.
"Nghe đâu chồng em hình như cũng là người của học viện chúng ta, có tiện tiết lộ là ai không?".
"Xin lỗi, em không thể nói... Nghề nghiệp của em tương đối nguy hiểm, em không muốn mình còn trẻ mà đã thành quả phụ". Phương Nhan mỉm cười đáp lại.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao ngoại trừ người nhà thân thích, trong học viện lại không có ai biết chuyện Chung Vĩ Triết đã có vợ.
Làm cái nghề cảnh sát này, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có thể đột ngột bị trả thù. Mà những kẻ Phương Nhan đối mặt toàn là tội phạm hung ác. Nàng thậm chí không biết, khi nguy hiểm thật sự tới, nàng có đủ khả năng bảo vệ chính mình hay không nữa.
"Cũng đúng...ôi chao, thật khổ a...". Viện trưởng cười cười, như là thông cảm cho việc Phương Nhan giữ bí mật.
Phương Nhan cũng cười, nghĩ thời gian còn sớm, nàng nói với viện trưởng, "Em đã lâu không về trường, muốn đi xung quanh nhìn một chút...".
Viện trưởng vui vẻ đồng ý, từ trong ngăn kéo lôi ra một quyển tạp chí, "Đây là tập san của trường mình, trong đó có bản đồ...mấy năm nay trường cũng thay đổi nhiều lắm...Đúng rồi, cô Trương, hôm nay cô không có tiết dạy, không bằng cô đi cùng cô Phương đi".
Cô Trương nãy giờ vẫn ngồi im đáp ứng, tựa hồ có vẻ không tình nguyện.
Phương Nhan liếc mắt một cái liền nhìn ra, nàng cũng làm bộ cao hứng bằng lòng. Nhưng vừa ra khỏi cửa, nàng nói với đối phương, "Cô Trương, cô cứ đi hẹn hò đi. Tôi tự mình tham quan được".
Cô Trương lộ vẻ ngạc nhiên, không hiểu tại sao Phương Nhan biết mình đang nóng lòng muốn đi hẹn hò. Bất quá, cô Trương vẫn nói tiếng cảm ơn rồi vui sướng rời đi. Còn Phương Nhan thì cầm bản đồ bắt đầu hành trình thăm dò học viện.Xung quanh thay đổi thật nhiều, Phương Nhan cảm giác như mình đang quay về thời đại học, chỉ tiếc rằng hết thảy cũng chỉ là mộng tưởng.
Dạo quanh một hồi, Phương Nhan đi đến giảng đường.
Bên trong đã tụ tập rất nhiều người, một phần là sinh viên tâm lý học, một phần là những sinh viên chuyên ngành khác, mọi người rõ ràng đều rất hứng thú với tâm lý học tội phạm. Phương Nhan ngồi ở hàng đầu tiên, đem máy tính xách tay và các thiết bị cần dùng đặt trong ngăn tủ, sau đó tiếp tục xem tập san của trường.
Nội dung tràn đầy nhiệt huyết, có cả phần giới thiệu chi tiết những sự kiện hoạt động trong mười hai tháng, ví dụ như vũ hội hoá trang đêm trước lễ Giáng Sinh. Xem đến đây, Phương Nhan nhìn thấy gương mặt quen thuộc.
Ở học viện Thiên Đường này, chỉ có hai người làm cho Phương Nhan nhìn thấy quen mắt. Một người là chồng nàng - Chung Vĩ Triết, người còn lại chính là tiểu tam Giang Tê Ngô.
Trùng hợp là cả hai người đều ở trong cùng một bức ảnh, có điều bọn họ nhận được giải thưởng khác nhau.
Giang Tê Ngô trang điểm ăn mặc như một phù thuỷ, gương mặt lạnh, vô cùng xinh đẹp, người trong ảnh cùng với Giang Tê Ngô mỗi khi xuất hiện trước mặt Phương Nhan, hoàn toàn là hai thái cực khác nhau. Nhưng mặc kệ là Giang Tê Ngô nào, thì hầu như ánh mắt toàn trường đều tập trung trên người cô.
"Rất đẹp có phải hay không?". Bên cạnh đột nhiên có giọng nói vang lên.
Phương Nhan giật mình quay qua, bắt gặp một nam sinh đang tươi cười với nàng.
Hắn cười rộ lên như ánh mặt trời rạng rỡ, ngũ quan phóng khoáng, là một nam sinh rất đẹp trai. Trong thoáng chốc, Phương Nhan cảm thấy cậu ta chẳng khác gì phiên bản nhỏ của Lý Bân Bân. Tuy nhiên nam sinh này chung quy cũng không phải Lý Bân Bân, hắn hưng phấn chỉ vào ảnh chụp trong tạp chí, mở miệng hỏi: "Cô bạn này có phải là rất đẹp hay không?".
Nam sinh không hề nhút nhát e dè, trái lại còn tích cực thể hiện sự cuồng nhiệt đối với bạn nữ trong ảnh.
Nụ cười của hắn cũng lan toả sang Phương Nhan, nàng cười nói: "Em chụp đẹp lắm".
Nam sinh còn đang hào hứng muốn kể thêm điều gì đó, chợt nghe Phương Nhan nói, hắn ngây ngẩn cả người.
"Làm sao chị biết là ảnh em chụp?".
Phương Nhan mỉm cười chỉ vào máy chụp hình của hắn, "Phản ứng của em nói cho chị biết... Hơn nữa, chị còn biết là em thích cô nữ sinh này".
Khuôn mặt nam sinh hơi đỏ lên, kinh ngạc không thốt nên lời, hắn bắt đầu quan sát đánh giá Phương Nhan.
"Chị không phải là sinh viên trường tụi em a!".
Phương Nhan cười đáp: "Uh, không phải, chị đến lớp này thôi".
Nam sinh cười hì hì, ngồi xuống cạnh Phương Nhan, "Sức hút của chuyên viên do tỉnh sở mời đến giảng dạy thật không thể đùa nha, ngay cả người xinh đẹp như chị gái đây cũng đến nghe giảng".
Phương Nhan yên lặng mỉm cười, nàng không nói cho nam sinh biết mình không phải tới lớp nghe giảng mà là tới để giảng."Nhưng mà chị gái, vì sao chị biết hình là em chụp, cả chuyện em thích cô bạn đó nữa". Hắn tiếp tục đặt câu hỏi, giống như trong lòng có tới mười vạn cái vì sao.
Phương Nhan đáp lại: "Cái này không phải rất rõ ràng sao? Thông thường người ta sẽ không dùng phương thức bắt chuyện lỗi thời như vậy...càng sẽ không đi khen một cô gái khác, quan trọng nhất là...".
Nam sinh thích thú, bị ngôn từ của Phương Nhan hấp dẫn, hắn hưng phấn hỏi: "Quan trọng nhất là cái gì?".
Phương Nhan chỉ vào tên người chụp ảnh trong tạp chí, rồi lại chỉ ba chữ to viết trên quyển sách mà hắn đang cầm.
"Trời ạ, em vậy mà lại bị chính mình bán đứng!". Nam sinh sửng sốt, nở nụ cười.
Giờ thì hắn đã hiểu mình bị bại lộ thân phận không phải do cái máy chụp hình, mà là tên trên sách và tạp chí giống nhau.
"Không sai, em tên Tạ Tử Kỳ, mà làm sao chị biết em thích cô ấy?".
Lần này Phương Nhan lại đáp rõ ràng, nàng nhìn Giang Tê Ngô hết sức xinh đẹp trong tấm ảnh, trả lời: "Bởi vì em yêu cô ấy, cho nên ảnh chụp rất có hồn".
Tạ Tử Kỳ cảm thấy lời này rất thâm thuý, hắn còn muốn hỏi tiếp nhưng tiếng chuông đã reo vang.
Người xung quanh đã ngồi nghiêm chỉnh vào vị trí, mà trên bục lại không thấy bóng dáng giảng viên.
Qua vài phút vẫn không có ai. Tiếp theo, Phương Nhan chậm rãi đứng lên, nhìn bộ dáng của nàng, Tạ Tử Kỳ cho rằng Phương Nhan sốt ruột chuẩn bị rời đi, hắn vội vàng nói: "Mỹ nữ, chờ một chút thôi, nói không chừng giáo sư bị chuyện gì làm cho trễ nãi".
Phương Nhan khắc chế nụ cười nơi khoé miệng, nàng không ngừng bước cho đến khi đứng trước bục giảng, nàng lấy máy tính xách tay ra kết nối với máy chiếu, trên màn hình lập tức hiển thị một cái tiêu đề.
[ Chân Dung Tâm Lý Tội Phạm ]