*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thịnh Kiều cầm điện thoại ngẩn ra vài giây.
Cửa phòng bị Chung Thâm gõ vang, anh ta gọi cô cùng đi ăn sáng, Thịnh Kiều thu hồi suy nghĩ sâu xa, trả lời: "Chờ bộ phim của em đóng máy đi, không thể ảnh hưởng đến việc quay chụp của đoàn phim."
Kiều Vũ đồng ý, dừng một chút, lại nói: "Thịnh Kiều, cá nhân tôi có mấy câu muốn nói cùng cô."
"Anh nói đi."
"Trận chiến này cho dù chúng ta đánh như thế nào thì cũng không thể bảo đảm ảnh chụp sẽ không bị tiết lộ. Nếu có thể, tôi nói nếu, tôi nghĩ cô nên tìm cách lấy được những tấm ảnh đó trước khi khởi tố."
Thịnh Kiều bị người anh trai ngay thẳng của mình chọc cười một chút: "Kiều Vũ, lời này không phải là lời mà một luật sư nên nói."
Kiều Vũ đương nhiên cũng biết, trầm mặc một lát, xấu hổ nói: "Chỉ là đề nghị cá nhân ha."
Tuy chỉ như vậy nhưng Thịnh Kiều vẫn rất cảm động: "Em biết, anh yên tâm."
Cô không phải chưa suy xét qua đề nghị này của Kiều Vũ. Lấy được mấy tấm ảnh gốc rồi tiêu hủy, Cao Mỹ Linh không có nhược điểm uy hiếp cô, đồng nghĩa với việc không đánh mà thắng. Nhưng làm được việc này thật sự quá khó, cô cũng đâu thể hack di động, máy tính, két sắt của Cao Mỹ Linh đúng không? Huống chi cô cũng không biết ảnh gốc được giấu ở đâu.
Trong lòng có chuyện, khó tránh khỏi vẻ mặt có chút rầu rĩ không vui. Thời điểm ăn sáng, Chung Thâm đánh giá cô vài lần, thở dài: "Hôm nay hai người đều làm sao vậy? Cô như vậy, Phó Tử Thanh cũng như vậy."
Thịnh Kiều cắn một miếng bánh bao: "Phó Tử Thanh làm sao vậy?"
"Không biết chọc phải ai, sáng nay một loạt account marketing bịa đặt cậu ta ngoại tình lúc học đại học. Công ty quản lý của cậu ta lên tiếng bác bỏ tin đồn cũng không được, bây giờ tìm tên Phó Tử Thanh chỉ toàn tin hắc cậu ta, tố cáo đều tố cáo không được."
"Bác bỏ tin đồn là được, người tin tưởng cậu ấy trước sau cũng sẽ tin tưởng. Còn những chuyện bịa đặt trên Weibo thì nói đoàn đội của cậu ấy viết chương trình tự động báo cáo không phải là được rồi sao."
Chung Thâm nhìn cô bằng biểu tình cô đùa tôi à: "Cô nói viết chương trình là có thể viết sao? Còn tự động báo cáo, việc đó có khác gì phá tường lửa và chương trình vận hành của Weibo, bóp méo số liệu đâu?"
Thịnh Kiều sửng sốt một chút: "Tôi nghĩ việc đó rất đơn giản."
"Nếu thật sự có người có thể viết chương trình tự động báo cáo, vậy người đó chắc cũng có thể trực tiếp hack chương trình chính của Weibo, trực tiếp gây rối mạng Sina*. Trình độ này, hẳn là hacker đứng đầu trong nước."
(*) Sina Weibo là một trang mạng xã hội dạng tiểu blog của Trung Quốc, cũng tương tự như Twitter hay Facebook. Đây là một trong những trang phổ biến nhất tại Trung Quốc, thu hút trên 30% người dùng mạng, với một mức thâm nhập thị trường cũng giống như những gì Twitter đã tạo dựng ở Mỹ. Vừa nói hết lời, anh ta phát hiện Thịnh Kiều phía đối diện đột nhiên run lên.
Chung Thâm kỳ quái nói: "Cô run gì vậy?"
Thịnh Kiều chợt đứng lên, cơm sáng cũng không ăn: "Tôi đi gọi điện thoại, anh từ từ ăn, lúc đi phim trường nhớ mang theo hai cái bánh bao cho Phó Tử Thanh."
Cô chạy một đường về phòng khách sạn, mở máy tính ra, gửi tin nhắn cho Vượng Tử: Vượng Vượng, cậu đang làm gì?
Vượng Tử luôn trả lời rất nhanh: Đi học nha, làm sao vậy hội trưởng? Có nhiệm vụ sao?
Tiểu Kiều muốn nỗ lực trở nên mạnh mẽ: Hội trưởng hỏi cậu chuyện này, cậu phải thành thật trả lời.
Vượng Tử: Được, tuyệt đối thành thật.
Tiểu Kiều muốn nỗ lực trở nên mạnh mẽ: Cậu có thể hack máy tính di động của người khác, thực hiện thao tác cắt bỏ văn kiện không?
Vượng Tử: Hội trưởng chị muốn làm gì?
Tiểu Kiều muốn nỗ lực trở nên mạnh mẽ: Trả lời chị!
Vượng Tử: Có thể. Nhưng chuyện này trái pháp luật mà, em không làm chuyện trái pháp luật.
Tiểu Kiều muốn nỗ lực trở nên mạnh mẽ: Buổi chiều cậu có khóa học không? Chúng ta gặp mặt đi.
Vượng Tử: Hội trưởng, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Chị như vậy em rất loạn đấy.
Tiểu Kiều muốn nỗ lực trở nên mạnh mẽ: Chuyện rất gấp, có liên quan đến Kiều Kiều.
Vượng Tử: Kiều Kiều của em làm sao vậy?
Tiểu Kiều muốn nỗ lực trở nên mạnh mẽ: Gặp mặt rồi nói.
Thịnh Kiều hỏi rõ địa chỉ, cũng may trường đại học của Vượng Tử ở thành phố bên cạnh, cô gọi cho đạo diễn lấy lí do bị bệnh nhẹ xin nghỉ rồi mang kỹ kính râm và mũ, trang bị đầy đủ ra cửa đón xe.
Ba giờ sau Thịnh Kiều đến tiệm net hai người đã hẹn trước, Vượng Tử là khách quen của nơi này, báo tên của cậu là chủ tiệm lập tức đưa Thịnh Kiều đến phòng Vượng Tử thường ngồi. Vượng Tử còn chưa tan học, Thịnh Kiều ngồi trên sofa trong phòng chơi trò chơi, bị mùi khói thuốc trong quán hun đủ.
Nửa giờ sau cửa phòng bị đẩy ra, một thiếu niên có khuôn mặt trẻ con đội mũ lưỡi trai tiến vào.
Thấy người trong phòng mang kính râm đội mũ, cậu đứng ở cửa sửng sốt một chút rồi ngẩng đầu nhìn lại số phòng, hoài nghi mình đi nhầm. Thịnh Kiều nhanh chóng vẫy tay: "Là Vượng Vượng sao?"
Thiếu niên gật gật đầu, Thịnh Kiều gỡ kính râm và mũ của mình xuống, "Vào đi."
Vượng Tử nhìn mặt cô chằm chằm, hai giây sau lập tức kéo cửa lại, lại nhìn lên camera trên vách tường, nhanh chóng gỡ mũ xuống che màn ảnh camera lại.
Làm xong tất cả mới quay đầu nhìn Thịnh Kiều, nhìn nửa ngày, cậu cười lên một chút: " Tiểu Kiều tỷ tỷ, chị như thế này cũng quá...."
Thịnh Kiều cũng cười rộ lên.
Thật kỳ lạ, minh tinh và fan lần đầu gặp mặt trong tình cảnh như thế này vậy mà lại không xấu hổ một chút nào.
Vượng Tử là một người thông minh, trong nháy mắt nhìn Thịnh Kiều đã biết cô xảy ra chuyện lớn gì đó mới có thể không tiếc đến tìm cậu, sau khi chụp chung một bức ảnh cậu liền đi thẳng vào vấn đề: "Tiểu Kiều tỷ tỷ, chị gặp chuyện phiền toái gì sao? Có việc gì cần em chị cứ nói!"
Mắt Thịnh Kiều mạc danh kỳ diệu có chút nóng.
Đây là fan đấy, cậu thích cô cũng giống như cô thích Hoắc Hi. Cô sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì làm thương tổn Hoắc Hi, cô tin tưởng fan của cô cũng sẽ không, đó là người mà cô có thể tín nhiệm. Bởi vì trong mắt cậu cũng có ánh sáng hệt như cô, tên là thích quang*.
(*) Thích trong yêu thích, quang: ánh sáng. Không biết dịch sao nên để nguyên.
Thịnh Kiều lấy từ trong túi xách bản sao của hợp đồng đưa cho Vượng Tử, "Tháng sau chị sẽ thưa kiện công ty quản lý, đến lúc đó mọi người sẽ biết nội dung của phần hiệp ước này, em xem trước đi."
Vượng Tử vẻ mặt nghi hoặc lật hợp đồng, xem đến cuối thì giận dữ nhảy dựng lên: "Thật sự khi dễ người khác quá rồi! Chị! Em đây lập tức phóng hỏa thiêu rụi cái công ty đó!"
Thịnh Kiều không nhịn cười được: "Mau ngồi xuống, nghe chị nói."
Vượng Tử tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhịn xuống phẫn nộ ngồi xuống: "Chị cứ nói."
"Chị ký phần hiệp ước này là vì ba chị trước đó nợ một khoản tiền vay nặng lãi rất lớn, ông ta còn chưa trả tiền đã bỏ chị và mẹ rồi nhảy lầu tự tử. Tinh Diệu giúp chị trả hết số nợ nhưng đổi lại chị phải ký phần hiệp ước này."
Vượng Tử hốc mắt hồng hồng, khuôn mặt đều là đau lòng cho idol của mình phải chịu khổ sở, "Tiểu Kiều tỷ tỷ, thật xin lỗi, chúng em không biết những chuyện này, chúng em...." Cậu dừng một chút, nắm chặt nắm tay: "Chị, có phải Tinh Diệu đang giữ nhược điểm của chị không? Bọn họ lấy cái đó uy hiếp không cho chị giải ước?"
"Đúng vậy."
"Chị yêu cầu em hack di động và máy tính của công ty rồi xóa bỏ những nhược điểm đó?"
Thịnh Kiều vững vàng: "Đúng vậy."
Vượng Tử nắm chặt tay, hàm răng cắn đến gắt gao: "Chị yên tâm, chuyện này giao cho em!"
Thịnh Kiều nhìn cậu nửa ngày, cúi người nhẹ nhàng ôm cậu: "Cảm ơn em nhiều, Tiểu Vượng."
"Tiểu Kiều tỷ tỷ, chị tín nhiệm em như vậy, nói với em những chuyện đó, còn tự mình đến tìm em, em nhất định không làm chị thất vọng."
Tức giận xong rồi, Vượng Tử nhanh chóng khôi phục sự chuyên nghiệp, hỏi rõ ràng số điện thoại, hòm thư và các tài khoản xã giao khác của Cao Mỹ Linh. Theo phân tích của Thịnh Kiều dựa trên tính cách của Cao Mỹ Linh, chị ta cường thế như vậy thì chắc hẳn sẽ không chia sẻ ảnh gốc cho người thứ hai, chỉ cần thu phục được chị ta thì sẽ không còn nỗi lo về sau.
Thịnh Kiều chỉ xin nghỉ ở đoàn phim nửa ngày, còn phải về đoàn phim, Vượng Tử đi phía trước vỗ ngực đảm bảo, trước khi chính thức khởi tố cậu nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Mang kỹ kính râm và mũ, đi đến cửa, Thịnh Kiều lại xoay người lại, dừng một chút mới hỏi cậu: "Tiểu Vượng, chị có thể hỏi em tại sao lại thích chị không?" Cô cười một chút, "Rốt cuộc, có vẻ như chị không có ưu điểm gì."
"Ai nói?" Vượng Tử căm phẫn, "Bảo sao lại vậy, đều là một đám tục nhân nước chảy bèo trôi!"
Cậu mím môi, đột nhiên lộ ra vẻ thẹn thùng của thiếu niên, "Tiểu Kiều tỷ tỷ, chị chắc là không nhớ rõ em. Năm trước chúng ta đã gặp nhau ở quán Starbucks mới xây dựng trên đường này."
Thịnh Kiều quả nhiên lộ ra vẻ mặt mê mang.
"Lúc ấy em vừa đá cầu xong, khát muốn mạng, đi vào tiệm muốn mua Frappuccino*, kết quả không mang tiền và di động. Em liền nói bỏ đi, không nghĩ đến lúc ấy chị xếp hàng đằng sau nói với nhân viên cửa hàng chị thanh toán giúp em." Cậu cười rộ lên, trong mắt đều là ánh sáng chân thành tha thiết, "Tuy chị mang khẩu trang nhưng đoạn thời gian đó em trùng hợp đang xem phim của chị nên nhận ra chị ngay. Chị còn cười với em một chút, lúc đó em nghĩ, chị gái nhỏ ôn nhu thiện lương như vậy, nhất định không phải là loại người bọn họ nói!"
Thịnh Kiều nhìn chằm chằm cậu, một lúc lâu sau, cô giơ tay xoa nhẹ đôi mắt, "Lần sau sẽ mời em đi uống Frappuccino, chị đi đây."
"Tạm biệt chị, trên đường cẩn thận."
Cho đến khi cô ngồi trên xe về đoàn phim, Thịnh Kiều mới lấy ra di động đã tắt âm.
Đều bị Chung Thâm đánh bạo, còn có vài tin nhắn của Phó Tử Thanh, hỏi cô có phải đang đến bệnh viện không, thân thể thế nào. Thịnh Kiều trả lời từng cái rồi nhắm mắt lại dựa ra sau.
Không biết vì sao trong lòng cô có chút khổ sở.
Cô cũng không biết cô khổ sở cái gì, từ trước đến nay cô đều rất kiên cường. Một mình đi học ở nước ngoài, gặp phải chủ nhà lừa gạt, hơn nửa đêm dầm mưa kéo hành lý dọn khỏi ký túc xá cô cũng không khóc.
Nhưng vào giờ phút này hốc mắt lại chua xót không chịu được. Gắt gao nhắm mắt lại, nước mắt vẫn từ khóe mắt chảy xuống.
Cô đang khổ sở gì vậy?
Là vì Thịnh Kiều, hay là vì chính mình?
Cô bỗng muốn khóc lớn một trận.
******
Gần đến chạng vạng Thịnh Kiều mới chạy về phim trường.
Cô còn cảnh diễn đêm, toàn đoàn phim đang chờ, không có thời gian để cô khóc.
Phó Tử Thanh bị account marketing lăn lộn một ngày nên cũng không còn tinh thần gì, đoàn phim luôn hoan thanh tiếu ngữ* lại lộ vẻ trầm trầm đầy tử khí, quay xong cảnh diễn cuối cùng liền kết thúc công việc rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
(*) Hoan thanh tiếu ngữ: nói cười vui vẻ Thịnh Kiều vừa tắm rửa xong đã có người gõ cửa. Vừa mở cửa đã thấy Chung Thâm mang theo bao lớn bao nhỏ đứng ở ngoài cửa cười tươi như hoa, "Đã đến giờ ăn khuya!"
Thức ăn thật sự rất phong phú, nhưng nhìn thế nào cũng giống thực phẩm dinh dưỡng cho thai phụ, Thịnh Kiều thậm chí phát hiện nhân sâm trong canh gà. Chung Thâm lo lắng sốt ruột nói, "Kiều Kiều, thân thể cô bị bệnh tôi cũng không giúp được gì, chỉ có thể đem nhân sâm trồng trong đất nhà tôi cho cô ăn. Đây, ăn nhiều một chút, không đủ thì còn."
Bây giờ Thịnh Kiều mới biết nhà Chung Thâm trồng nhân sâm.
Cô uống một ngụm canh gà: "Gọi Phó Tử Thanh đến ăn bồi bổ đi."
Chung Thâm tức khắc bày ra vẻ lão đại không vui, nhưng dưới sự trừng mắt uy hiếp của Thịnh Kiều, anh ta đành không tình nguyện gọi điện thoại cho Phó Tử Thanh, không bao lâu sau ba người đã tụm lại.
Ăn uống no đủ, xỉa răng sạch sẽ, ba người ngồi liệt ở đuôi giường, Chung Thâm nói: "Chúng ta tâm sự về mộng tưởng đi."
Qua một lát, Phó Tử Thanh mở miệng trước: "Giấc mộng của tôi là có một ngày được xuất hiện trên màn ảnh lớn."
Tính một chút, Phó Tử Thanh tốt nghiệp trung diễn cũng được 4-5 năm, chạy không ít vai phụ, quần chúng, cho đến hôm nay mới nhận được bộ phim đầu tiên được diễn nam chính, vẫn là nam chính phim đam mỹ.
Phim còn chưa quay xong người còn chưa hoàn toàn nổi, anti-fan đã ra trước, một ngày liền đem anh người ngã ngựa đổ. Hiện tại nói về mộng tưởng có vẻ còn hơi sớm.
Trong số ba người Chung Thâm vô tâm vô phổi nhất, "Mộng tưởng của tôi đơn giản hơn nhiều, được ăn được uống được chơi, sống một đời vui vẻ là được."
Gia đình anh ta giàu có từ nhỏ, lớn lên đẹp trai, một đường thuận buồm xuôi gió, vào giới giải trí cũng không cần quá nỗ lực, từ đầu chỉ có người truy tìm ngôi sao cầu anh ta ký kết. Đúng là đồng nhân bất đồng mệnh mà.
Anh ta nói nửa ngày, cuối cùng quay đầu hỏi Thịnh Kiều: "Kiều Kiều, cô thì sao?"
Thịnh Kiều cúi đầu nhìn bọt khí trong ly đồ uống của mình, hơn nửa ngày, lắc lắc đầu: "Tôi không có mộng tưởng."
Cô chỉ có phiền toái.
Một đống phiền toái lớn chờ cô giải quyết.
______☆______
(*) Frappuccino: là loại thức uống có nguồn gốc từ Boston – Mỹ và thuộc quyền sở hữu của hệ thống thương hiệu cà phê nổi tiếng thế giới – Starbucks. Frappuccino được tạo nên từ sự pha trộn giữa cà phê, đá bào cùng nhiều nguyên liệu khác và thông thường, ở trên một ly Frappuccino sẽ có một lớp whipping cream rất dày. - ------
Lời editor: Cảm ơn bạn... đã bình luận cổ vũ mình và 1 bạn đã liên tục bình chọn cho mình trong đêm qua. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ mình nha ~//v//~