Editor: HoàngLãoTà

Từ trong phòng cầm hộp thuốc đi ra, Nam Thế Dương nhanh chóng đi về phía cô, cuối cùng ngồi xuống trước mặt cô, "Nâng chân lên, tôi nhìn bàn chân em một chút".

"Ừ" Nghe lời nhấc chân, Văn Đình Tâm vui vẻ nhìn hắn, "Anh không để ý chân thối sao?"

Vốn là cũng chỉ nói đùa cho vui, không nghĩ tới, Nam Thế Dương lại trả lời vô cùng thẳng thắn, "Để ý"

Văn Đình Tâm trơ mặt, rụt chân lại, "Ha ha, vậy anh ngửi một chút"

"Này" Giữ chặt mắt cá chân cô, Nam Thế Dương lắc đầu bật cười, nói chuyện vô cùng ngay thẳng: "Chân em không thối, tôi biết mà".

Thật là, một câu nói như vậy thôi lại khiến trong lòng Văn Đình Tâm vui đến nở hoa.

Có đôi khi cô thật sự cảm thấy, một phụ nữ hơnbamươi như cô thật không biết xấu hổ. Được người ta khen ngợi lại cảm thấy đắc ý như vậy.

Cởi giày ra, Nam Thế Dương đặt chân cô gác lên đầu gối của mình, chăm chú nhìn vết thương.

Đúng là đã kết vảy, nhìn qua cũng không tệ lắm.

"Tôi chỉ sáttrùngqua một chút, kết vảy rồi cũng không cần bôi thuốc" Nói xong câu này, lấy thuốc sáttrùngvà bông gòn bôi lên chân cô.

Văn Đình Tâm nhàn rỗi chuyên chú nhìn Nam Thế Dương, thật sâu, đến mức lạc vào đó lúc nào cũng không biết. Kể từ khi cô bực tức viết trên cuốn vở là "thích hắn", thì cô thường xuyên nhìn hắn đến mức xuất thần.

Kiếp trước sống đếnbamươihaituổicho tới tận bây giờ cũng chưa từng nói tiếng yêu, dây dưa cùng hắn mười bốn năm, cô cho là mình không thể nào có lại được cái tình cảm giống như thiếu nữ.

Không nghĩ tớitrùngsinhchưa được bao lâu, cô lại có biểu hiện này...

Không ngờ mười bốn năm đều không thích qua người nào vậy mà...

Nam Thế Dương thật sự rất tốt, bất kể là khi hắnbamươihaituổihay là mười támtuổi. Khuôn mặt đẹp trai vẫn như vậy, mười bốn năm trôi qua, cũng chỉ cởi ra nét trẻ con mà không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của hắn.

Khó trách bao nhiêu người đã từng mắng cô không có tự trọng, không cần một ông xã tốt như vậy, thiên vị cái tên Nam Dư Kiêu kia đoạt gia tài của hắn...

Chuyện cũ thật không nên nghĩ nhiều, càng nghĩ nhiều cô càng cảm thấy mình xấu xa, rất xấu xa. "Thế Dương" Yếu ớt mở miệng, che giấu nội tâm mình, trong phút chốc như vậy, Văn Đình Tâm lòng vòng hỏi, "Anh là một thanh niên tốt như vậy, về sau sẽ muốn cóbàxã như thế nào?

Hỏi chuyện này thật sư cô không biết xấu hổ hy vọng rằng câu trả lời của hắn sẽ có liên quan đến mình...

Hết lần này tới lần khác, Nam Thế Dương trả lời so với lúc trước không chênh lệch lắm, "Tôi chưa cóbàxã, tạm thời cũng chưa muốn có".

Giống như lúc trước hắn nói rằng, "Hắn sẽ không thích phụ nữ, đương nhiên cũng sẽ không thích cô". Những lời này đối với Văn Đình Tâm mà nói là lời từ chối thẳng thừng...

Lần thứbatừ chối...

Văn Đình Tâm ảo não vỗ lên tay mình. Như vậy liên tiếp thất bại, sao cô còn không biết xấu hổ mà hỏi ra chứ?

"Chuyện đó, anh sẽ sống độc thân cả đời đúng không?" Chưa từ bỏ ý định lại hỏi một tiếng nữa, Văn Đình Tâm nhìn hắn chằm chằm.

Nam Thế Dương dừng tay lại, nhíu mày suy nghĩ thật lâu, sau đó do dự nói, "Không rõ nữa".

So với câu trả lời trước, câu trả lời thứhailại làm cho Văn Đình Tâm có một chút hy vọng.

"Nói cách khác là, hắn có khả năng sẽ không sống độc thân?" Vươn người ra phía trước Văn Đình Tâm đầy hào hứng, "Chuyện đó, anh cảm thấy mình sẽ lấy người phụ nữ như thế nào?"

Kết quả, lại vòng trở lại vấn đề cũ...

Lần thứhaicô hỏi vấn đề này, Nam Thế Dương cho dù có ngốc cũng hiểu ra điều gì.

Ngẩng đầu nhìn cô một cái, đối diện với ánh mắt của cô, không ngoài ý muốn Nam Thế Dương lại cảm thấy thẹn thùng.

Lúc này ma xui quỷ khiến trong đầu hắn lại xuất hiện câu nói của Nhĩ Thái trong Hoàn Châu Cách Cách, "Cô ấy có thích huynh hay không tôi không rõ, tôi chỉ biết là cô ấy nhìn huynh sẽ đỏ mặt, nếu như cô ấy nhìn tôi mà cũng đỏ mặt như vậy nhất định tôi sẽ không nhường cô ấy cho huynh".

Chết tiệt đỏ mặt!

Tại sao nhìn cô một cái mặt hắn lại đỏ chứ!

"Văn Đình Tâm, tôi, không biết về phụ nữ nhiều lắm...."

Hắn thẹn thùng nói cho cô biết, lớn như vậy, người phụ nữ hắn hiểu nhất cũng chỉ là cô!

"Vậy anh có muốn..."

"Nhị thiếu" Lúc này, một đám đàn em xuất hiện, chính xác đã cắt đứt đoạn nói chuyện này, "Tụi em đã dọn dẹp xong".

Đứng phía ngoài cửa, đám đàn em mang theo thùng nước lau bước tới nhìn thấyhaingười bọn họ thân mật, không chớp mắt, trong phút chốc hoàn cảnh đó làm mọi người đều lúng túng...

"Được rồi, quyét dọn xong thì trở về đi, tao ở nơi này không sao đâu". Vội vàng buông bàn tay đang cầm cổ chân của Văn Đình Tâm ra. Bị bọn họ nhìn chằm chằm như vậy, mặt Nam Thế Dương đỏ hơn vài phần. "Chuyện đó, trong bang có chuyện gì có thể gọi điện thông báo, không có việc gì thì đừng đến tìm tao".

"Vâng nhị thiếu" Cung kính gật đầu, đám người to con đó đối với Nam Thế Dương vô cùng tôn kính.

Nhìn thấy mấy người đó xoay chân đi vội vàng, Văn Đình Tâm nhanh chóng mở miệng, "Này, những cây chổi và cây lau đó có thể để lại cho tôi không?"

"Vâng, nhị tẩu". Đặt dụng cụ trên tay xuống, sau đó bọn họ mới rời đi.

Quay đầu, Văn Đình Tâm nhíu mày nhìn về phía Nam Thế Dương rất có ý tứ nói, "Nhị tẩu là cái gì?"

Tên nhóc không an phận!

Khi nào thì xưng hô với cô như vậy, mà chính cô cũng không biết. Tà tâm rõ ràng như vậy, còn tránh né?

"Không có gì" Quay đầu đi, đặt chân cô xuống, Nam Thế Dương nhanh chóng đứng dậy, tránh đi, "Em ngồi dậy đi, tôi lấy dép cho em".

"Cái gì vậy, không phải là anh nên giải thích một chút câu nhị tẩu sao?" Nhìn hắn cố ý muốn tránh, Văn Đình Tâm không có ý định để hắn thoát, "Tên nhóc thối, nhị tẩu là ai? không phải là em chứ?"

"Dép ở đâu nhỉ? Có mua đúng lúc mà? Bị tôi để chỗ nào rồi sao?" Lảm nhảm lảm nhảm, Nam Thế Dương đi tới đi lui trong phòng cô, tự cho rằng mình che dấu rất tốt...

"Tên nhóc thối, mau trả lời cho em, đừng tìm dép nữa" Chốnghaitay lên ghế, Văn Đình Tâm nhìn hắn, ánh mắt dõi theo bóng dáng tới lui, "Ôi trời, cứ diễn như vậy thật sự tốt sao?"

"Văn Đình Tâm" Chợt Nam Thế Dương gọi cô.

Một tiếng to như vậy khiến tim Văn Đình Tâm muốn vọt lên tới cổ họng, "A? Thế nào nói?"

"Mới nãy em có mua dép không?"

Lải nhải cái...!

"Tha cái đầu anh, anh giả bộ đi, anh có tin bây giờ em sẽ đánh anh không hả?" Giơ nắm đấm lên, Văn Đình Tâm không nhịn được cười.

Tên nhóc giả vờ ngốc thật đáng yêu.

Đáng yêu làm cho cô không có biện pháp tức giận.

"Văn Đình Tâm, chúng ta không nói về chuyện này nữa được không?" Nhìn cô không có ý tức giận, lá gan Nam Thế Dương cũng lớn hơn tiến đến gần, mới bước về phía mặt cô đã bị cô kéo ngồi xuống.

"Vì sao? Anh lại không được tự nhiên? Lại thẹn thùng?" Đương nhiên, Văn Đình Tâm không có ý buông tha,

Dù sao hơnbamươituổida mặt cũng đã dầy, không có gì là cô không nói được, "Anh xem những huynh đệ kia còn dũng cảm hơn anh, thái độ anh không được tự nhiên là sao chứ?"

"Chúng ta xem ti vi đi" Liếc mắt qua, Nam Thế Dương cầm chiếc điều khiển trên bàn uống nước, chuyển kênh, "Bây giờ chắc là đang chiếu Hoàn Châu cách cách".

Nói sang chuyện khác cứng nhắc như vậy, Văn Đình Tâm thật sự là phục.

Nhìn chằm chằm hắn thật lâu, đối diện là gương mặt giả vờ bình tĩnh kia, Văn Đình Tâm cảm thấy mệt mỏi.

Trong lòng cũng phỏng đoán, rút cục là hắn không thích cô? Hay là do hắn nhát gan không biết.

Vấn đề này đương nhiên không nhận được câu trả lời...

"Được, xem ti vi, Hoàn Châu Cách Cách" Bực tức quay đầu lại, Văn Đình Tâm gật đầu ứng phó, trong long không cam lòng miễn cưỡng nhịn xuống.

Được một lúc, bầu không khí dần yên tĩnh.Haingười cũng không mở miệng nói chuyện, toàn bộ phòng khách chỉ còn âm thanh của phim truyền hình.