“Mẹ nó! Họ Lâm kia ngươi lăn ra đây cho lão tử!” Ân đại gia nộ khí bừng bừng xông đến trước cửa dịch quán đã là chuyện của ba ngày sau.

Vũ Quân sau khi đến Cảnh quốc, vì tránh hiềm nghi đã cùng Kỳ Phong tách ra, thuê phòng trọ ở nơi khác. Có chăng trong phòng ngủ của vị Vương gia nào đó luôn là Chiêu Dương đại tướng quân mặt lạnh đưa đám. Thiên lý ở đâu? Người ta đi tìm tiểu nữ nhân mà hắn lại phải ở nơi này đóng giả? Chuyện trong Cảnh cung hắn không được biết gì, chỉ thấy Vương gia phân phó vài ngày nay sẽ không về dịch quán, cứ thế hắn nghiễm nhiên trúng họa!

Khi Tiếu Vô Nhan nháo tới nơi, Chiêu Dương hắn còn đang ngái ngủ đâu!

“Ngươi tới đây làm gì?” Đừng trách hắn không cho người ta sắc mặt tốt, nam nhân này bộ dạng chính là không đáng tin cậy, bảo hắn làm sao yên tâm giao Lăng Nhi cho y?

“Họ Lâm kia đâu?”

Quái! Sao Chiêu Dương lại thấy người này bộ dạng có chút kỳ quái nhỉ?

“Ngươi nhìn cái gì?!” Tiếu Vô Nhan sẵng giọng. Cả tháng nay y phải chịu không biết bao nhiêu cái nhìn như vậy, thật nhịn muốn hỏng rồi!

“Họ không có ở đây. Ngươi không cần đến đây làm loạn.”

“Ở đâu?”

“Ta không biết.” Nhanh và gọn, sao y cảm thấy kẻ mặt quan tài này và Lăng Nhi ngày càng giống nhau nhỉ?

Chiêu Dương cũng không rảnh rỗi cùng người nào đó đối đáp, lập tức quay trở vào dịch quán, vừa nhìn mật tín được đưa đến, khuôn mặt lạnh lẽo càng khó coi. Vương gia vừa có ý định hồi triều liền có dị động?

Tiếu Mặc nháo một hồi vẫn không tìm được người, ấm ức bỏ đi, nhưng chính là chạy không kịp! Vẫn là bị Diệp Minh bắt về Thần y cốc. Hắn cũng không thể để nữ nhân nhà mình mang cái bụng lớn chạy loạn khắp nơi như vậy.

Ở bên này, Kỳ Phong cùng Vũ Quân cũng lập tức rời khỏi Cảnh quốc, trở về kinh thành Mạc quốc. Mạc đế bị hành thích! Thái tử thay phụ hoàng đỡ một đao, thuận lợi lấy về thánh sủng. Trong triều nhất thời hình thành thế chân vạc: Thái tử, Thanh Vương cùng Huyền Vương. Lại cố tình loại thời điểm này, Cố lão tướng quân Cố Mạnh Kha bị thương nặng khi bảo vệ hoàng thượng, đã vài ngày không vào triều. Quan viên Huyền Vương đảng, trừ một vài võ tướng một lòng tin phục, đã không ít kẻ gió chiều nào xoay chiều ấy. Kỳ Phong biết, đã đến lúc hắn nên trở lại, cùng người kia trực diện giao thủ.

Vũ Quân không muốn trở lại kinh thành đau thương đó, nơi đó như một vũng nước bẩn đục ngầu phải trái bất phân. Nhưng hơn ai hết nàng hiểu rõ, ân oán tình thù chính là từ kinh thành mà xuất hiện, hiện tại muốn kết thúc cũng phải ở chính kinh thành. Hai đóa kỳ hoa của ngũ sơn oanh chấn bọn họ, chính là bị cuốn vào tranh giành thị phi từ kinh thành này mà mất mạng.

Về đến kinh thành Mạc quốc đã là chuyện của hai tháng sau. Vũ Quân vốn tưởng Kỳ Phong gấp gáp, ai nghĩ tới hắn chính là cho đoàn người về trước, bản thân lại mang theo nàng nhàn nhã du sơn ngoạn thủy. Nàng nhìn nam nhân mắt phượng mị mị kia, không khỏi phát ngốc. Thầm oán yêu nghiệt! Hắn nhìn như còn có nhan sắc hơn nàng nữa!

“Sao không trở về kinh thành?” Vũ Quân khều khều vạt áo tử sắc.

“Không phải chúng ta đang đi sao?” Khuôn mặt hé ra kia cực kỳ đáng đánh đòn.

“Chàng không vội sao?”

Người kia không đứng đắn cắn cắn vành tai nàng, ác ý phả hơi thở của hắn vào phía sau cần cổ trắng nõn khiến Vũ Quân nóng bừng hai má.

“Chàng làm cái trò gì? Ngã bây giờ!” Bọn họ nhưng là đang cưỡi ngựa trong rừng đâu.

“Vũ Nhi, vi phu gấp sinh hài tử hơn nha.” Nam tử cười trầm thấp, bàn tay đặt trên eo nàng càng tăng thêm lực đạo.

Vũ Quân muốn khóc rồi! Người này tại sao lại trở nên hư hỏng như vậy?

Trong khi đó…

“Tử Kiếm, oán ta sao?”

“Vi thần không dám.” Nam tử trung niên khẽ khom lưng hành lễ, không kiêu ngạo không siểm nịnh, khuôn mặt cũng không chút biểu cảm.

“Từ năm đó, huynh luôn xưng thần. Huynh là oán trẫm.”

“Người là quân, ta là thần. Không có chuyện vua cùng thần tử xưng huynh gọi đệ.”

“Tử Kiếm à Tử Kiếm, tình nghĩa giữa chúng ta đâu chỉ mấy mươi năm quân thần. Năm đó quả thực ta có chút nóng vội, nhưng ta ngàn vạn lần không ngờ huynh sẽ động tâm.” Mạc đế cười khổ một tiếng. Người huynh đệ này, dường như cũng từ đó mất đi.

“Nếu nàng thực sự có ý làm phản, khi Hàn phi mất, đã sớm kéo cờ.” Trong mắt người đứng kia hiện lên một tia thống khổ, người cũng đã chết, Hoàng thượng hôm nay cần gì nói lại chuyện đó.

Người đứng đó đúng là Vân Phương. Thế cục trong triều rối loạn, ông vẫn nhắm mắt làm ngơ. Huyền Vương kia không phải kẻ bất tài, hắn không trở về ắt có tính toán của hắn. Ông cũng không còn lưu luyến gì chốn quan trường này, mười năm qua sống như một hình nhân không có trái tim, phồn hoa này chính là khiến ông càng thêm thống khổ.

“Ta có lỗi với huynh, có lỗi với Cầm Nhi.”

Nhìn nam nhân si tình trước mặt, Mạc đế không dám thừa nhận ông thực sự hổ thẹn. Năm xưa Cầm Nhi hương tiêu ngọc vẫn, nguyện vọng cuối cùng chính là mong ông không đụng tới Ngũ sơn oanh chấn, nàng cũng cam đoan nơi đó không có ý tạo phản. Ông đã gật đầu. Nhưng tại sao lại không tin nàng cơ chứ? Lâm Khanh Khanh chết, ông hiểu được Ngũ sơn oanh chấn thực sự không có ý tạo phản. Nhưng là, người cũng đã chết, núi cũng đã san, làm sao cứu vãn lại. Tâm của huynh đệ cũng theo đó mà nguội lạnh. Ông vẫn nhớ rõ Tử Kiếm năm đó từ Xuân Vụ Sơn trở về, tiến cung cầu kiến chỉ hỏi ông một câu “Người cố ý an bài thần bên nàng ấy?”, nam tử một thân sương gió phong trần, hai mắt hằn những tia máu đỏ, chỉ có vài tháng, Vân Tử Kiếm ngọc thụ lâm phong như biến thành người khác đứng trước mặt ông. Từ đó trở đi, người nọ vẫn cúc cung tận tụy phục vụ triều đình, nhưng Vân Tử Kiếm cũng từ đó chết đi, trên đời chỉ còn Vân Phương. Huynh đệ của ông không còn nữa, chỉ còn thần tử. Con đường ông đi thực sự trở thành cô gia quả nhân, không người thương, không huynh đệ.

“Tử Kiếm, huynh hận ta cũng được, oán ta cũng được, nhưng đừng vì mờ mắt mà kéo Vân gia theo. Ta biết huynh muốn giúp Huyền Vương, nhưng ta chưa từng nghĩ cho hắn cơ hội.”

“Dực Hi, người thực sự oán hận sao? Hay là thống hận chính mình? Đứa trẻ vô tội ấy cũng là cốt nhục của người.”

Sau khi tiên đế băng hà, trên đời này đã không còn người gọi Mạc đế hai chữ Dực Hi. Đây là lần đầu tiên sau khi Lâm Khanh Khanh chết, Vân Phương chịu mở miệng gọi ông như vậy. Nhưng lại là vì đứa nhỏ kia.

“Huynh muốn cầu xin cho hắn?”

“Ta không làm việc thừa thãi như vậy. Với thực lực của hắn, hắn có thể tự mình nắm lấy. Huống hồ, người đối với hắn không phải vô tình.”

“Tử Kiếm, nàng kia thực sự là nữ nhi của huynh và Lâm Khanh Khanh sao?” Vân Phương tự nhiên hiểu, “nàng kia” mà Mạc đế nhắc đến là ai.

“Đúng vậy.” Đáy mắt xẹt qua một tia đau đớn, cả đời này ông cũng không còn cơ hội lớn tiếng bố cáo thiên hạ “Đây là Vân Vũ Quân, là ái nữ của Vân Phương ta cùng nữ tử ta yêu.”

“Tử Kiếm, ta xin lỗi.” Mạc đế nhìn đau đớn ẩn giấu trong đáy mắt Vân Phương, trong lòng không khỏi áy náy. Chuyện năm xưa hoàng hậu lợi dụng Vân Phương hãm hại Lâm Khanh Khanh ông vô tình biết được, lại thuận nước đẩy thuyền, thuận lợi đem Xuân Vụ Sơn trừ bỏ, lại không biết vô tình đem tâm Vân Phương chôn cùng.

“Vi thần cáo lui.” Vân Phương rời khỏi Ngự thư phòng, tâm như đeo đá. Quá khứ đều đã qua, hiện tại nói gì người chết cũng không thể sống lại.

Kinh thành từng bước chuyển qua ngày hạ. Mạc quốc thiên nhiên thuận lợi, mùa hạ không quá nóng, ngược lại thường có những cơn mưa bất chợt khiến người ta thư thái. Ngày Vũ Quân về kinh thành, chào đón nàng là một cơn mưa rào nhẹ. Hai người họ đi đến khu rừng phía đông kinh thành, nam nhân ngang ngược nào đó còn nhất định không chịu trú mưa, hai người cưỡi một con ngựa đi dạo trong mưa.

“Mạc Kỳ Phong, tại sao trước kia ta không biết chàng vô lại như vậy?” Vũ Quân than thở một tiếng. Những ngày qua, chỉ e hai chữ “vô lại” này hạ thấp Mạc Kỳ Phong rồi.

“Vân Vũ Quân, nàng có muốn ta vô lại hơn không?”

Vũ Quân giật giật khóe mắt, sao lại có cảm giác mình chọn nhầm trượng phu thế này? Ánh mắt vô tình chạm đến cổ áo phong phanh của nam nhân nào đó, xương quai xanh nửa ẩn nửa hiện không nghi ngờ gì chính là hấp dẫn chí mạng. Mạc Kỳ Phong, chàng từ nhận vô lại, vậy ta đây cũng không khách khí.

“…” Kỳ Phong chân mày khẽ động, hít một ngụm khí, tiểu cọp mẹ nhà hắn, xuống tay đủ ngoan độc.

Vũ Quân cảm nhận được trong miệng có mùi máu mới chịu buông ra, nhìn đến dấu răng nhuốm máu trước ngực nam nhân, ngẩng đầu cười sáng lạn.

“Chàng là của ta!”

Kỳ Phong yết hầu khẽ lên xuống, tiểu nữ nhân cười đến thiên chân vô tà, khóe môi lại là màu máu đỏ tươi, cảnh tượng này đủ quỷ dị, nhưng cũng đủ hấp dẫn. Cúi đầu ngậm lấy môi đào thiếu nữ, ngang ngược công thành chiếm đất, bàn tay càng xiết chặt eo thiếu nữ, trời này đất này, hắn chỉ cần một người này. Ngự Lôi như cũng cảm nhận được chủ nhân nó đang làm việc xấu, không nên để người khác nhìn thấy, tự giác thả chậm tốc độ, thong thả ngắm nhìn xung quanh. Ai nha ai nha, mùa xuân của nó khi nào mới xuất hiện đây?

Vũ Quân cảm giác mình sắp chết rồi! Ngạt thở vì hôn mà chết! Như vậy cũng quá mất mặt đi! Bàn tay xoay xở đẩy lồng ngực nam nhân, lại thuận thế để hắn ôm nàng càng chặt. Môi lưỡi cũng bị người ta dày vò đến tê dại. Đại ca à! Đại đại vương gia à! Chúng ta đang ở bên ngoài! Bên ngoài đó! Ngươi không cần mặt mũi cũng không nên ném luôn cả mặt mũi của ta đi chứ! Bị người ta nhìn thấy sau này ta còn dám nhìn người khác sao? Vũ Quân muốn hung ác cắn xuống, nhưng lại không nỡ. Chỗ xương quai xanh của hắn còn đang chảy máu đâu!

Đến khi tiểu nữ nhân cảm thấy linh hồn của mình sắp bay mất rồi, Kỳ Phong mới buông nàng ra. Hình ảnh thiếu nữ hai mắt mông lung, đôi môi đỏ mọng ướt át, hai má hàm xuân khiến nam nhân nào đó nhiệt huyết sôi trào, chỉ hận không thể lập tức đè người ra “hành quyết”.

“Nàng lưu manh!” Vũ Quân vừa mới hồi hồn, lại bị một câu nói này đánh cho tỉnh người. Người này sao có thể mặt dày đến như vậy? Nàng…rõ ràng nàng mới là người bị ăn đậu hũ cơ mà!

“Chàng…”

“Có điều chỉ được lưu manh mình ta thôi!” Tiếng cười nam nhân trầm thấp, môi lạnh khẽ chạm vào cần cổ trắng nõn khiến Vũ Quân không được tự nhiên.

“Biết rồi! Chàng mau buông ra!”

Trước cổ khẽ nhói một cái, nam nhân sảng khoái cười thúc ngựa chạy nhanh.Vũ Quân cúi mặt nhìn bờm ngựa phất phơ trong gió, người này rõ ràng là ăn miếng trả miếng! Nàng cắn ở kia hắn có thể lấy áo che đi, mà hắn cố tình để lại dấu vết trên cổ nàng, muốn nàng làm sao che giấu? Làm sao gặp người a?

Rất nhanh liền đến kinh thành, hai người dù không muốn cũng đành tách ra. Vũ Quân không muốn đánh rắn động cỏ, Kỳ Phong cũng không muốn nàng phải nhúng chân vào vũng nước đục này quá sớm.

Huyền Vương trở về khiến tình thế trong triều thoáng chốc trở nên cứng ngắc, rất nhiều quan viên sợ vạ lây, nhất loạt cáo bệnh ở nhà. Ai cũng biết xưa nay quan lại bị cuốn vào tranh trữ đều không có kết thúc tốt đẹp. Nhưng là danh lợi quá lớn, quyền lực quá hấp dẫn, khiến người ta đã gặm vào rồi liền không muốn nhả ra.

Ai cũng không ngờ tới, Huyền Vương hồi kinh, không những không ngay lập tức đi thăm Cố lão tướng quân mà là tìm Tam công tử bệnh tật nhà Vân tướng quân cùng thưởng trà. Thật nhảm nhí! Ngươi còn không biết Vân Phương sao? Ông ta là kiểu ngu trung điển hình, sẽ không vì ngươi lôi kéo được con trai ông ta mà đi theo ngươi. Huống hồ Vân tam công tử sinh ra đã yếu ớt, bệnh tật quấn thân, ngươi lôi kéo hắn có được ích lợi gì?

Mạc Kỳ Phong cũng không nghĩ nhiều như vậy, hắn đến gặp Vân Tam chẳng qua là vì trong lòng cảm thấy có lỗi với người này. Vân Tam vì hắn mà phải rời xa thân nương (mẹ ruột), sinh tồn trong Vân phủ này hẳn cũng không đơn giản. May mắn hắn (Vân Tam) còn có một dưỡng mẫu nhất mực yêu thương hắn. Thân thể Vân Tam yếu nhược do bị thúc sinh non, ừm, sẽ bảo Vũ Nhi đến xem bệnh cho hắn một chút.

Vũ Quân trở về Trạch ký, nhìn quang cảnh náo nhiệt mà không khỏi cảm thán. Năm xưa nàng chỉ là ngẫu hứng một chút, ai biết được Trạch Ký hôm nay đã trở thành đệ nhất bảo trai cung cấp trang sức và phấn hương cho phu nhân tiểu thư trong kinh thành.

“Lâu chủ!” Thiếu nữ xinh đẹp nhìn thấy Vũ Quân, tươi cười chào một tiếng. Họ đều là những đứa trẻ lẽ ra đã chết trong lũ lụt Thủy Hà năm đó, ngày hôm nay có thể đứng ở nơi này tươi cười đều nhờ bạch y nữ tử này. Sáu năm trước, Thủy Hà vỡ đê, nước lũ tràn vào, người chết vô số, cửa nhà mất sạch, bao nhiêu đứa trẻ đang sống êm ấm hạnh phúc bỗng nhiên trở thành cô nhi, đến thi thể của phụ mẫu cũng không cách nào tìm được.

Vũ Quân mười bốn tuổi tâm lạnh như tro tàn, ánh mắt nhìn cuộc đời chỉ còn lạnh nhạt vô tâm. Nàng nhàn nhạt hỏi đám trẻ: “ Các ngươi có muốn sống không?”

Đùa! Sống ai mà không muốn? Nhất là đối với những kẻ vừa từ cõi chết trở ra, họ lại càng khao khát sống. Hai mươi tám đứa trẻ, nhỏ nhất là sáu tuổi, lớn nhất cũng đã mười bảy, đồng thanh một chữ “Có”. Ai ngờ cô nương kia lại cười mà nói:

“Ta cũng chỉ là một đứa trẻ. Ta không thể nuôi các ngươi.” Nhiệt tình vừa bùng lên như bị dội một gáo nước lạnh, đám trẻ tuyệt vọng nhìn nhau.

“Nhưng mà…các ngươi có thể tự nuôi mình.”

Cứ thế, Vũ Quân giao Trạch Ký cho Mộc Tú Anh cùng đám trẻ. Hai mươi tám người, đã có người thành thân, cũng có người rời đi, nhưng Trạch Ký từ một quán rượu xác xơ ven đường đã không ngừng phát triển, trở thành một nơi thượng lưu ở Kinh thành này. Mà người của Trạch Ký, từ thương nhân đơn thuần đã có người trở thành cao thủ võ lâm. Không thể nghi ngờ, không có Trạch Ký sẽ không có Lạc Nhạn Lâu.

“Tú Anh, lâu chủ gọi tỷ kìa!” Tiểu cô nương xinh đẹp hương bà chủ Trạch ký vẫy tay. Đôi khi Mộc Tú Anh không hiểu, rõ ràng lâu chủ mới là người nghĩ ra mẫu trang sức, chế ra phấn hương, buôn bán cũng coi như có bản sự, như thế nào nhất định không chịu đứng ra, đẩy luôn vị trí bà chủ này cho nàng?

“Lâu chủ?” Mộc Tú Anh mở cửa, nhìn đến bạch y thiếu nữ đang đứng bên cửa sổ, tâm không tự chủ thêm vào phần kính trọng. Thiếu nữ này, là ân nhân của nàng, là kính ngưỡng của nàng.

“Gần đây có tin tức gì không?” Không ai biết, ngoài Lan Nhược Phường, Trạch Ký cũng là nơi thu thập tin tức nhanh nhạy số một số hai trong kinh thành.

“Cũng không có gì đặc biệt a…Ha ha Lâu chủ?” Mộc Tú Anh không nhịn được cười gian xảo. Nàng cũng đã là đại cô nương có gia đình rồi nha, dấu vết trên cổ Lâu chủ…

“Tỷ còn cười!” Vũ Quân thẹn quá hóa giận! Đồ lưu manh kia! Lần sau gặp sẽ tính sổ với chàng!

“Ai nha tuổi trẻ thật tốt! Nhưng muội cũng nên nhắc nhở cô gia tiết chế chứ!” Mộc Tú Anh nhìn như khuyên bảo, nhưng ý chính là trêu đùa.

“Đừng nhắc hắn! Tình hình Vân phủ bên kia thế nào?” Vũ Quân xấy hổ lảng sang chuyện khác. Còn nói nữa, nàng thật không muốn nhìn người.

“Ngoài muội và đám huynh muội Vân Như Nguyệt, hai người còn lại đều không phải là con của Vân tướng quân.”

“Là sao?” Vị tam ca hờ kia Vũ Quân có thể hiểu, nhưng còn đại tỷ cùng tam tỷ, tại sao lại…?

“Có vẻ Vân tướng quân cũng biết chuyện này. Còn cụ thể ta đang cho người đi nghe ngóng.”

“Không cần nữa. Tỷ kêu mọi người nghỉ ngơi đi cho tốt. Sau này Trạch Ký giao lại cho mấy người.”

“Còn muội?”

“Tú Anh, tỷ hỏi quá nhiều rồi. Thời điểm thích hợp sẽ nói cho tỷ.”

Vân phủ

“Mẫu thân, người sao vậy?” Vân Như Nguyệt, nay đã là Thanh Vương phi, lâu lắm mới về nhà mẹ đẻ một lần, ngoài ý muốn bắt gặp mẫu thân nàng suy yếu nằm trên giường.