“Các ngươi cút sang một bên cho lão tử!” Mới sáng sớm, trước cửa Huyền Vương phủ đã náo loạn không yên.

Một nam tử áo lam mi thanh mục tú, khí thế át người đang hùng hổ xông vào Vương phủ. Hộ vệ canh cửa đều đã từng theo Huyền vương chiến đấu sa trường, đương nhiên không để cho kẻ lai lịch bất minh làm càn ở đây. Kẻ kia xông vào, họ đẩy ra. Động thủ so chiêu họ lại đánh không lại y. Người này không có sát ý, không mạnh tay đả thương họ, nhưng lại không nói được mục đích đến Vương phủ. Dây dưa dây dưa, kết quả có kẻ nóng nảy không chịu được mà chửi loạn.

“Mẹ nó lão tử là do ngươi mời đến, lại bị giữ ở cổng như vậy! Họ Lâm kia, ngươi lăn ra đây cho ta!” Không phải người của Huyền Vương phủ kém cỏi đuổi được người, mà do Vương gia vào triều từ sớm, Chiêu Dương cùng Diệp Minh lại ra ngoài chưa về, mà tướng tài đều đã được Vương gia cho nghỉ phép về nhà. Kết quả trấn thủ Vương phủ chỉ còn nhân vật nhỏ bọn họ, có muốn đuổi kẻ nhiễu sự này đi cũng lực bất tòng tâm.

“Vị công tử này, đây không phải là nơi có thể làm loạn!” Trưởng hộ vệ vốn là tướng dưới tay Huyền vương nghiêm mặt nói. Công tử áo lam này tuy miệng lưỡi thối nát, nhưng xuất chiêu chưa hề có ý đả thương bọn họ, nếu y thật sự có sát ý, chỉ sợ chính ông ra tay cũng không giữ nổi mười chiêu, cửa Vương phủ sớm đã tắm máu.

“Các ngươi để cho ta vào thì ta sẽ ở đây làm loạn sao?” Có người bất chấp lý lẽ ngang ngạnh nói.

“Công tử, hiện tại Vương gia không có trong phủ. Nếu công tử có việc cần gặp, xin đợi Vương gia trở về rồi quay lại.” Trưởng hộ vệ từ tốn nói.

“Mẹ nó ta gặp hắn làm gì? Gọi Vương phi của các ngươi ra đây!” 

“Ây da! Ây da!” Giọng nói lười nhác mang chút tà mị từ đâu vọng tới khiến hộ vệ vương phủ như trút được gánh nặng.

“Vị công tử này, ngươi tìm vương phi nhà ta là có việc?” Bóng dáng Diệp Minh cà lơ phất phơ, lời nói lại mang ba phần không đứng đắn. Nha đầu kia, như thế nào lại có đào hoa đòi nợ?

“Ngươi là ai?” Ân Tiếu Mặc khinh thường liếc nhìn nam nhân áo trắng đang tiến đến. Miệng lưỡi trơn tru, không phải người đứng đắn!

“Tại hạ là Diệp Minh…”

“Ta không hỏi tên ngươi! Gọi Vương phi của các người ra đây!” Có người rất ngang ngược mà nói. Tiếu Mặc hôm qua biết được Vũ Quân chính là Vương phi của Huyền Vương Mạc Kỳ Phong, lại nghe nói nàng từ ngày tân hôn đã ăn bao nhiêu khổ, đối với Huyền Vương phủ y chính là chán ghét đến cùng cực.

“Công tử, Vương phi không phải là người mà ngươi có thể hô to gọi nhỏ!” Diệp Minh vẫn giữ ý cười nhàn nhạt trên môi.

“Ngươi cũng muốn cản ta?” Khóe môi Tiếu Mặc khẽ cong lên, vừa nói liền xuất chiêu hướng về Diệp Minh. 

Trước cửa Vương phủ loạn thành một đoàn. Có náo nhiệt, ai không muốn coi chứ? 

Diệp Minh thuận tay tiếp chiêu, trên mặt vẫn là tiếu ý nhàn nhạt, trong lòng lại kinh ngạc không thôi. Tiểu tử này chắc chắn chưa đến hai mươi tuổi, nội lực và chiêu thức lại thâm sâu như vậy. Vũ muội muội à, như thế nào muội lại dây vào nhân vật lớn như vậy chứ?

Tiếu Mặc khóe miệng kéo lên càng sâu, nãy giờ chơi với mấy người kia thật không có đã! Hai người ngươi đánh ta đỡ, ta đánh ngươi đỡ, không ai chịu ai.

Có sơ hở! Ánh mắt Tiếu Mặc lóe lên một tia sáng, y không muốn thua tên mặt trắng này. Lại vô ý không nhìn thấy đáy mắt Diệp Minh xẹt qua một tia giảo hoạt. Tiểu tử này quá hiếu thắng.

Tiếu Mặc tấn công như gió lốc, nâng chân hướng tới chân trái đang rất sơ hở của Diệp Minh, không nghĩ tới trước cái chân đầy sơ hở đó, bàn tay chắc như kìm từ đâu giữ chặt lấy chân y. Diệp Minh khóe môi cong lên đến lợi hại, tiểu tử này vẫn còn non nớt lắm. Có người đang đắc ý dào dạt chợt thấy chính mình đổ rầm xuống đất, phía trên còn bị người ta đè lên.

Đám hộ vệ nhìn muốn rớt hại tròng mắt. Trong lòng họ, vị trí của Diệp Minh công tử chính là chỉ xếp sau Vương gia, hôm nay lại tận mắt nhìn thấy Diệp công tử bị người ta đánh đến ngã xuống đất, lại còn bị cưỡi lên người! Tận đáy lòng họ như có cái gì đang đổ vỡ ầm ầm.

“Các ngươi đang làm loạn cái gì?”

“Tiếu…Tiếu…Ngươi…ngươi…”

Hai âm thanh đồng thời vang lên thu hút ánh nhìn của mọi người. Người dân bị hàn khí của Huyền Vương dọa sợ, lần lượt lẳng lặng tản đi.

Vũ Quân không dám tin vào hai mắt mình. Nàng chính là một con sâu ngủ, ngủ đến tận khi mặt trời lên cao hơn con sào. Khi tỉnh dậy lại loáng thoáng nghe tiếng ồn ngoài cửa, chạy ra chính là bị một màn này dọa sợ! Tiếu Mặc đang cưỡi trên người Diệp Minh, tay nắm lấy cổ áo đã bị nắm đến xốc xếch của hắn. Mà Diệp Minh, dù ngã dưới đất cũng không buông bàn tay đang nắm chặt chân của người kia ra. Cảnh tượng này…Quả thật có chút ám muội!

Kỳ Phong lạnh mặt nhìn hai người đang dây dưa trên mặt đất, ánh mắt là không hài lòng. Hắn nhận ra người đang cưới trên Diệp Minh kia. Y chính là người tên Ân Tiếu Mặc hôm qua. Chỉ là, như thế nào Diệp Minh lại cùng y làm loạn ở đây?

“Vũ!” Tiếu Mặc nhìn đến gương mặt quen thuộc, trên mặt hiện lên ý cười chân thật đến mức người gần y nhất là Diệp Minh nhìn thấy cũng cảm thấy khó tin. Đây là người vừa liều mạng cùng hắn sao?

“Á!” “Á!” Hai miệng một lời phun ra một trước một sau khiến Vũ Quân cười đến đau hàm. Ánh mắt Kỳ Phong cũng nhíu lại. Người kia, là cố ý sao?

Lần này Tiếu Mặc thật sự oan uổng! Y đến đây không phải để gây sự, thấy người cần tìm rồi cũng tự khắc buông tha người không liên quan như tên mặt trắng kia. 

Chỉ là, hắn nắm lấy chân y không buông, khiến y vừa đứng lên muốn rời khỏi lại lần nữa ngã xuống. Phải làm đệm thịt là đáng đời hắn!

Diệp Minh thật sự đang không nói nên lời. Được rồi! Lần thứ nhất làm đệm thịt là do hắn chủ quan. Nhưng lần thứ hai này hắn là nằm cũng trúng tên sao? (nguyên văn là “nằm cũng trúng đạn” nhưng ta nghĩ thời đó chưa có đạn đâu nhỉ ^^)

“Mẹ nó, ngươi còn không bỏ chân lão tử ra!” Có người nổi cáu khiến Vũ Quân ảo não không thôi. Đây là hậu quả của việc lớn lên giữa một đám nam nhân sao?

Diệp Minh công tử rất tự giác mà buông tay, rồi lại nằm đó mà trợn mắt nhìn nam nhân áo xanh kia xông vào cửa Vương phủ, một mạch thành thạo ôm lấy Vương phi, thậm chí còn hoa hoa lệ lệ hôn lên má nàng! Diệp Minh lén đưa mắt nhìn Vương gia, thấy ánh mắt Kỳ Phong đang trầm xuống, trong lòng khẽ đánh “lộp bộp!”

Vũ Quân lúc này cũng đang “chết lâm sàng”, nàng thật sự không dám nghĩ, Tiếu Nhi từ khi nào trở nên phóng khoáng như vậy? Chợt cảm thấy hàn khí bức người, sống lưng không tự chủ lạnh lẽo từng đợt. Này vẫn đang ở cửa lớn Vương phủ đi!

“Đi theo ta!” Liều mạng kéo tay Tiếu Mặc trở về Cô Vân các, trong lòng vẫn cảm thán, thật may mắn đám dân thường lúc nãy đã bị Mạc Kỳ Phong dọa đi hết, nếu không thật không biết ngày mai trên phố lại có giai thoại gì về nàng!

Cô Vân các vẫn đang đắm chìm giữa những ngày xuân, cây cối xanh mướt đầy sức sống, tán đào hồng rực rỡ khiến khung cảnh càng thêm huyền ảo.

“Mẹ nó, ta vất vả bôn ba tìm ngươi, đến da cũng đen sạm đi. Ngươi lại nhàn nhã sống sung sướng ở đây!” Ân Tiếu Mặc buột miệng cảm thán. Đã ba năm rồi, y bị đuổi khỏi trấn đã ba năm, với trọng trách lão cha cùng các thúc bá giao cho 

“không tìm được tiểu thư, ngươi cũng đừng có trở về!”. Ba năm nay y lăn lộn giang hồ, ăn không ít khổ cực mới luyện thành một thân công phu ngày hôm nay. Nhìn đi nhìn đi, đến làn da vốn đã không trắng trẻo cũng đen thêm mấy phần. Mà người y cần tìm thì sao? Nàng ở đây ăn sung mặc sướng, da dẻ cũng trắng mịn màng. Cùng là người, sao lại có bất công như vậy chứ?

Vũ Quân nhìn bộ dạng oán phụ của y, khóe miệng cong lên, trong lòng là cảm động không thôi. Ân Tiếu Mặc là con út của Ân thúc ở Xuân Vụ sơn, y lớn hơn nàng một tuổi, mẹ của Tiếu Mặc mất khi y được ba tuổi, năm đó cũng là lúc mẫu thân đón nàng về sơn trại, đồng thời nuôi dạy cả Ân Tiếu Mặc này. Đừng nhìn bộ dạng y phất phơ vô lại, trong lòng lại cực kỳ nhạy cảm, chỉ là những năm qua, được một đám nam nhân thô lỗ của sơn trại nuôi lớn, xu hướng dường như có chút không thể khống chế (^^).

“Tiếu, những năm qua vất vả cho ngươi!” Vũ Quân mang nét mặt cảm động, chủ động ôm lấy Ân Tiếu Mặc, đáy mắt lại lóe một tia giảo hoạt.

“Vũ, gặp được ngươi ta thật sự rất…Á! Con mẹ nó ngươi sờ vào đâu vậy?” Ân Tiếu Mặc bị vẻ mặt kia đánh lừa, không nghi ngờ liền bị tính kế.

“Thì ra là vẫn có!” Vũ Quân cười đến vô lại.

“Khốn kiếp Lâm Vũ Quân, hôm nay lão tử không cho ngươi một trận, liền sẽ không ăn cơm!” Ân Tiếu Mặc phẫn nộ hét lớn. Tại sao từ nhỏ đến lớn, nha đầu này luôn gian xảo như vậy?

Vũ Quân mắt thấy tai họa đang tới, trong lòng chợt ảo não. Khi còn nhỏ có thể dùng bạo lực trấn áp tên này, hiện tại trói gà cũng không thể trói, sao lại dại dột dây vào y cơ chứ! Ba mươi sáu kế, chạy! Chỉ cần chạy được ba vòng, y sẽ không đuổi nàng nữa. Nàng lao ra phía ngoài sân, Tiếu Mặc này cũng quá rõ nhược điểm của nàng, bị y bắt lại sẽ rất thảm.

“Bịch!” Vũ Quân hai mắt muốn thấy sao, mơ màng đưa tay lên xoa xoa trán, thật muốn chửi bậy một câu. Nàng nhớ ở nơi này đâu có vật gì cản trở.

Nuốt lại câu chửi đã đến cửa miệng, Vũ Quân ngước mắt nhìn lên, sững một thoáng rồi từ từ lùi lại. Chống lại nàng là ánh mắt âm trầm của Mạc Kỳ Phong, còn nàng vừa không sợ chết mà xông vào ngực hắn! Vũ Quân bất giác lùi lại, nàng đương nhiên hiểu hành động của Tiếu Mặc lúc nãy chọc giận hắn. Cả gan ôm hôn vợ người ta ngay trước cửa nhà người ta, ngay trước mặt người ta, cho dù hắn không có ý với nàng, cũng sẽ vì thể diện của hắn mà nổi hỏa!