“Vương gia, chúng ta trở về được không?” Ánh mắt Vũ Quân nhẫn nhục nhìn Mạc Kỳ Phong, hắn đã đồng ý cùng nàng diễn kịch, chắc hẳn cũng phải hiểu nguyên tắc châm lửa rồi thì nên rời đi.

“Bát đệ, sinh thần đệ tứ ca không có gì quý giá, tặng cho đệ thứ này!” Lời vừa nói ra, một thứ gì đó sượt qua mắt mọi người, bay về phía bát hoàng tử Mạc Kỳ Vũ đang im lặng đứng nhìn.

Mạc Kỳ Vũ ngây ngốc nhìn thứ vừa bay đến treo trên người mình. Là noãn ngọc (ngọc ấm_ mình hiểu chắc là cái ngọc bội khi đeo sẽ giữ cho cơ thể ấm áp hay xuất hiện trong truyện cổ đại ý)! Hiền phi bị dọa sợ một hồi.

“Mau cảm ơn tứ ca con!” Hiền phi rối rít thúc giục Mạc Kỳ Vũ.

Khi bà mang thai A Vũ, chưa đến ngày lâm bồn bị người hãm hại đẩy vào trong hồ nước, dẫn đến sinh non, mà đứa trẻ cũng bị nhiễm lạnh, cơ thể mang hàn tính nên rất yếu ớt. Huyền Vương mặc dù lãnh khốc, nhưng một phần quan tâm này của hắn đối với A Vũ khiến bà cảm động không thôi. Chỉ tiếc, hắn là nhi tử của nữ nhân kia khiến bà không cách nào bỏ qua bài xích.

“Tạ ơn tứ ca!” Mạc Kỳ Vũ đương nhiên không biết giá trị của noãn ngọc này, nhưng hắn cảm thấy được từ lúc Tứ ca ném ngọc bội này cho hắn, cơ thể ấm lên không ít, không còn cảm thấy quá lạnh như lúc nãy nữa.

“Phụ hoàng! Vương phi của nhi thần lần này vào cung bị dọa thành như vậy, mong người cho nàng một cái công đạo.” Mạc Kỳ Phong trực tiếp bế Vũ Quân lên, hướng cửa cung mà đi.

“Nhi thần xin phép rời đi trước. Còn nữa, hoàng cung này không tốt đẹp gì, lần sau nếu không phải việc quan trọng, mong các vị nương nương đừng triệu kiến nàng.”

Một câu nói của Kỳ Phong lại khiến Mạc đế như sấm nổ bên tai. Rất lâu trước đây, có một người con gái cũng từng nói “hoàng cung này không phải nơi tốt đẹp gì, chàng để thiếp đi đi!”. Khi ấy, ông đã ích kỷ giữ nàng lại, bất chấp tất cả yêu nàng, sủng nàng, cuối cùng lại đổi lấy cái chết thảm thương của nàng và cả con của hai người.

“Khoan…khoan đã tứ ca!” Ngũ hoàng tử nãy giờ im lặng quỳ chịu tội nhìn thấy Mạc Kỳ Phong rời đi, cầm lòng không nổi đứng dậy đuổi theo.

“A Anh!” Hiền phi hoảng hốt gọi, không hiểu nhi tử này của bà lại chạm cái mạch gì rồi.

“Tứ ca! Tứ ca!” Ngũ hoàng tử vội vã chạy theo, vì Hắc Phong của y đang lững thững theo tứ ca, không, chính xác là tứ tẩu rời đi. Cái này không được nha! Y chưa bao giờ bắt được con vật nào hung dữ ngạo nghễ như thế, không thể cứ như vậy mà mất đi được!

“Tứ ca! Hắc Phong của đệ…” 

Kỳ Phong quay đầu nhìn lại, lại thấy con sói trắng lúc nãy đang bước theo mình, khóe môi không khỏi nhếch lên. Vân Vũ Quân này, hắn còn đang thắc mắc nàng như thế nào lại khách khí với Ngũ đệ như vậy, thì ra đã ngoạm mất sủng vật của người ta.

“Nó đã thích nàng như vậy, đệ cũng nên thành toàn cho nó.” Vị vương gia nào đó rất vô lại mà lạnh mặt nói

“Không được! Đệ chưa bao giờ thấy con vật nào bá khí như vậy!”

“Nếu đệ giữ được nó, ta cũng không làm gì!”

Ngũ hoàng tử muốn khóc rồi, y chính là không giữ được con vật vương giả này! Nếu y lại dùng sức mạnh giữ nó lại, chỉ sợ nó sẽ tiếp tục nhịn ăn, hoặc năm ba bữa lại náo loạn trong cung, không phải y sẽ bị phạt đến chết sao?

“Tứ ca…”

“Ta không có gì cho đệ!”

“Tứ tẩu…”

Vũ Quân trực tiếp nhắm nghiền hai mắt, giả bộ ngủ.

“Sức khỏe nàng không tốt, luôn ngủ rất nhiều.” Kỳ Phong nhàn nhạt nói, mới nhận ra lời nói dối của mình thế nhưng là sự thật. Hình như trước khi đi, Diệp Minh từng nói với hắn, bệnh của nàng càng ngày càng nặng, nên mỗi ngày đều ngủ rất nhiều.

“Tứ ca, đệ…”Ánh mắt Ngũ hoàng tử lóe lên một tia tính toán. Tứ ca có một con Ưng Vương…

“Đừng tính toán lên Huyết Ưng của ta! Nó sẽ giết đệ đấy!” Mạc Kỳ Phong vẫn nhàn nhạt nói, lại khiến Ngũ hoàng tử đổ mồ hôi. Tứ ca, không phải huynh học độc tâm thuật đấy chứ?

“Tứ ca, đệ chỉ mượn vài ngày thôi, có được không?”

“Không thể!”

“Sói trắng của đệ đổi lấy Huyết Ưng của huynh ba ngày. Chỉ ba ngày thôi, được không?”

“Không thể!” Huyết Ưng tính tình hung bạo, chỉ sợ ngay ngày đầu tiên đã đem tiểu tử này làm thịt.

“Tứ ca, đệ chỉ muốn xem Huyết Ưng trong truyền thuyết uy dũng cỡ nào thôi. Một chút thôi cũng được!” Ngũ hoàng tử nhất quyết đeo bám không buông. Hắc Phong này của y chắc chắn mất rồi, như thế nào lại không cố gắng đòi chút lợi ích. Mạc Kỳ Anh từ nhỏ say mê động vật, đối với động vật luôn luôn cố chấp. Nhưng y cố chấp bằng cách yêu thương chúng. Nhớ lại sói trắng kia dù đói đến bụng dính vào lưng cũng không muốn thân cận y, y lại đau lòng không thôi. Động vật cũng như con người, chỉ vui vẻ khi không bị ép buộc. Sói trắng đã không muốn ở lại, y cũng không cưỡng cầu, chỉ là không muốn mình triệt triệt để để ăn thiệt thòi thôi.

“Đệ biết nó rất uy dũng là được rồi.” Mạc Kỳ Phong hắn rất ghét dây dưa, thế nhưng lại ở đây dây dưa cùng Ngũ đệ này nãy giờ, thật đã là cực hạn của hắn. Nếu còn tiếp tục, hắn không dám chắc sẽ không đánh tiểu tử này một trận.

“Tứ ca…” Mạc Kỳ Anh hai mắt mở lớn, ai oán nhìn khiến Vũ Quân đang nhắm mắt cũng cảm thấy cả người từng đợt sởn da gà. Tên này, không phải định dùng “sắc dụ” với Mạc Kỳ Phong đấy chứ? Phải thừa nhận, Mạc Kỳ Anh này lớn lên rất đẹp mắt, cho người ta cảm giác rất tự nhiên, thoải mái. Nhưng mà, dùng bộ dạng đó để quyến rũ huynh đệ ruột của mình, tên này cũng quá biết tận dụng rồi!

Dĩ nhiên Kỳ Phong cũng cảm thấy không tiêu hóa nổi bộ dạng này của đệ đệ hắn, cho nên dứt khoát phất tay áo rời đi. Hắn là lần đầu biết đến bộ mặt vô lại này của Ngũ đệ hắn đấy. Ánh mắt liếc về phía Mạc đế đang đứng ở xa nhìn lại, chỉ cảm thấy trong tâm triệt để lạnh lẽo. Người phụ thân này của hắn có lẽ chỉ hận không sớm trừ hắn đi, để hiện tại hắn nắm binh quyền trong tay, muốn diệt trừ cũng không thể. Nhìn đến hoàng hậu đứng bên cạnh, trong lòng cười lạnh. Hắn tuyệt không có hứng thú với ngôi vị cửu ngũ chí tôn kia, chỉ là, hoàng hậu thèm khát nó như vậy, hắn lại muốn tham dự một chút. Làm vua một nước, thái tử bao cỏ kia còn chưa đủ khả năng đó. Không đúng, hắn thật sự tò mò về cái “bao cỏ” này đấy!

“Ngươi rất quan tâm huynh đệ Ngũ hoàng tử?” Vũ Quân ngồi ngay ngắn trên xe ngựa, ánh mắt thẳng tắp nhìn Mạc Kỳ Phong, chỉ sợ bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào của hắn. 

Cùng Mạc Kỳ Phong tiếp xúc một thời gian, nàng nhìn ra được người này không phải trời sinh lãnh huyết, là hoàn cảnh đã mài bén những góc cạnh nguy hiểm của hắn. Người này luôn tỏ ra lạnh lùng lãnh khốc, nhưng thực sự rất biết cách quan tâm người khác. Hắn luôn miệng nói hận nàng, nhưng lại chưa từng làm gì khiến nàng tổn thương, hơn nữa còn giúp nàng đòi lại công bằng.

“Họ không phải địch nhân.” 

Từ khi hiểu chuyện, Kỳ Phong nhìn được giãy dụa trong mắt Hiền phi. Bà chưa bao giờ ra mặt quan tâm hắn, nhưng lại lén lút ngầm tương trợ, cũng không cho phép ngũ đệ hùa theo huynh đế khác ăn hiếp hắn. Hắn biết được, bà cùng mẫu thân hắn và vị nương nương bị mẫu thân hắn hại chết từng là tỷ muội tốt, bà đương nhiên không chấp nhận được chuyện mẫu thân hắn làm, nhưng cũng không cách nào bỏ mặc hắn. Trong lòng Kỳ Phong ghi nhớ một phần tâm ý này. Nhưng là, Hàn phi kia thực sự do mẫu thân hắn hại chết? Năm đó là hoàng hậu tố cáo, cũng đưa ra chứng cớ, chỉ là, lời của hoàng hậu, đáng tin sao?

“Cô hôm nay rất to gan.” Kỳ Phong không nhìn Vân Vũ Quân, giọng nói lạnh nhạt. Hắn dĩ nhiên hiểu được, nữ nhân này là cố ý gây sự cùng thái tử.

“Hoàng hậu tính kế ta, thì cùng ta đối địch.” Vân Vũ Quân nàng không phải người lương thiện, hiện tại nàng đoán được, hôn sự lần này là do hoàng hậu giật dây, đương nhiên sẽ cùng bà ta tính toán đến cùng.

“Bạt tai cũng đã ăn một cái, ngươi xem ngươi làm được gì?” Kỳ Phong cất tiếng mỉa mai.

Trong nội tâm hắn cũng rất ngạc nhiên. Hôn sự kia là sau khi Vân phu nhân thỉnh an hoàng hậu được ban xuống, nên ban đầu hắn một mực nghĩ rằng Vân gia có ý nghĩ không an phận. Sau đó Vân phu nhân ở Hoàng  Giác tự làm trò khiến hắn thực sự tò mò, Vân gia này là muốn cùng hắn chơi trò gì? Tại sao Vân Phương luôn bày ra bộ dạng có khổ mà không thể nói? Cho đến khi Vân Phương đến tìm hắn, dùng binh phù đổi lấy tự do cho Vân Vũ Quân, hắn mới lần đầu nghiêm túc lại mọi chuyện. Thì ra từ đầu hắn luôn bỏ lỡ mất người đứng sau thao túng tất cả. Hoàng hậu chắc chắn không tính đến Vân Phương thật sự yêu thương nữ nhi này, mà nàng ta, lại chỉ cầu tự do.

“Mạc đế không phải một phụ thân tốt, nhưng ta tin ông ta có thể làm một ông vua tốt.” Vũ Quân không tin Mạc đế sẽ vẫn như cũ tin tưởng Thái tử, để y có thể yên ổn ở trong đông cung.

“Cô là một người rất có tâm cơ.” Kỳ Phong không khỏi có chút bội phục nữ tử này. 

Ăn thiệt nhỏ trước mắt chỉ để đổi lấy một cái gọi là cơ hội. Nhưng cũng đủ làm lung lay tận gốc tín nhiệm của Mạc đế đối với thái tử. Hoàng hậu lần này cũng không thể kê cao đầu mà ngủ nữa.

“Ta chỉ ăn miếng trả miếng thôi.” Vì bà ta tính toán mà nàng bị ném vào mớ hỗn độn này, hiện tại còn lún vào chuyện tình cảm, không trả đũa một chút, nàng có thể ngủ yên sao?