Sở Kiều Linh nói nàng có thể biểu diễn càn khôn thương phát, Thừa Kiền Đế cũng thừa nhận thân phận của nàng.

"Ngươi là Sở Kiều Linh, trẫm muốn biết năm đó ngươi sao có thể chạy ra trận đại hỏa hoạn kia?" Thừa Kiền Đế chậm rãi hỏi ra nghi vấn của mọi người.

"Khởi bẩm Hoàng thương, ngày đó, ban đêm, thiên lao nổi đại hỏa, sư phó của ta trùng hợp đi qua, gặp thần nữ tuổi nhỏ bị nhốt trong đó, tâm không đành lòng, liền mang thần nữ đi." Sở Kiều Linh đáp, mẫu thân Kiều Khả Khanh truyền cho nàng võ công, cũng có thể gọi là sư phụ.

"Hửm, vậy sư phụ của ngươi là ai?" Thừa Kiền Đế hỏi lại.

"Thỉnh Hoàng thượng thứ tội, thần nữ từng đáp ứng sư phụ, sẽ không đem tính danh của nàng tiết lộ cho bất kỳ ai."

Trong mắt Thừa Kiền Đế xẹt qua tia u quang, hỏi tiếp: "Một khi đã như vậy, vì sao bây giờ mới đến tế bái Sở tướng quân?" Mười hai năm đều không đến.

"Khởi bẩm Hoàng thượng, trước kia thần nữ còn nhỏ tuổi, sư phụ lo lắng cho ta, hiện tại thần nữ đã trưởng thành, có thể tự chiếu cố bản thân, sư phụ mới cho ta đi." Sở Kiều Linh đã có chuẩn bị đáp.

Thừa Kiền Đế biết Sở Kiều Linh chỉ là đáp cho có lệ, nhưng không tìm ra được sơ hở, nói với Sở Kiều Linh: "Trẫm rất cảm tạ sư phụ của ngươi, bảo tồn huyết mạch duy nhất của Sở gia. Không còn sớm nữa, nhanh đi tế bái phụ thân ngươi đi."

Sở Kiều Linh lên tiếng trả lời rồi cầm giỏ đi đến trước mộ Sở tướng quân quỳ xuống, buông sáo ngọc, ôm rượu, đổ một ly, hai tay bưng lên, nói:

"Phụ thân, ly rượu thứ nhất là nữ nhi nhận tội nhiều năm như vậy không tới gặp người. Nhiều năm qua nữ nhi ngày đêm chờ đợi không như ý nguyện, hôm nay có thể đến đây, trong lòng rất vui, phụ thân, người cũng vui khi thấy nữ nhi đúng không?"

Những lời này chỉ có Sở Kiều Linh mới biết nó có ý tứ gì, nàng hy vọng Sở Mộng Đình còn sống, có thể gặp nhau, chứ không phải như mọi người cho rằng đến tế bái Sở tướng quân.

Sở Kiều Linh nói song, nâng cốc đổ xuống mộ bia, lại rót ra một ly, nói:

"Phụ thân, ly rượu thứ hai kính chúc phụ thân dưỡng dục chi ân. Nữ nhi đêm đều mộng thấy nữ nhi ngồi trên vai phụ thân, lúc đó nữ nhi không nhịn được rơi lệ. Phụ thân, nếu có kiếp sau, Kiều Linh vẫn muốn làm nữ nhi của người."

Giọng nói nhàn nhạt lộ ra phụ thân và nữ nhi tình thâm, làm người ta không khỏi chua xót rơi lệ, thâm tam đau đớn không thôi.

Lạc Băng Hàn đau lòng nhìn bóng dáng cô tịch phía trước, trong lòng âm thầm thề, bất kể sau này phát sinh chuyện gì, bản thân vẫn sẽ bảo hộ nàng.

Sở Kiều Linh đổ hết ly rượu thứ hai lên bia mộ, lại rót thêm ly nữa, nói: " Phụ thân, ly rượu thứ ba kính phụ thân dạy tình cảm.Phụ thân không chê Kiều Linh thân nữ nhi, truyền thụ thương pháp, trước khi xuất chinh còn dặn dò nữ nhi khổ luyện, bây giờ nữ nhi đã luyện thuần thục, nhưng không thể diến hco phụ thân xem, đây là chuyện mà nữ như ăn năn nhất, phụ thân dưới suối vàng có biết, nếu muốn em, báo một cho Kiều Linh, được không?"

Nói xong, Sở Kiều Linh nâng cốc, đổ rượu lên bia mộ lần nữa, buông ly rượu, cúi người dập đầu ba lần.

Sau đó, Sở Kiều Linh cầm sao ngọc, đứng thẳng, nhìn càn khôn thương, nói với Thừa Kiến Đế: "Khởi bẩm Hoàng thượng, càn khôn thương là di vật của phụ thân, Kiều Linh muốn lấy lại nó để bảo quản, ý Hoàng thượng thế nào?"

Nghe vậy, Thừa Kiền Đế quét mắt nhìn càn khôn thương, không nói gì.