Lãnh Phi Sủng Phu

Chương 8-2: Thịnh yến phong ba (2)

Hạ Ngưng Tuyết quyết định bỏ qua ánh nhìn suồng sã đó, dáng người thướt tha như chim yến lướt qua những đôi mắt còn chăm chú nhìn nàng mà đến bên Hàn Tử Phong. Khi nàng đã an vị ngồi kế bên hắn, đôi tay muốn đưa ra cầm ly rượu trên bàn của nàng bị một bàn tay lạnh băng nắm lấy thật chặt, nàng chỉ theo bản năng muốn chống cự, không ngờ lại khiến Hàn Tử Phong thêm giận dữ, bàn tay kia hơi dùng lực một chút đã khiến cả thân hình yêu kiều rơi vào lồng ngực rộng rãi của hắn.

Hạ Ngưng Tuyết lúc này mới hoàn hồn, nàng giữ nguyên tư thế ngượng ngùng này rồi ngẩng đầu nhìn hắn khó hiểu. Chỉ là nàng không biết, dáng hình mảnh mai uốn éo nằm trên đùi hắn cùng đôi mắt mở to ngơ ngác của nàng lúc này có bao nhiêu mị hoặc dụ người. Lửa giận cùng dục vọng bùng phát trong đôi mắt sâu thăm thẳm, hắn liền cúi xuống ngậm lấy hai cánh hoa hồng nhuận đang muốn thốt lên lời thắc mắc, khiến câu nói vừa đến miệng đã bị ép nuốt xuống, đồng thời thừa nhận ghen tuông và luyến tình của hắn. Một lúc sau hắn mới buông nàng ra, vươn tay chỉnh lại áo quần xộc xệch của nàng rồi đặt nàng xuống vị trí kế bên, trước sau toàn là ôn nhu, dịu dàng, tưởng chừng như lửa giận ban nãy chỉ là ảo giác.

Hàn Tông Minh nãy giờ ngồi cạnh chứng kiến tất cả, khi đôi uyên ương đã ngồi lại ngay ngắn, hắn mới cười lớn chẳng hề kiêng dè.

“ Tử Phong, ta biết đệ cùng đệ muội tình cảm sâu đậm nhưng đừng có đi đến đâu cũng xuân ý bay loạn như thế, sẽ khiến nhiều người mặc cảm nha!”

Hàn Tử Phong cười nhẹ một tiếng, giải thích thản nhiên như thể chuyện vừa rồi vốn rất bình thường.

“ Không có gì, chỉ là Tuyết Nhi còn để dành cho đệ một miếng bánh phù dung trên miệng, đệ giúp nàng ấy ăn nó, tránh cho nàng ấy mất hình tượng trước mọi người!”

Hạ Ngưng Tuyết, Hàn Tông Minh “... ...... ........”

Thật không nhìn ra hắn còn có tài nói dối đường đường chính chính như vậy

_

Các quan lại dẫn theo thân quyến đến vào khoảng giờ thân, cùng ngồi đàm tiếu, nâng ly tâm sự chuyện nhà chuyện phố, tuyệt không ở trước mặt sứ thần Bắc Tuyết quốc bàn tán nửa câu chính sự. Phụ thân nàng, Nhị phẩm Binh bộ Thượng thư Hạ Chính Đình cũng dẫn theo phu nhân Du Hải Linh, nhi tử Hạ Khiêm Quân cùng Nhị nữ nhi Hạ Thủy Dung đến nhập tiệc. Hạ Thủy Dung mới đến nhưng đã thấy bao ánh mắt treo trên người Hạ Ngưng Tuyết, với một đệ nhất mỹ nhân đi đâu cũng đã quen người người ca tụng cùng ngắm nhìn, đây hoàn toàn là một nhục nhã cho nàng. Thực ra nàng ta hoàn toàn trách oan cho Hạ Ngưng Tuyết, Hạ Thủy Dung được lão thiên phú cho một nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn, dù mới qua lễ vấn tóc năm nay nhưng toàn thân đã trổ mã xinh đẹp, tản ra hương vị nữ nhân diễm lệ, tươi mới, rất dụ hoặc lòng người.

Hôm nay, nàng một thân hồng y yểu điệu, không quá chói mắt cũng không hề mờ nhạt, tóc đen ba ngàn vấn kiểu cô nương chưa xuất giá, khuôn mặt tuyệt trần như đóa phù dung ngậm sương, mời gọi quân tử đến hái, hoàn toàn là một vẻ quốc sắc thiên hương, áp chế hoàn toàn mọi đóa hoa trong buổi thiết yến này. Chỉ là một màn tình nồng ý đượm của đôi phu thê mới cưới đã rơi vào mắt nhiều người, nhất thời rước lấy bàn tán ồn ào xung quanh, khiến nhiều người còn chưa kịp nhận ra một đại mỹ nữ như Hạ Thủy Dung đã đến.

Khi Hạ Chính Đình bước vào Kính Tâm điện, Hạ Ngưng tuyết đã nhận ra, chính là nàng chần chừ một lúc mới cùng Hàn Tử Phong bước đến chào hỏi. Hạ Chính Đình từ lâu lạnh nhạt với Đại nữ nhi này, ở trước mặt Hàn Tử Phong chỉ đáp lại vài câu cứng nhắc cho có, đến chính Hàn Tử Phong ông vẫn giữ thái độ cung kính lạnh nhạt chứ không mấy gần gũi. Du Hải Linh ở một bên không quên nói mát vài câu.

“ Ngưng Tuyết, con thật là! Con mới bước chân vào vương phủ có mấy ngày đã quên ơn phụ mẫu, đến ngày lại nhà cũng không còn nhớ tới, khiến mẫu thân chờ con khắc khoải không yên!”

Hạ Chính Đình vốn chẳng nhớ nữ nhi xuất giá ba ngày có tục lại nhà, nhưng Du Hải Linh nhắc nhở như vậy ông lại thấy nàng thật vô lễ, không hiếu thuận cha mẹ, ánh mắt nhìn nàng thêm một tầng băng lạnh.

Hạ Ngưng Tuyết cười nhạt một tiếng trong lòng, vị đích mẫu này vẫn không quên làm khó nàng a, sáng nay trước khi cùng Hàn Tử Phong nhập cung, nàng đã sai Thanh Trúc sang báo lại cho phụ thân rằng mình không thể đến được, nhưng có lẽ đã bị Du Hải Linh gây khó dễ, khiến chuyện chưa tới tai ông. Tuy trong lòng suy nghĩ là thế nhưng ngoài mặt nàng tỏ ra sửng sốt, trong giọng nói chất chứa vẻ băn khoăn nghi hoặc.

“ Sáng nay theo tục con cùng Thế tử sang phủ diện kiến phụ thân, chỉ là Thái hậu có chỉ muốn con và Thế tử vào cung sớm trò chuyện cùng người. Chuyện quá bất ngờ, con không kịp báo lại, đã khiến phụ thân cùng mẫu thân đợi lâu, là nữ nhi bất hiếu!”

Nói đến đây nàng nhìn vào Du Hải Linh khuôn mặt sung sướng khi người gặp họa, giọng điệu hơi nhấn mạnh “ Nhưng nữ nhi sau khi thỉnh an Thái hậu, đã xin phép người cho con báo tin vắng mặt cho phụ thân, Thái hậu đã ân chuẩn, người còn sai một vị cô cô đến phủ mà. Không lẽ cô cô còn chưa đến phủ, hay là...”

Du Hải Linh nghe nàng nói dối ngụy biện, bèn tức giận thốt lên “ Ngươi, ăn nói hàm hồ! Rõ ràng người đến báo tin là Thanh....”

Như ý thức mình sắp nói ra điều gì, bà ta bỗng nhiên không thể nói tiếp. Nhưng chỉ thế cũng khiến Hạ Chính Đình hiểu ra vấn đề, ông nhìn bà ta bằng ánh mắt không vui, rồi quay sang nói vài câu công đạo cho nàng, nhưng cũng không quên bào chữa cho Du Hải Linh.

“ Ngưng Tuyết, cùng là người nhà cả, con không cần chất vấn thêm, mẫu thân con dạo này trong người không khỏe, có thể cô cô đến báo mà lại quên mất, vốn là chuyện nhỏ nên cho qua, mấy ngày nữa con nên về thăm nàng một chút!”

Hạ Ngưng Tuyết nhẹ nhàng đáp vâng, xem như giữ chút không khí dĩ hòa vi quý trước mặt ngoại nhân. Chỉ là có kẻ ngu ngốc muốn làm to chuyện chính là nhằm bôi xấu danh dự của nàng.

“ Đại tỷ, ý tỷ nói rõ ràng là muốn ám chỉ mẫu thân không thưa lại chuyện này cùng phụ thân, là vì muốn phụ thân cùng tỷ bất hòa? Đại tỷ, mẫu thân cùng phụ thân đã nuôi dưỡng tỷ bao năm nay, tỷ xuất giá được lựa cành cao cũng là nhờ phụ thân, nay tỷ vinh hoa phú quý, không muốn cùng nhà mẹ đẻ quan hệ thì thôi, sao còn muốn phá hoại danh tiếng từ mẫu của mẫu thân?”

Hạ Thủy Dung từng câu nói đều bén nhọn như có gai, biểu cảm lại như thương tâm gần chết, khiến người xung quanh càng thêm để ý, một lúc sau một đám nam nhân thì thầm nói nhỏ, cókẻ còn lớn tiếng nói rằng Hạ Ngưng Tuyết nàng là kẻ gian trá, lừa lọc, tham vinh phụ khó, quên công sinh thành, làm khó kế mẫu cùng muội muội, còn Hạ Thủy Dung là muội muội yếu đuối đáng thương, luôn bị đại tỷ độc ác là nàng chèn ép. Hạ Ngưng Tuyết lại khá bất ngờ trước câu nói này, trong suy nghĩ của nàng, Hạ Thủy Dung hoàn toàn là một bình hoa di động không chút tâm cơ, kiếp trước nàng ta luôn làm khó nàng ra mặt không chút che đậy, mỗi khi muốn hại nàng đều dùng cách trực tiếp nhất mà làm, thuê người hoặc chính tay giết nàng, chưa bao giờ nàng ta biết nói những câu như vậy. Xem ra, kiếp này Du Hải Linh hẳn mất nhiều công sức dạy dỗ nữ nhi bảo bối này đây! Thế nhưng muốn bôi nhọ danh tiếng của nàng như thế còn chưa đủ! Hạ Ngưng Tuyết vội ôm lấy mặt, bả vai run lên nhè nhẹ, khi ngẩng lên khuôn mặt nàng đã tràn đầy nước mắt, thân hình vốn gầy yếu quanh năm ẩn sau bạch y phất phơ càng khiến nàng toát lên vẻ yếu đuối đến đáng thương. Không phải bằng giọng bén nhọn chất vấn của Hạ Thủy Dung, mà với giọng nghẹn ngào bất lực, nàng nói trong nước mắt.

“ Nhị muội, ta, ta không có! Ta thực đã nhờ cô cô đến phủ báo tin, ta còn nhờ cô cô nói một tiếng với muội, để tỷ muội chúng ta cùng nhập cung diện kiến Thái hậu người. Nhưng cô cô không chuyển lời đến cho mẫu thân được đâu phải lỗi của ta! Phụ thân, mẫu thân, xin người tin nữ nhi, điều con nói hoàn toàn là sự thật, con không nói dối nửa lời. Đúng rồi! Thái hậu, Thái hậu có thể làm chứng cho con!”

Hạ Thủy Dung còn muốn nói nữa, nhưng đã bị Hạ Chính Đình cho một ánh mắt cảnh cáo ngăn cản, nói đùa, vì chuyện nhỏ như vậy mà phiền đến Thái hậu làm chứng thì sau này ông còn để mặt vào đâu, hơn nữa có cho ông một trăm lá gan ông cũng chẳng dám chất vấn Thái hậu để xác minh chuyện này, chuyện dù có hay không cũng không nên truy cứu tiếp.