Nàng về lều thay đổi một bộ uy giáp màu bạc, tiện tay chọn lựa trong đám binh khí cây thanh cương đại đao. Đao dài hai thước, lưỡi gắn khuyên đồng, trên chuôi đao điêu khắc bốn con mãnh long uốn lượng, lưỡi đao sắc bén lóe sáng dưới ánh nắng. Nàng búi tóc cao cài lại bằng thanh ngọc trâm nhẵn, ánh mắt lạnh lùng, sắc bén.

Phượng Lâm nhìn Tư Nguyệt, mắt hạnh tràn ngập sự ngưỡng mộ, tằng hắng một cái rồi nói : "Lạc Tẫn Thiên, trẫm sắc phong ngươi thành Phá Khung Đại Nguyên Soái thống lĩnh tam quân đánh trận này ! Ta ở đây mở tiệc đợi ngươi chiến thắng trở về."

Tư Nguyệt chắp tay thành quyền, lưng thẳng tắp, nhếch môi cười : " Được !"

Mạnh Tương đứng sau lưng Phượng Lâm không kiềm được nhăn mày : " Quân thượng, người này lai lịch không rõ ràng..."

Phượng Lâm phất tay áo : " Ta tin tưởng nàng ấy." Nói xong nàng ta nhìn theo bóng lưng Tư Nguyệt, khẽ hô : " Ngươi nhất định phải an toàn trở về !"

Tư Nguyệt không xoay người, nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa : " Được !"

Mang theo mười vạn binh tiến lên ba dặm đã thấy một mạng khói bụi mịt mù, Thảo Oa quân mặc khôi sắc màu đỏ như máu, nhìn tựa như ngọn lửa đương nung máu có thể cháy bất kỳ lúc nào. Chủ tướng Thảo Oa quân là thập tứ hoàng tử Ô Nhĩ Lặc Ma vận uy giáp màu đen, cầm thanh trường thương có lông vũ màu trắng, sắc mặt bình thản mang theo chút cuồng tiếu của tuổi trẻ. Bên cạnh hắn là tướng quân trẻ tuổi Hàn Tinh - một thân uy giáp hồng khôi, làn da trắng trẻo mang theo chút non nớt, đôi mắt tinh anh như kiếm thi thoảng nheo lại nhìn gì đó.

Ô Nhĩ Lặc Ma thấy đại quân Thanh Loan quốc tiến đến liền cười một tiếng : " Các ngươi tốt nhất nên đầu hàng đi, ta sẽ hảo hảo cho quân thượng các ngươi một danh phận, không để nàng ta bị cô quạnh." Vừa nói vừa nhìn về phía chủ tướng Thanh Loan quốc, nụ cười trên môi chợt cứng lại.

Tư Nguyệt ung thúc ngựa tiến tới, sợ tóc mai phất bay trong gió, dung nhan như họa. Mười vạn đại quân phía sau thấy nàng như vậy trong lòng không kiềm được lo lắng.

Hàn Tinh ngơ ngẩn nhìn nàng rồi quay sang Ô Nhĩ Lặc Ma nói : " Ngài từng nói nếu đánh thắng trận này ta có quyền chọn vài nữ nhân tùy thích đúng không ? Ta chỉ cần nàng ấy."

" Ngươi a, trận còn chưa đánh xong đã muốn chia nữ nhân với ta ?" Ô Nhĩ Lặc Ma đen mặt nói.

Hàn Tinh ngượng ngùng cười một tiếng.

Tuy khoảng cách khá xa song nàng vẫn nghe được lời nói của Ô Nhĩ Lặc Ma và Hàn Tinh, nàng cười lạnh, thúc ngựa lên phía trước : " Thảo Oa quốc ! Mời !"

Hàn Tinh cũng thúc ngựa đến cách Tư Nguyệt tầm hai thước, nhanh nhẹn nói : " Có câu anh hùng sánh với mỹ nhân, bổn tướng thương hoa tiếc ngọc không muốn đánh với nàng ! Nếu nàng chấp nhận buông binh, bổn tướng nhất định sẽ thú nàng."

Tư Nguyệt cười nhạt, một tay nắm chặt dây cương một tay xung đao chém tới. Hàn Tinh kinh ngạc đưa kiếm ra đỡ, hạ thấp vai ghì cương ngựa chạy ngang qua Tư Nguyệt. Không đợi hắn định thần, nàng liền xoay ngựa thêm trảm, lưỡi đao "vun vút" trong gió, vô cùng uy mãnh. Hàn Tinh cắn răng chắn kiếm trước mặt, ngả người trên lưng ngựa, lưỡi kiếm và lưỡi đao chạm nhau phát ra tiếng " leng keng" sắc bén.

Trong khoảng khắc đó, Hàn Tinh cảm nhận được một luồng sát khí vô cùng mạnh mẽ áp chế hắn, đầu hắn bắt đầu vã ra mồ hôi, thận trọng nhìn Tư Nguyệt.

Nàng nhếch môi : " Ngươi có còn muốn thương hoa tiếc ngọc ?"

Hàn Tinh mấp máy môi không nói, phi ngựa đánh tới. Mắt thấy trường kiếm vung qua đỉnh đầu nàng dùng tay chống lên lưng ngựa, tung một cú song phi vào ngực Hàn Tinh. Cú đá nặng tựa ngàn cần, Hàn Tinh lảo đảo rơi xuống đất, hốc ra một ngụm máu.

Cả chiến trường liền im bặt.

Tư Nguyệt vẫn giữ ngữ điệu ung dung hướng Ngạc phó tướng : " Bắt hắn." Tựa như trong mắt nàng hắn chỉ là một con kiến, không cần phí sức vẫn có thể tiêu diệt.

Ngạc phó tướng giật mình lệnh cho hai tiểu binh lấy dây thừng trói Hàn Tinh lại. Nàng ta không ngờ kẻ đã hành hạ Mã tướng quân và Kỳ tướng quân dưỡng thương đến nay chưa khỏi lại bị vị chủ tướng từ trên trời trời rơi xuống này một đả đánh bại.

Toàn bộ quân binh Thanh Loan quốc nhìn chủ tướng bọn họ lúc này vẫn thẳng lưng, bình thản giữa chiến trường, trong lòng trào dâng cỗ cảm giác an toàn.

Bên này Ô Nhĩ Lặc Ma nắm chặt trường thương, phức tạp nhìn Tư Nguyệt. Một vị tướng quân thúc ngựa đến cạnh hắn, nói : " Thập tứ hoàng tử, nữ nhân này không phải tầm thường, Hàn tướng quân lạị bắt, chúng ta có nên lui binh không ?"

Ô Nhĩ Lặc Ma ỷ vào tuổi trẻ, kiêu ngạo liếc vị tướng quân đó : " Trận này nhất định phải đánh ! Không những đánh mà còn phải thắng !" Dứt lời hắn phất cờ hiệu : " Bày trận !"

Đại quân Thảo Oa quốc lập tức dàn ra hai bên, từ bên trong chạy ra một đoàn kỵ mã vận giáp khôi màu đen, xích sắc nối đuôi nhau , tung bụi mịt mù.

Ngạc phó tướng kinh hãi : "Đó là Thiết giáp liên hoàn mã của Thảo oa quốc !"

Tư Nguyệt cười lạnh, trầm giọng ra lệnh : " Chuẩn bị phóng mâu thương hai lưỡi !" Hôm qua Tư Nguyệt đã đọc không ít tài liệu về Thảo Oa quốc, nếu bọn chúng biết thiết giáp liên hoàn kỵ mà chúng lao tâm khổ tứ nghiên cứu bị nàng vừa liếc đã tìm được cách phá giải hẳn là phải đập đầu tự tử.

" Phóng !!!"

Mâu thương hai lưỡi có cột dây thừng tung ra như mưa, cắm trên mặt đất. Đợi đoàn kỵ mã lướt tới Tư Nguyệt ra lệnh thu dây, hai lưỡi mâu sắc bén lẩn vào trong đám kỵ mã khi bị dây kéo về lập tức cắt đứt toàn bộ chân ngựa. Bởi đoàn kỵ mã nối nhau nên một con ngã quỵ liền kéo theo tất cả, ngựa hí vang trời.

Tư Nguyệt hô : " Đánh !!!"

Đại quân Thanh Loan quốc hừng hực xông lên, hai bên dẫm đạp nhau mà đánh. Mắt thấy không ổn, Ô Nhĩ Lặc Ma vừa đánh vừa tìm đường lui, phất cờ hiệu : " Đánh kẻng lui binh !"

Tư Nguyệt híp mắt, lạnh lẽo dán vào bóng dáng Ô Nhĩ Lặc Ma. Nàng dậm chân bật dậy khỏi lưng ngựa, dẫm lên mấy đầu ngựa lướt tới chỗ Ô Nhĩ Lặc Ma. Ô Nhĩ Lặc Ma chợt rùng mình, luồng sát khí ấp đến khiến hắn cảm thấy khó thở, vừa quay đầu lại đã đối diện đôi phượng mi u lãnh của Tư Nguyệt, tia gió phất qua, đầu hắn đã lăn trên đất.

Sợi tóc mai màu bạc khẽ rung, nhuốm một giọt máu đỏ chói.

Chiến trường xa xăm văng vẳng tiếng binh đao, tiếng ngựa hí xen lẫn mùi màu tươi nồng nặc.