“Nè! Anh không có nghe em nói chuyện sao?”

Hai mắt Quý Lan Thanh phiếm đỏ, khí thế hừng hừng ngồi trên sô pha gây sự chú ý của người đàn ông, hai gò má phấn nộn thanh tú vì tức giận mà phiếm hồng, giống như mèo Ba Tư cao quý phát ra thần khí bức người, đôi môi anh đào vì tức giân mà cong lên, gần như có thể treo ba cân thịt.

“Không!” người đàn ông ngay cả đầu cũng không động, chỉ là lãnh đạm nói một tiếng.

“Cao Thiên Dực!” bị anh xem như vô hình, Quý Lan Thanh không thể nhẫn nhịn đi đến trước mặt anh, đem bút điện trong anh quẳng ra một bên.

Cuối cùng người đàn ông cũng có phản ứng, anh ngẩng đầu nhìn Quý Lan Thanh, khuôn mặt anh tuấn không xuất hiện biểu tình gì, con ngươi đen sâu thẫm đầy cơ trí mang theo chút lạnh lùng, nhìn không ra vui buồn, đang lúc Quý Lan Thanh vui mừng vì cuối cùng cũng di chuyển lực chú ý của người đàn ông lên người mình, chỉ thấy anh vội đứng lên, nhặt bút điện trở về, dùng tay vuốt ve thân bút, một lần nữa ngồi xuống, sau đó cẩn thận kiểm tra bút điện, giống như cây bút này là một vật vô cùng trân quý.”Xin em đừng đụng tới bút của anh, đây là vật rất quan trọng, mọi công việc quan trọng của anh đều sử dụng nó.”

Mặc dù giọng điệu của anh nhạt nhạt, nhưng lại có một sự uy hiếm làm người khác sợ.

Quý Lan Thanh nghe xong thiếu chút nữa nôn ra máu, với người này cây bút điện lại có lực chú ý hơn mình!! Người này cuồng công tác sao! ngay cả khi khó khăn lắm mới có ngày nghỉ anh cũng công tác, đem người yêu bỏ một bên, rất quá phận!”Suốt ngày công tác công tác, xong rồi chưa! Trong mắt anh em quan trọng hay cây bút điện này quan trọng?”

Cao Thiên Dực lạnh lạnh liếc mắt nhìn cậu, nếu nói bầu không khí bây giờ là chết người thì cũng không có gì quá đáng.”Chuyện đó? Là bút điện! công việc của anh không thể thiếu bảo bối đó.”

“Anh!” Ngoài trời không có nắng, nhưng mà khuôn mặt Quý Lan Thanh đã đen hơn phân nửa, “Em là gì của anh?” Trong lòng bỗng dưng đau đớn, bên nhau cũng đã bốn năm, mặc dù việc nhà cậu không làm, trù nghệ của cậu ngay cả chó cũng không muốn ăn, nhưng ít ra mỗi đêm cậu đều không oán không hối dâng thân và tâm, tốt xấu cũng coi như là người yêu đi! Thế nhưng người này thế mà lại nói chuyện vô tình như vậy.

“Người yêu.” Cao Thiên Dực vừa  nhìn bút điện vừa mở miệng nói ra.

Quý Lan Thanh thoáng an tâm, may mắn người đàn ông này không phải gỗ đá vô tâm.”Nếu anh đã biết như vậy, nói bút điện quan trọng hơn em là ý tứ gì?” cậu vẫn không thể bỏ qua chuyện đó, mặc dù cậu chính là người gây sự, nhưng mà nhất định phải hỏi cho rõ ràng.

“Đối với anh mà nói, công tác mới là cuộc sống, người yêu chỉ là ngoài lề.” Cao Thiên Dực đơn giản làm sáng tỏ, “Cói cái gì không đúng?”

“Anh thật vô tình!” Quý Lan Thanh bị đả kích lùi về sau vài bước, “Em không ngờ anh xem em như vậy” Cái gì chứ! Cậu không ở chung với đám bạn, chỉ vì cậu muốn ở chung nhà cùng người này, cậumuốn hai người cùng đi xem phim, cùng nhau đi dạo, cùng nhau ăn một bữa cơm lãng mạn, tựa như những người yêu nhau ân ái hẹn hò.

“Từ trước đến nay anh đều là người như vậy, một chút cũng không thay đổi, em không phải đã biết rồi sao?”

Nói rất đúng, Cao Thiên Dực từ trước tới nay vẫn là cá tính lạnh lùng, ngoại trừ công tác anh đối với mọi thứ đều không quan tâm, lúc đó cũng là Quý Lan Thanh yêu Cao Thiên Dực, không kể sống chết mà quấn lấy anh, thật vất vả mới có thể trở thành người yêu của anh, thế nhưng Cao Thiên Dực từ đầu tới cuối đều chưa từng nói một câu khiến cậu vui vẻ.

“Em đã biết!” Quý Lan Thanh lập tức bi phẫn, giống như dã thú bị thương, trùng động rống: “Chia tay! Em muốn chia tay! Anh không cần em! Dù sao thì em cũng không quan tâm anh không thích anh!”