Mạch Quai vừa đặt chân đi tới thành tàu, đem kính bơi hạ xuống mắt, hai tay giơ lên cao tạo ra tư thế chuẩn bị nhảy xuống biển, ngay lúc này phía sau đột nhiên có tiếng người hô lên.

- Mạch Quai!!!

Hắn đem kính bơi đeo ngược trở lên đầu, nheo mày ngoái cổ ra phía sau, nhìn thấy Hoành Thư và Tiểu Nhàn nháo nhào chạy tới, hắn cả kinh mở to hai mắt, còn chưa kịp phản ứng, cả cơ thể lập tức bị hai cô đẩy xuống dòng biển màu xanh rộng lớn.

- Khụ khụ... con mẹ nó hai cậu muốn giết chết tôi có phải không!

- Ha ha ha!

Hoành Thư và Tiểu Nhàn đang leo từ thang dây đi xuống, nhìn thấy gương mặt của Mạch Quai vì sặc nước mà đỏ gay cả lên, không khỏi ôm miệng hả hê cười.

- Hai cậu biết tay tôi! - Mạch Quai tức tối nói xong, thật nhanh ngụm người xuống bơi về phía thang dây, hung hăng kéo lấy cổ chân hai cô nàng.

- Tên hỗn đản! Cậu chết đi! - Hoành Thư và Tiểu Nhàn ôm lấy gương mặt ướt sủng, vươn tay tạt nước vào người hắn.

- Uy, uy, đừng có chơi ác nha, uy!

- Ha ha ha.

Ở phía trên Dương Đình Phong đang đứng dựa vào lan can, Nhã Đình từ phía xa chậm rãi bước đến, nhè nhẹ vỗ bờ vai y.

- Phong.

- Ân? Là cậu sao? - Dương Đình Phong vừa quay đầu, nhận ra người phía trước là nữ sinh hôm qua, trên người cô diện một bộ bikini màu trắng, nước da trắng noãn không tì vết, tôn lên số đo ba vòng tiêu chuẩn của cô.

- Cậu... không xuống bơi sao? - Mà hai mắt Nhã Đình chỉ chăm chú quan sát nửa cơ thể phần trên cường tráng của y, bờ rai rộng và dày, cơ bụng săn chắc, thật làm cho người ta có cảm giác muốn được ôm ấp che chở, khiến cô không khỏi đỏ mặt cả lên, thanh âm có chút thẹn thùng.

- Còn cậu? - Dương Đình Phong không trực tiếp trả lời, ngược lại hỏi lại Nhã Đình.

- Mình... mình không biết bơi. - Nhã Đình e thẹn cúi đầu, hai ngón tay bấu chặt vào nhau.

Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng như thiếu nữ đôi mươi của đối phương, Dương Đình Phong có chút buồn cười, quả nhiên chỉ là một nữ sinh mảnh mai yếu đuối, nhìn qua rất muốn cho người khác trân trọng bảo vệ, chỉ tiếc rằng đối tượng như cô không phải là sở thích của y.

- Phong? - Thấy Dương Đình Phong biểu tình khó hiểu nhìn mình, Nhã Đình luống cuống tay chân, mỉm cười nói.

- Sao vậy?

- Cậu có thể dạy mình bơi có được không?

Dương Đình Phong chau mày, Nhã Đình lại hấp tấp giải thích.

- Nhìn mọi người vui vẻ như vậy, mình cũng muốn được như bọn họ, thật sự... hồi nhỏ vì đảm bảo an toàn cho mình, cho nên ba mẹ không bao giờ để mình đặt chân xuống biển hay hồ bơi, mặc dù mình rất thích. - Nhã Đình càng nói thanh âm càng nhỏ dần.

Dương Đình Phong dở khóc dở cười, nguyên lai là con nhà tiểu thư đài hoa cát.

- Đến, tôi dạy cậu.Nghe thấy ngữ điệu trầm thấp của Dương Đình Phong, Nhã Đình sửng sốt ngẩng cao đầu, kinh ngạc trừng to hai mắt, như thể không tin được vào tai mình.

- Còn ngây ngốc cái gì?

- Hảo hảo, cảm ơn cậu. - Nhã Đình hạnh phúc cười rộ lên, chủ động nắm lấy bàn tay Dương Đình Phong đi đến thành tàu.

Mà loại tình huống kia lại dễ dàng lọt vào tầm mắt bạn học trong trường, mọi người bắt đầu tụm ba tụm bốn xì xào bàn tán, các cô gái đưa ánh mắt vừa ganh tị vừa chán ghét về phía Nhã Đình, trong lòng uất ức không thôi.

Dương Đình Phong lấy đà nhảy xuống biển xong, đưa tay lên không trung ý bảo Nhã Đình bắt lấy. Nhã Đình một lượt quan sát đại dương màu xanh rộng lớn, sợ hãi lên đến cực điểm, trán cũng bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

- Phong... mình sợ lắm.

Dương Đình Phong trầm mặc nghĩ một lúc, tạo khoảng cách xa một chút, hai tay đưa lên phía trước hướng Nhã Đình ra lệnh.

- Cậu nhảy xuống đi, tôi đỡ cậu.

Thật sự không một giây phút hạnh phúc nào có thể diễn tả tâm trạng của cô ngay lúc này, một năm thầm yêu trộm đối phương, ngày hôm nay lại có cơ hội gặp mặt y, lại được y nhiệt tình hướng dẫn mình tập bơi, trong lòng Nhã Đình thậm chí còn vui như Tết.

- Hảo, mình tin tưởng cậu. - Nhã Đình cố đèn nén sự sợ hãi đẩy lùi ra sau, lấy hết dũng khí nhảy xuống, khi cô vừa mở hai mắt, Dương Đình Phong quả nhiên đã trọn vẹn ôm lấy cô.

- Cậu xuống được không? - Nhìn sắc mặt Nhã Đình bỗng nhiên từ trắng bệch chuyển sang đỏ, Dương Đình Phong rốt ruột hỏi.

Nhã Đình căn bản không thể nghe thấy đối phương nói cái gì nữa rồi, gần quá, gương mặt của y, sống mũi thẳng tắp, bờ môi mỏng quyến rũ, cặp mắt sắc bén, thật sự điển trai mà.

- A? - Sau một hồi chìm trong tư tưởng, tâm tình Nhã Đình mới hồi phục trở lại, ngơ ngác hạ hai chân xuống, cư nhiên vừa đặt hai chân hòa vào dòng biển mát lạnh, gương mặt cô trở nên tái mét, vì cái gì lại không thể chạm đất a.

Không ngờ Dương Đình Phong chỉ vừa buông ra xong, Nhã Đình lập tức giãy dụa ôm sát cổ y, hai mắt ướm lệ nghẹn ngào.

- Không được, mình không biết nổi, mình sợ lắm.

- Không sao, giữ bình tĩnh, thả lỏng cơ thể, tôi sẽ chỉ cậu. - Mà Dương Đình Phong ngược lại không bày ra biểu tình phiền toái hay chán ghét, còn dịu dàng khuyên nhủ, khiến trái tim Nhã Đình càng đập lợi hại.

Cách chỗ Dương Đình Phong không xa, Mạch Quai hai mắt đỏ ngầunhìn hành động thân mật của hai người, máu sôi nhiệt lửa trôi lên dào dạt, khiến cho Hoành Thư và Tiểu Nhàn ở bên cạnh cũng lạnh cả sống lưng, linh tính cho hai cô thấy dường như sắp có chuyện lớn sắp sửa xảy ra.

Chính là dòng suy nghĩ kia chỉ vừa vô tình lướt ngang qua, Mạch Quai lập tức hùng hổ bơi về phía trước, Tiểu Nhàn một bên nhéo nhéo cánh tay Hoành Thư, nuốt nước miếng.

- Không xong rồi, phen này cậu ta nổi điên lắm đấy.

- Cầu cho cậu ta đừng có làm ra chuyện gì dại dột. Nhã Đình chỉ vừa mới tập tành đặt chân xuống biển, đột nhiên cảm thấy cổ chân bị ai đó kéo xuống, cô hoảng hốt ôm lấy bả vai Dương Đình Phong, vừa vặn Mạch Quai ngoi đầu từ mặt nước lên, thô bạo túm lấy tóc cô, một phát giáng xuống một cái tát.

- Đê tiện!

- Aa... đừng mà. - Nhã Đình còn chưa kịp hoàng hồn, nức nở ôm lấy một bên má bị đánh, lập tức bị bàn tay Mạch Quai giựt tóc lên, cô hoảng sợ nhắm hai mắt, chờ đợi cú đánh tiếp theo giáng xuống.

- Cậu đang làm cái gì? - Thanh âm Dương Đình Phong trầm đến không thể trầm hơn, ngữ điệu lạnh như băng.

- Buông ra! - Mạch Quai giãy dụa, dùng sức muốn kéo cổ tay mình ra khỏi bàn tay Dương Đình Phong.

- Cậu biết cậu vừa làm cái gì không?

- Tôi làm cái gì mặc xác tôi! Con đàn bà đê tiện! - Mạch Quai còn toan tính tặng cho Nhã Đình một bài học, cả cơ thể lập tức bị Dương Đình Phong hung hăng đẩy sang một bên, tay ôm lấy Nhã Đình bơi lên thuyền.

- Ổn không? - Lấy khăn lông choàng lên người cô, Dương Đình Phong quan tâm hỏi.

- Mình không sao. - Ngoài miệng nói như vậy, mà cơ thể không ngừng run rẩy.

- ......

- Hình như cậu ấy hiểu lầm gì đó, cậu nói chuyện với cậu ấy đi, mình ổn mà. - Thấy Dương Đình Phong im lặng nhìn mình, Nhã Đình không còn cách nào mở miệng trấn an.

- Ha ha.

Vừa lúc này phía sau đột nhiên phát ra tiếng cười lớn, Dương Đình Phong lạnh lùng thở ra tiếng, nhìn Mạch Quai bộ dạng phóng túng đi tới, trừng mắt nhìn Nhã Đinh đang run cầm cập.

- Thế nào? Da mặt cậu cũng dày thật nhỉ, còn có thể câu dẫn nam nhân sao?

- Mạch Quai. - Dương Đình Phong ở bên này không nhịn được gằn giọng.

- Sao vậy? Còn có thể bảo vệ cậu ta!? - Mạch Quai trào phúng cười, cắn răng quát lên.

Dương Đình Phong không trả lời, lạnh lùng đi sang chỗ khác, Mạch Quai không kiên nhẫn chạy theo sau, kéo ngược Dương Đình Phong trở về, phẫn nộ nói.

- Cậu dở chứng gì vậy? Tỏ thái độ với tôi, bây giờ còn đi ve vãn với con đàn bà giả nai kia!?

- Cậu thôi đi. - Gương mặt Dương Đình Phong càng lúc càng trở nên u ám.

- Tôi không được phép nói? Không lẽ tôi không quên được Tiểu Tinh, cậu lại chán tôi rồi, đi qua lại với cậu ta!?

Dương Đình Phong cố nén cơn giận, không nói hai lời sải bước đi tới thành tàu, cổ tay ở phía sau bị Mạch Quai mạnh mẽ kéo lấy.

- Tai cậu để đi đâu rồi! Có việc gì cứ nói thẳng ra, đừng có giở trò lạnh lùng với tôi!

- Đủ rồi!

Mạch Quai bị tiếng quát của Dương Đình Phong làm cho kinh ngạc, ngay cả đồng học xung quanh cũng vì thanh âm của y mà ngoảnh đầu nhìn theo.

- Tiểu Tinh! Tiểu Tinh! Lúc nào cũng Tiểu Tinh! Cậu nói cậu thích cậu ta, vậy mà lần nào cũng lên giường với tôi! Cậu xem tôi là cái gì? Tôi chán ghét loại người dùng dằng như cậu rồi Mạch Quai! - Giây phút này Dương Đình Phong cảm thấy vô cùng tức giận, tức giận muốn thét lên, nội tâm không ngừng dày vò tâm trí y, y cũng nhận ra rằng, đã rất lâu rồi chính mình chưa bao giờ phẫn nộ như hiện tại, nguyên lai tất cả cũng chỉ vì một con người ích kỷ như hắn.Mà Mạch Quai vẫn còn chưa hết hoảng loạn, vừa sửng sốt, vừa sợ hãi, vừa tức giận, bờ môi run rẩy chậm rãi phát ra.

- Cậu... cậu vừa nói cái gì?

Dương Đình Phong nhắm nghiền hai mắt, thở sâu một tiếng, ổn định lại hơi thở của mình, lạnh lùng nói.

- Tôi không muốn nhiều lời.

Mạch Quai cắn chặt môi dưới, một phen xông tới trụ lấy cổ Dương Đình Phong, đứng giữa đám đông gào lên.

- Cậu thử nói lại xem! Cậu chán ghét tôi rồi, bây giờ muốn đổi khẩu vị lên giường với con đàn bà như cậu ta có phải không?

Chát!

Mạch Quai còn chưa kịp dứt lời, một bạt tai lập tức bị mạnh mẽ giáng xuống, đem đầu hắn nghiêng sang một bên, hắn cười, khóe mắt ươn ướt nhìn Dương Đình Phong, ngữ điệu run rẩy.

- Cậu dám đánh tôi?

- Ích kỷ! - Dương Đình Phong không nhịn được mắng to, sắc mặt trở nên hung dữ.

- Tôi ích kỷ thì sao! Tôi ích kỷ đấy, cậu hài lòng chưa!?

- Tôi không hiểu vì sao bà cậu lại nuôi cậu thành ra như vậy, Mạch Quai. - Dương Đình Phong hết lời, thất vọng lắc đầu nhìn Mạch Quai, lạnh lùng bước qua hắn.

Ngay lúc này con ngươi Mạch Quai nổi lên tơ máu, hai tay chậm rãi nắm chặt thành quyền, hùng hổ kéo lấy cánh tay Dương Đình Phong, túm tóc y lên.

- Con mẹ nó cậu lập tức thu lại lời nói đó cho tôi!

Dương Đình Phong đẩy hắn ra, vung xuống một cú đấm ngay trên mặt. Mạch Quai lảo đảo lui về phía sau, tức giận xông tới đánh trả lại y, dùng sức gào lên.

- Mẹ kiếp!

Dương Đình Phong chùi mép, tiến tới bắt lấy bả vai Mạch Quai, hai bên giằng giằng co co, rốt cuộc mất thăng bằng ngã xuống nước.

Vừa ngoi lên mặt nước, đầu Dương Đình Phong lập tức bị Mạch Quai túm lên, hung hăng đánh vào mặt.

- Khốn nạn! Không ai được lên tiếng xúc phạm bà tôi!

Mạch Quai không cho Dương Đình Phong có cơ hội mở miệng, đem đầu y mạnh mẽ ấn xuống nước, dùng hai tay siết chặt lấy cổ y.

- Ngô... - Ở dưới dòng nước, Dương Đình Phong ra sức giãy dụa, dùng lực đẩy ra bàn tay Mạch Quai đang cố lấy hết khí lực của mình, Mạch Quai phát hiện hành động kì kì quái quái của Dương Đình Phong, nổi điên ngụp đầu xuống nước, lại ấn đầu y.

Dương Đình Phong dần mất đi ý thức, yếu ớt lắc đầu, cố gắng thu hết khí lực lấy khuỷu tay thúc mạnh vào bụng Mạch Quai, đợi bàn tay của hắn dần nới lỏng, y mới vươn tay bơi lên mặt nước. Mà người kia nào có ý định buông tha, tiếp tục thô bạo kéo cổ chân y, Dương Đình Phong cảm thấy chính mình sắp phát điên, không chút lưu tình đạp chân đẩy đầu Mạch Quai, thật nhanh bơi lên bờ.

- Khụ... khụ.

Nhã Đình ở phía trên phát hiện sắc mặt Dương Đình Phong xanh xao, hốt hoảng chạy tới đỡ lấy y kéo vào trong đại sảnh, dùng khăn khô lau tóc cho y.

- Cậu không sao chứ? Mặt cậu xanh quá.

- Không sao. - Dương Đình Phong vỗ vỗ tai tràn ngập nước biển, tâm tình hoàn toàn không tốt.

Vừa lúc Hoành Thư và Tiểu Nhàn hớt hải chạy lên, sốt ruột nói.

- Phong, Mạch Quai đâu?

Vừa nghe đến hai chữ kia, Dương Đình Phong chỉ hận không thể đem người kia giết chết, lạnh như băng nói.

- Không phải cậu ta vừa ở dưới đó sao?

- Không có a.

Nhã Đình không phải không có nghe thấy, nhìn sắc mặt Dương Đình Phong chuyển biến, cô không đành lòng ôm lấy cánh tay y.

- Cậu ấy chắc vẫn còn giận nên bỏ về phòng rồi. Cậu đang không khỏe, nghỉ ngơi một lát đi.

Dương Đình Phong mù mịt nhìn Hoành Thư và Tiểu Nhàn đang lo lắng nhìn mình, lý trí hiện tại không cho phép y bỏ mặc người kia ngay lúc này, lập tức đứng bật dậy chạy về phía thành tàu, ở phía trên nhìn xuống dòng biển rộng lớn.

Dương Đình Phong hít sâu một hơi, lấy đà lặn xuống biển. Lúc y vừa ngoi lên, Hoành Thư và Tiểu Nhàn càng lo lắng.

- Thế nào rồi?

Dương Đình Phong vươn tay ra hiệu không có, lại tiếp tục lặn sâu xuống biển, cho đến khi nhìn thấy thân ảnh của Mạch Quai đang nổi lênh bênh giữa đại dương rộng lớn, Dương Đình Phong hốt hoảng, vớt hắn lên bờ.

- Mạch Quai... Mạch Quai! - Dương Đình Phong vỗ vỗ gò má trắng toát của Mạch Quai, hét to lên, hắn không trả lời, hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê.

Dương Đình Phong điều chỉnh tư thế, đặt cổ tay lên giữa ngực Mạch Quai, dùng lực ép mạnh ngực hắn. Qua được vài phút vẫn không thấy đối phương tỉnh lại, mọi người xung quanh bắt đầu cảm thấy lo lắng, Dương Đình Phong đáy mắt hiện lên một tia sợ hãi, nâng cao gáy Mạch Quai, nghiêng đầu hắn, bóp mũi thực hiện hô hấp nhân tạo bằng miệng, sau đó lại ép ngực, lại hô hấp bằng miệng.

- Ụ.... khụ... khụ... - Hai phút sau, Mạch Quai lấy lại được nhịp thở bình thường, toàn bộ lượng nước từ cổ họng đều phun ra ngoài, Dương Đình Phong ngẩng đầu thở ra một tiếng, còn đang tính đỡ hắn ngồi dậy, đột nhiên bị người nọ gạt bỏ tay y sang một bên, loạng choạng đứng dậy rời khỏi đám đông.

Dương Đình Phong bỏ ngoài tai những lời bàn tán xôn xao của mọi người, thẳng đến chỗ Mạch Quai đi tới, kéo lấy cổ tay hắn.

- Buông ra. - Lập tức lại bị hắn gạt bỏ xuống.

Dương Đình Phong mất kiên nhẫn, cúi người ôm lấy chân Mạch Quai, vác hắn lên, mặc kệ hắn không ngừng giãy dụa chửi rủa, một mạch đem hắn ôm về phòng.

Vừa mở cửa phòng, Mạch Quai hùng hổ nhảy tọt xuống đất, đi đến phòng tắm, cửa còn chưa kịp đóng đã bị Dương Đình Phong chặn lại, len người bước vào, gương mặt Mạch Quai vì tức giận mà đỏ lên, gắt gao quát.

- Cút ra ngoài!

Thấy Dương Đình Phong không nghe, Mạch Quai dùng sức gào lên.

- Tôi bảo cậu cút! - Gương mặt hắn đã sớm giàn dụa nước mắt, thanh âm phát ra cật lực run rẩy, đầu có chút giật giật.

Mà Dương Đình Phong vẫn như cũ trơ lỳ đứng trước mặt hắn, biểu tình lạnh lùng, thật sự khiến hắn tức chết.

- Cậu không đi. Tôi đi.

Mạch Quai còn đang muốn đi, cánh tay liền bị Dương Đình Phong kéo trở lại, ấn hắn vào tường, hung hăng hôn lên môi hắn.

===== HẾT CHƯƠNG 22 =====