Lãnh Địa Tại Mạt Thế

Chương 33: 33 Vẫn Là Tắm Rửa Rồi Đi Ngủ

Bành Ba vỗ đầu không quan tâm.Anh ta đã quen với loại chuyện này, thói quen cũng trở thành tự nhiên, cũng không có gì to tát cả, hiện tại anh ta chuẩn bị vội vàng đến công trường, theo người phụ trách nơi trú ẩn chỉ cần làm việc chăm chỉ thì hắn có thể ăn no, hơn nữa còn có thêm thịt để ăn.Đừng nhìn hắn là người thức tỉnh, hắn còn có khả năng điều khiển cát sỏi tạo thành áo giáp trên người, nhưng chỉ có bản thân hắn mới biết những ngày này khổ sở như thế nào.Hắn có sức mạnh, có thể chiến đấu với ma thú, hắn đã tìm thấy rất nhiều thức ăn nhưng anh ta không thể chịu đựng được việc tiêu thụ nhiều a.Bản thân hắn là người thích ăn uống, sau khi thức tỉnh càng thèm ăn hơn, mấy ngày này hắn cũng không ăn nhiều, vừa nghe nói bao ăn no, còn có thịt ăn, nước miếng của hắn chảy ròng ròng.Lúc này, một người sống sót tiếp cận anh." Chuyện gì, nếu như ngươi có chuyện muốn nói, liền nói đi, ngươi tại sao muốn dẫn ta đến khu rừng nhỏ!? "Bành Ba vốn dĩ không đi, ngươi muốn ta đi vào khu rừng nhỏ thì ta phải vào sao.Sau khi người đó thì thầm với anh một lúc, anh vẫn đi theo người đó đến lùm cây bên cạnh bàn bạc một số việc quan trọng để có thể kiếm thêm thức ăn." Giúp ngươi? Sau đó ngươi có thể lấy thêm thức ăn từ nơi trú ẩn? "Nhưng nơi trú ẩn đã hứa rằng cơm nước bao no nha." Cái gì, ngươi nói đường đường người có năng lực có địa vị cao quý, không thể nghe nơi ẩn núp nói cái gì làm cái đó ...!Nói như vậy có lý hơn."Sau khi thảo luận.Khi Bành Ba một mình bước ra khỏi khu rừng nhỏ, đầu vẫn còn đang lắc lư và khi bước đi thì cũng lắc lư theo.Người đàn ông kia nói có vẻ có đạo lí, đặc biệt là sự cám dỗ của thức ăn, khiến hắn không thể nghĩ ra lý do để từ chối, nhưng hắn vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn.Làm?Từ bỏ?Bành Ba trong lòng khó xử.Trong vô thức, hắn ngày càng đi xa hơn.Đột nhiên, một tiếng rống lớn vang lên, làm hắn giật mình." Nó là một con ma thú? "Ánh mắt của hắn quét một vòng, thân hình bày ra cảnh giác tư thế, cát sỏi xung quanh đã bắt di chuyển, bất cứ lúc nào cũng có thể đi theo hướng mà hắn chỉ định.Tiếng gầm dữ dội lại vang lên, lần này Bành Ba nghe rõ, nguồn phát ra âm thanh vẫn cách anh một khoảng, hắn nghĩ nghĩ, thận trọng bước tới và nấp sau một tòa nhà, nhìn về phía phương hướng tiếng gầm gừ phát ra." Đó là……"Một con ma thú với cặp sừng sắc nhọn trên đầu, bốn móng guốc chắc chắn và xương sườn nhô cao xuất hiện trước mắt hắnCon ma thú này ít nhất cũng có kích thước bằng một chiếc xe bọc thép, dù cách nhau một khoảng cách nhất định, nó vẫn có cảm giác áp chế mạnh mẽ, khiến cho Bành Ba gần như không thể thở được." Ma thú đáng sợ như vậy, cho dù có áo giáp bằng đá sa thạch, ta cũng không thể giết chết nó."Không thể trêu vào con Ma thú này, mặc dù nơi này cách nơi trú ẩn không xa, con ma thú có thể làm tổn thương những người sống sót khác, nhưng dù sao ...!đó là việc của họ.

Hắn tự biết lượng khả năng của mình, cùng nó chiến đấu không khác gì mang đầu người làm lễ vật cho nó về làm kỉ niệm.

Còn không bằng tranh thủ 1 chút thời gian báo cáo với ban quản lí nơi ẩn núp có thể hay không giải quyết chuyện này là chuyện của bọn họ.Bành Ba đã bắt đầu rút lui, nhưng đột nhiên ánh mắt ngưng tụ.Hắn nhìn thấy con ma thú đáng sợ đó, như thể nó đang ...!lùi lại? !Làm sao có thể!Vào lúc này, hắn nhìn thấy rằng phía trước con ma thú, có một chiến binh mặc áo giáp và cầm một thanh trường kiếm.Cái này người bộ dáng rất khôi ngô, nhưng đứng trước ma thú lại trông vô cùng nhỏ bé, chính một con người nhỏ bé như vậy đã khiến ma thú phải rút lui hết lần này đến lần khác.Đó là lần đầu tiên hắn biết rằng ma thú cũng sẽ rút lui!khoảnh khắc tiếp theo.Con Ma thú dường như tức giận.Cơn gió dữ dội cuộn lên, tiếng sột soạt đập vào những tòa nhà xung quanh, để lại những vết xước nham nhở.

Một số tòa nhà mỏng manh hơn, dưới cơn gió mạnh, giống như những khối đậu phụ, vỡ tan tành!Bành Ba trợn to mắt, không khỏi lui về phía sau một bước.Hắn đã nghe tin đồn rằng một số ma thú có thể sử dụng khả năng đặc biệt, giống như những người có năng lực trong số những người đã thức tỉnh.Loại ma thú này còn mạnh hơn! Kỳ lạ hơn nữa! Kinh hoàng hơn!Trước mặt hắn chắc chắn là 1 con ma thú có khả năng điều khiển gióBành Bân kiên quyết nhìn chằm chằm phía trước, lòng bàn tay nắm chặt đã đầy mồ hôi rồi!Sau đó, một thứ gì đó khiến anh sững sờ xuất hiện.Người thức tỉnh mặc áo giáp đứng sừng sững trong gió như đao, đao gió cắt trên áo giáp hắc ám, ngay cả vết xước cũng không thấy.Người thức tỉnh này dường như không muốn đợi thêm nữa, một cước lao tới, đại kiếm giơ lên, đột ngột chém xuống.Âm thanh xé toạc của thanh kiếm khổng lồ thậm chí còn dữ dội hơn cả tiếng gió cuồng bạo được tạo ra bởi năng lực của ma thú.Chỉ cần tiếng gió thôi cũng khiến màng nhĩ hắn tê dại.Bành Ba bịt tai, bất động nhìn chiến trường lộn xộn.Một dòng máu từ trong cơ thể của ma thú văng ra, nó rơi trên mặt đất, thậm chí đập vào những cái hố nhỏ!" Điều này này này!!!"Trận chiến diễn ra rất ác liệt, thậm chí còn xuyên thủng một tòa nhà bên cạnh, nhưng nó đến nhanh chóng và nhanh chóng kết thúc.Bành Ba đang đi trên đường trở về, trong lòng càng thêm rối rắm.Trong khung cảnh đó, hình ảnh một chiến binh mặc áo giáp đứng bên cạnh một con quỷ với một thanh kiếm, đã in sâu vào mắt anh, giống như một tư thế bất khả chiến bại!Sau khi tỉnh táo lại, hắn nhớ tới việc sinh ý vừa rồi do dự, còn thương lượng các điều khoản với nơi trú ẩn? Yêu cầu thân phận cao quý? Đường đường người có năng lực tại nơi trú ẩn nói thế nào họ cũng ngang hàng với giám đốc?Mả cha tụi này!Có một người đàn ông hung tợn như vậy còn muốn thương lượng điều kiện với nơi trú ẩn? Tuy rằng anh ta ngốc ...!không, hắn chỉ là thẳng thắn một chút, nhưng hắn ta cũng không ngu ngốc cũng không choáng váng, làm sao có thể giúp những người kinh doanh loại này sinh ý.

Tin tức cập nhật như mấy thằng trên núi mới xuống ấy, nơi trú ẩn 1 người đã như vậy, không biết còn điều gì chưa xuất hiện trước mắt nữa.Thương lượng các điều khoản? Tắm rửa đi ngủ đi!Hắn không quan tâm những người đó có kế hoạch gì, nếu có thời gian thì tốt hơn là đi làm thêm và ăn nhiều hơn một chút vào buổi tối, điều đó thật tuyệt.…………Ngày hôm sau, vào sáng sớm.Nơi trú ẩn đã không sắp xếp công việc cho những người sống sót, và nhiều người sống sót cũng tụ tập thành từng tốp ba tốp năm và đến quảng trường nhỏ để chờ đợi.Nhiều người đã quen thuộc với nội dung của bảng thông báo.

Đối với hầu hết những người sống sót, mọi nội dung trên đều có thể liên quan đến sự sống sót và lợi ích trong tương lai của họ.

Đã sớm có người sống sót đem mỗi hạng mục phân tích ra đượcHầu hết mọi người đều đã có quyết định trong lòng.Đối với họ, không khó để đưa ra quyết định như vậy, đây là cả một quá trình phúc lợi lại tốt hơn, hầu hết mọi người đều vui vẻ.Nhưng trên thực tế, vẫn còn một số ít người sống sót với vẻ mặt bất định, có vẻ lo lắng, đột nhiên họ lộ ra vẻ phấn khích, như đang dâng trào vì một mục tiêu nào đó sắp đạt được.Đinh Cường ẩn tàng trong đám đông, khóe mắt quét qua, nhìn thấy vài kẻ chủ mưu, người thức tỉnh đêm qua, tất cả đều đã sẵn sàng.Một số người bí mật ra hiệu, thể hiện nụ cười ngầm.Đinh Cường tìm kiếm xung quanh và cuối cùng tìm thấy Bành Ba ở một góc.

Chung quanh hắn quả nhiên không có ai, người sống sót đều cách hắn rất xa, Đinh Cường nhìn nụ cười gớm ghiếc trên khuôn mặt của Bành Ba với sự hài lòng trong lòng.Chắc chắn Bành Ba cũng rất bất mãn, bằng không thì làm sao có thể cười một cách gớm ghiếc như vậy.Với khả năng của Bành Ba và giám đốc của nơi trú ẩn kiềm chế lẫn nhau, niềm tin trong lòng hắn đã tăng từ 70% lên 90%.Xong rôi!Không lâu.Hai người sống sót trong khu biệt thự đi qua mang theo bàn viết, đặt bàn viết bên hông cổng thành gần bảng thông báo địa phương.Trần Hải Bình đứng bên bàn, trên tay cầm giấy và bút, nhìn gần 100 người sống sót có mặt.Trong vài ngày, hầm trú ẩn được xây dựng từ con số không, từ đầu chỉ có vài người, bây giờ đã có hàng trăm người sống sót, ngay từ đầu, toàn bộ khu du lịch đã được dọn dẹp sạch sẽ ...Ngay cả khi hắn đóng một vai trò tầm thường trong việc này, Trần Hải Bình vẫn tự hào về điều đó.Hắn đã tận mắt nhìn thấy nơi trú ẩn và xây dựng nó từng chút một, nó sẽ càng ngày phát triển tốt hơn trong tương lai.

Trở thành nơi trú ẩn thực sự, thậm chí là nơi trú ẩn quy mô vừa, nơi trú ẩn quy mô lớn.Điều này có vẻ là mơ mộng, nhưng Trần Hải Bình cảm thấy rằng nó không phải là không thể.Sự tự tin của hắn không đến từ bản thân anh ấy, mà đến từ Giám đốc Đường.Đã quét sạch những con ma thú xung quanh.Nguồn cung cấp thực phẩm trong hầm trú ẩn được đảm bảo.Thậm chí có thể xây dựng một bức tường thành hùng vĩ trong một vài nhịp thở!Như một nơi trú ẩn đầy hy vọng ở vùng đất tuyệt vọng này.Trần Hải Bình thật may mắn khi anh ấy là một thành viên của nơi trú này, thậm chí là một trong những cựu nguyên lão có thể nhìn thấy và chứng kiến việc xây dựng hầm trú ẩn.Nhưng hắn cũng biết rằng việc phát triển một nơi trú ẩn còn gặp phải nhiều vấn đề hơn những vấn đề này.

Ma thú và lương thực hai cái vấn đề này đối với 1 nơi trú ẩn khác thì tương đối khó giải quyết nhưng bây giờ đã giải quyết trước mắt, không có gì phải lo lắng cả.Bây giờ, vấn đề trước mắt ở đây cần xử lí, hi vọng nơi ẩn núp sau khi cải cách lại chế độ, có thể quét sạch một số sâu mọt gây hại đến sự phát triển..