Editor: Lãnh Huy3t

Beta: Trgtrgnd96

Giơ tay nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng ra, ánh vào đáy mắt là một bóng dáng màu trắng. Chỉ thấy người nọ nhàn nhã ngồi bên cạnh bàn, mặt hướng vào bên trong, ống tay áo trắng như tuyết rơi trên mặt đất, một đầu tóc đen như mực được búi lên. Lúc này, một tay hắn khẽ nâng, dường như đang uống trà, nghe được thanh âm nàng đẩy cửa ra, bàn tay khẽ động buông ly trà trong tay xuống, chậm rãi xoay người lại.

"Đã trở lại." Thanh âm trầm thấp mà khêu gợi, mang theo một cỗ ôn như không dễ phát hiện theo bạc môi khêu gợi không nhanh không chậm truyền ra, giống như gió xuân phất qua mặt đất, nhẹ nhàng ôn nhu làm cho lòng người sảng khoái.

Khi hắn quay mặt sang làm cho nàng nhìn thấy dung nhan tuấn mỹ quen thuộc mà xa lạ kia, trong đôi mắt bình tĩnh không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc: "Thần?" Người trước mặt có dáng người xuất sắc mà tuyệt trần, dung nhan cương nghị mà không mất vẻ tuấn mỹ kia, khí chất tôn quý lại mang theo xa cách, đấy chẳng phải là Thần – người năm năm trước đã từng gặp mặt một lần sao?

Năm năm trước hắn lặng yên xuất hiện trước mặt nàng lại lặng yên rời đi, năm năm qua cũng chưa từng có một tin tức nào, nàng cơ bản cũng đã đem hắn quên. Mà hôm nay hắn lại đột nhiên xuất hiện ở trong này là vì cái gì? Với sự hiểu biết của nàng suốt năm năm qua, hắn không phải là người của Thanh Sơn. Đối với hắn, nàng có tò mò, tò mò hắn rốt cuộc là loại người nào? Tò mò hắn vì sao sẽ xuất hiện ở trước mặt nàng?

"Không phải chỉ mới vài năm không gặp, vậy mà đã không biết ta sao?" Thanh âm mang theo ý cười từ trong miệng hắn truyền ra, hắc đồng thâm thúy mà mê người dừng ở trên người Tử Tình, nhìn cô gái nho nhỏ năm xưa nay đã lớn hơn nhiều, ý cười bên môi không khỏi sâu sắc thêm vài phần.

Tử Tình nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh cùng lạnh nhạt như bình thường, di chuyển bước chân đi lên phía trước, ngồi xuống bên cạnh hắn rồi mới nói: "Sao huynh lại tới đây?" Ở Thanh Sơn có quy định, người ngoài nếu không được mời thì không thể vào Thanh Sơn. Hắn có thể tránh được những người trong Thanh Sơn chạy tới chỗ nàng, thực lực của hắn như vậy nhất định là rất mạnh.Bất quá, nếu để cho mọi người biết hắn xuất hiện ở trong này, chỉ sợ hậu quả sẽ không thể chịu nổi.

"Năm đó sau khi ta trở về liền bế quan tu luyện, thời gian trước mới xuất quan liền nghĩ lại đây gặp muội." Hắn mở miệng nói, không biết như thế nào mà hắn lại đem nguyên nhân vài năm nay không tới thăm nàng giải thích cho nàng nghe.

"Nha." Nàng thản nhiên lên tiếng, vẻ mặt bình tĩnh nhìn không ra cái gì.

Liếc mắt nhìn nàng một cái thật sâu, thấy nàng khép hờ mắt lặng yên ngồi nơi ấy, liền mở miệng hỏi: "Mấy năm qua muội sống như thế nào?" Xem ra, vài năm không gặp nên nàng cùng hắn đều trở nên xa lạ. Bây giờ nàng ngay cả nâng mắt nhìn hắn cũng không dám? Trong lòng có vài phần nặng nề, hắn không thích nàng dùng thần sắc lạnh nhạt như vậy đối với hắn, giống như ở trong mắt nàng, hắn chỉ là một người xa lạ không hơn không kém.

Nàng nâng mắt nhìn hắn một cái, nhẹ giọng nói: "Hoàn hảo." Thanh âm rơi xuống, ánh mắt lại dời đi.

Thấy thế, tuấn mi không khỏi hơi nhăn lại, trầm giọng hỏi: "Muội không có chuyện gì muốn nói với ta sao?" Xa cách như vậy thật sự là làm cho lửa giận trong lòng hắn vô cớ dâng lên.

Nghe hắn nói như thế, nàng bình tĩnh đem tầm mắt dừng trên người hắn, thấy dung nhan tuấn mỹ của hắn hơi trầm xuống, ý cười treo trên khóe miệng lúc trước cũng không biết đã thu đi lúc nào, dường như đang rất tức giận, quanh thân tản mát một cỗ hàn ý mãnh liệt. Nàng có chút không rõ cho nên nhìn về hắn, do dự hỏi: "Huynh đang tức giận?" Nàng chọc hắn tức giận sao? Hình như là không có a?

"Ta không có tức giận !" Thanh âm trầm thấp dường như còn mang theo một cỗ áp lực tức giận. Hắn giơ tay lấy siêu nước qua, tự rót cho mình một chén nước.

"Rõ ràng là huynh đang tức giận." Nàng thản nhiên nhìn hắn một cái, bình tĩnh nói ra sự thật. Thật sự là một quái nhân, vài năm không gặp, hôm nay đột nhiên lại chạy tới chỗ nàng xả giận?

Tay cầm chén nghiêng đi một chút, cũng không đem cái chén đưa lên môi uống, mà là cầm trong tay nhẹ nhàng xoay xoay. Sau khi thở nhẹ ra một hơi, hắn mới nâng mắt nhìn về phía nàng, thanh âm trầm thấp khêu gợi từ từ mà ra: "Không phải ta cố ý không đến thăm muội đâu."

Tử Tình giật mình, khẽ gật đầu: "Uh, vừa rồi huynh cũng đã nói qua."

"Cho nên không được dùng thái độ xa cách như vậy đối với ta!" Thanh âm trầm thấp bá đạo nói xong, nhìn thấy nàng giật mình tới mức ngây người, không khỏi khẽ thở dài một tiếng, buông cái chén đang cầm trong tay, giọng điệu ôn nhu nói: "Lần sau ta sẽ không đi một lần là năm năm như vậy nữa. Chỉ cần có thời gian, nhất định ta sẽ đến thăm muội."

Nàng kinh ngạc, ngây ngốc trừng mắt nhìn nam tử trước mắt đột nhiên mang vẻ mặt ôn nhu, không thể hiểu nổi rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra. Hắn rốt cuộc là đang nói cái gì? Sao nàng nghe mà chẳng hiểu nổi lấy một câu nào cả? Là năng lực của nàng giảm xuống sao? Hay là lời nói của hắn quá mức thâm ảo?

"Tử Tình, Tử Tình, muội có ở đó không?"

Đột nhiên, thanh âm của Bạch Dật từ bên ngoài căn nhà tranh truyền đến, thanh âm mang ý cười dường như còn dẫn theo vài phần hưng phấn. Hai người trong phòng nghe thấy thanh âm đó, thần sắc không đồng nhất.

Sau khi Thần nghe thấy thanh âm nam tử từ bên ngoài truyền đến, tuấn mi không khỏi nhẹ nhàng nhướng lên, trong mục quang thâm thúy hiện lên một tia u quang khó hiểu. Mà Tử Tình, sau khi nghe được thanh âm đó, trước tiên là từ bên bàn đứng lên, lướt qua bên người Thần đi về phía cửa, vừa đi vừa nói: "Ta đi ngăn cản hắn, huynh mau đi đi."

Ánh mắt thâm thúy hơi nheo lại, hắn hơi hơi nhíu mày, tao nhã đứng lên đi về phía bên cửa bị Tử Tình thuận tay đóng lại, nhìn ra bên ngoài từ cái ô nhỏ trên cánh cửa.

"Sư huynh, tìm ta có việc gì?" Tử Tình đi về phía hắn, ngăn bước chân của hắn lại, nhẹ giọng hỏi.

"Thì ra là muội thật sự ở trong này a!" Nhìn thấy Tử Tình xuất hiện trước mặt hắn, trên khuôn mặt yêu nghiệt của Bạch Dật tràn ra một ý cười đầy mê hoặc, cánh tay rất tự nhiên ôm lấy bả vai của Tử Tình.

Nhìn thấy ma trảo của hắn lại vươn đến trên bả vai của nàng, Tử Tình không khỏi bất đắc dĩ nói: "Sư huynh, móng vuốt của huynh." Mấy năm qua, hắn luôn cố ý không nhìn đến ý kiến của nàng liền ôm nàng. Dùng lời của hắn, đó là vì quen biết nhau cho nên mới thân thiết như vậy, người khác nghĩ muốn thân thiết với hắn, hắn còn không thèm đâu!

"Ai! Muội cũng không cần phải nhìn chằm chằm vào tay ta làm gì đâu.Chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, sư huynh đối với muội như thế nào không phải muội không biết.Ta ôm muội một chút cũng không mất miếng thịt nào đâu." Bạch Dật vẻ mặt tà mị nói xong, thấy nàng đang muốn giãy ra, hai tay không khỏi càng ôm chặt nàng vào trong người, đồng thời cười lớn ra tiếng: "Đi nào! Vào phòng muội đi, ta mang đến cho muội thứ tốt đây."

Trong phòng, khi Thần nhìn thấy móng vuốt của Bạch Dật đặt trên bả vai của Tử Tình, hàn quang trong mắt chợt lóe lên. Lại nhìn thấy hắn giơ tay ôm nàng vào lòng thì bạc môi khêu gợi không khỏi hơi hơi khẽ động, khóe môi giương lên ý cười lạnh lẽo, hơi thở quanh thân cũng theo sự biến hóa của nội tâm mà trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo như hàn băng ngàn năm. Hơi thở lãnh liệt mà dày đặc tràn ngập, trong nhất thời, không khí trong phòng giảm xuống không ít, giống như gió lạnh vù vù thổi qua nơi đây.