Ngày tiếp theo , trên Thanh Sơn , Lăng Phong , theo thường lệ là giờ luyện
võ, lúc này có vài tiểu hài tử còn nhỏ tuổi đang đứng rất quy củ , bọn
họ đều là đệ tử của Lăng Thành, Lăng Thành thân là người đứng đầu một
Phong , trong lúc đang tiến hành khảo hạch tại Thanh Sơn có thể chọn ra
trong ngũ hàng đệ tử chọn lựa đệ tử cho riêng mình , các Phong chủ khác
dưới trướng đệ tử không có mấy trăm cũng có mấy chục , nhìn khắp toàn bộ Thanh Sơn, tại đây cũng chỉ có Lăng Thành là ít đệ tử nhất, tuy nhiên
có không ít đệ tử muốn bái hắn làm sư phụ, nhưng đều bị hắn từng nhất
nhất cự tuyệt, hắn luôn luôn thu nhận đệ tử , không phải thiên phú tốt,
thì cũng phải là nhìn thuận mắt.
Lăng Thành đứng chắp tay,
ánh mắt đảo qua, không nhìn thấy tiểu Oa Nhi kia , liền trầm giọng nói : "Tử Sa, ngươi đi gọi nàng đến đây ."
"Vâng." Tử Sa nghe
xong, cung kính lên tiếng, ngoại trừ các sư huynh muội bọn họ , trên núi Lăng Phong này cũng chỉ có cái tiểu cô nương mới tới nghèo kiết hủ lậu
kia , chỉ là sư phó vì sao luôn thích sai nàng đi gọi nàng ta ? Cái tên
nghèo kiếp xác kia dựa vào cái gì làm cho nàng luôn vì nàng ta mà làm
tên " chạy chân " ! Tuy rất bất mãn, nhưng lại không dám biểu lộ ra,
dưới ánh mắt của vài sư huynh sư tỷ khác, nàng nhanh chóng chạy nhanh về ngôi nhà tranh .
Ở bên trong ngôi nhà tranh nhỏ lúc này Mặc
Mặc đang ngồi ở bên giường, nàng nghĩ đến, chính mình có phải thật sự
hay không không thể về nhà? Người kia nói rằng muốn ra Thanh Sơn, trở về nhà, cần phải học võ thật giỏi, nhưng mà, trước kia khi ở nhà , vì tuổi còn nhỏ, phụ thân cùng mẫu thân đều không có dạy võ nghệ cho nàng , vậy điều này có phải nói lên nàng thật sự phải ở lại bên trong Thanh Sơn để học võ công ?
"Rầm!"
Cửa của ngôi nhà tranh nhỏ
bị người khác một cước đạp ra, nghe thấy tiếng động nàng ngước đầu lên,
nhìn thấy Tử Sa một thân quần áo hồng nhạt xinh đẹp sắc mặt không tốt
lắm đứng tại cửa ra vào, nổi giận đùng đùng đối với nàng gào thét: "Còn
đứng ngây ra đó làm gì! Đi theo ta ! Sư phó muốn gặp ngươi!" Không thể ở trước mặt sư phó nổi giận, nhưng đối với tiểu nữ hài nghèo kiết hủ lậu
này , thì khác !
Không để ý đến lửa giận của nàng , Mặc Mặc
từ trên giường nhảy xuống, hết bệnh rồi , thân thể cũng khôi phục, ăn no rồi toàn thân cũng có khí lực , nàng không thể rời đi , vậy tạm thời ở
lại chỗ này ! Về sau tìm cơ hội lén xuống núi trở về nhà.
"Hừ!" Tử Sa liếc nàng liếc, chiếc cằm thon giương lên ,cao ngạo đi ở trước mặt nàng.
Mặc Mặc lẳng lặng đi theo, đã ở lại đây mấy ngày, ngủ mê vài ngày, sau khi
tỉnh lại cũng không có xem xét chỗ này , nàng đối với nơi này vẫn là rất lạ lẫm, chỉ là, nhìn bước chân nhẹ nhàng của bóng dáng hồng nhạt phía
trước , ánh mắt nàng lộ ra một tia kinh ngạc, ánh mắt dừng lại ở hai
chân của Tử Sa , thấy nàng đi đường cư nhiên chỉ cần dùng mũi chân điểm
nhẹ nhàng , khó trách nàng cố đi cực nhanh cũng không theo kịp bộ pháp
của nàng, thấy thế, liền thả chậm bước chân , đi từ từ lại, người ta có
võ công, nàng không có, đi nhanh hơn nữa cũng theo không kịp nàng ta ,
vậy cần gì làm khổ mình.
"Ngươi đi nhanh một chút! Đi chậm
như vậy , ngươi muốn đi tới khi nào ? Có biết sư phó cùng các sư huynh
sư tỷ đều đang đợi ngươi không !" Tử Sa đi phía trước nhìn thấy bóng
dáng đi phía sau cách nàng càng ngày càng xa, không khỏi thở phì phì
quay đầu lại hướng về phía Mặc Mặc hét lớn .
Mặc Mặc không có mở miệng, chỉ là nhìn Tử Sa một cái, vẫn y như trước mà đi chầm chậm.
Nếu nàng cùng Tử Sa giống nhau cũng có võ công trong người , trực tiếp
bay qua là được rồi, đâu cần phải ở chỗ này đi chậm rãi tiêu sái làm gì .
"Nhanh lên! Ngươi có chủ tâm cùng ta đối nghịch phải không?" Tử Sa chống tay
lên eo nhỏ , vẻ mặt điêu ngoa , khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tức giận
nhưng lại đẹp lạ thường .
"Thân thể của ta kém , lại không có võ công, đi không nhanh được , nếu ngươi gấp như vậy cũng không cần chờ ta ." Mặc Mặc nói xong, liếc nhìn Tử Sa đang thở phì phì ,vẫn tiếp tục
chậm rãi tiêu sái mà đi .
Nào biết, vốn Tử Sa đang thở phì
phì khi nghe được nàng vừa nói vậy, trê khuôn mặt nho nhỏ lại giương lên một ý cười không có hảo ý , đột nhiên nàng phóng mình một chút tới gần
Mặc Mặc, khi nàng còn chưa kịp phục hồi tinh thần thì một tay nắm lấy
vạt áo của nàng liền phi thân đi phía trước .
"Ngươi làm gì!
Mau buông ta xuống!" Bị người khác xách như con gà con, Mặc Mặc nhất
thời hô lên , nhưng cũng cảm thấy rất là kinh ngạc, nhìn Tử Sa cũng chỉ
lớn hơn so với nàng hai ba tuổi , vậy mà có thể dùng khinh công mang
theo nàng cùng bay lên , thật là lợi hại.
"Ngươi xác định
muốn ta cứ như vậy buông ngươi?" Tử Sa giương chiếc cằm thon lên , nhìn
Mặc Mặc bị nàng xách lên , trong đôi mắt to tròn xinh đẹp lộ vẻ đắc ý.
Nghe được lời nàng, Mặc Mặc nhìn xuống dưới xem xét, tuy rằng Tử Sa dùng
khinh công bay lên không cao, nhưng tốc độ lại rất nhanh, nếu hiện tại
thật sự buông nàng ra , đoán chừng nàng sẽ ngã bầm dập mặt mũi , lập tức liền cũng không nói lời gì nữa, xa xa, nàng nhìn thấy, trên sân có vài
đứa nhỏ lớn tuổi hơn nàng đang đứng nghiêm chỉnh , mà ở trước mặt bọn
họ, Lăng Thành vẫn một thân áo xám đứng khoanh tay.
"Sư phó,
người tới rồi." Đi đến trước mặt Lăng Thành, Tử Sa không còn kiêu ngạo
như lúc trước , nhẹ buông tay, sau khi đem người bị xách theo thả xuống, liền cung kính đứng ở bên cạnh Tử Cầm .
"Ừ." Lăng Thành nhẹ
gật đầu, nhìn Mặc Mặc , dừng một chút , mới mở miệng nói : "Từ hôm nay
trở đi, ngươi chính thức trở thành đệ tử của ta, mấy người bọn hắn đều
là sư huynh sư tỷ của ngươi, đại sư huynh Tử Nghiễn , nhị sư huynh Tử
Nguyên, tam sư huynh Tử Kiệt, tứ sư huynh Tử Lập, ngũ sư tỷ Tử Cầm, lục
sư tỷ Tử Sa, mà ngươi đứng thứ bảy, gọi là Tử Tình."
"Vâng."
Nàng lên tiếng, biết rõ sau này mình chỉ có thể ở lại đây sinh sống, từ
nay về sau, cái tên Mặc Thanh Tư này, chỉ có chờ đến lúc ra khỏi Thanh
Sơn trở về nhà mới có thể sử dụng , mà nàng ở chỗ này, chỉ là Tử Tình.
"Ngươi đi qua bái kiến mấy vị sư huynh sư tỷ."
Nghe vậy, nàng đi tới, ở trước mặt mấy người sư huynh sư tỷ hơi khom người
xuống, còn mang theo thanh âm giòn giòn giã giã ngây thơ nói: "Tử Tình
bái kiến mấy vị huynh sư tỷ."
"Tiểu sư muội không cần đa lễ." Mấy nam hài tử nghe được nàng nói chuyện , biết rõ nàng không phải là
người câm điếc, miệng kéo lên tới tận mang tai , lại nghe nàng gọi mấy
người bọn họ là sư huynh, lại càng vui vẻ không thôi, về sau lại thêm
một cái sư muội rất xinh đẹp rồi, thật tốt.
Tử Cầm cùng Tử Sa ở bên cạnh khi nhìn thấy bộ dạng của các vị sư huynh liền cảm thấy vô
cùng oán hận đem Tử Tình mắng thầm mấy lần, Tử Cầm lại vươn tay ra cầm
lấy tay Tử Tình , nhìn như thân mật nhưng thực ra lại thừa cơ âm thầm
nhéo nàng một cái, trong miệng lại cười dịu dàng nói: "Đúng vậy ! Về sau ngươi chính là tiểu sư muội của chúng ta rồi, không cần khách khí với
các sư huynh sư tỷ như vậy ."
Tử Tình bị đau, nhưng không có
mở miệng, chỉ nhíu lông mày nhìn chằm chằm nàng, lập tức giãy khỏi tay
của nàng , lui về một bước, đứng qua một bên để không phải đứng gần Tử
Cầm . Tử Cầm không thích nàng , nàng là biết rõ, lại không nghĩ rằng
nàng sẽ âm thầm làm mấy chuyện xấu như vậy . Nàng biết rõ ngày tháng sau ở trên núi này nhất đình sẽ không dễ dàng, thầm nghĩ chỉ mong có thể
học được một thân võ công, nhanh chút lớn lên để có thể về nhà.
Nàng và bọn họ không giống nhau , nàng, còn phải giúp mẫu thân báo thù! Nghĩ vậy, lẳng lặng rủ mắt xuống, im lặng đứng một bên, cũng không nghĩ một
lần hành động này đã rơi vào trong mắt Tử Cầm lại càng làm tăng sự kiêu
ngạo của nàng ta , biết Tử Tình không dám đối nghịch với mình , nàng ta
nở nụ cười .