Lãnh Đế Cuồng Thê

Chương 47: Ai dám đến Nạp Lan phủ giương oai?

“Các ngươi có ý kiến với an bài của gia?”

Ánh mắt lạnh lẽo của Lãnh Thiếu Diệp rơi trên người mấy huynh đệ, môi mỏng vẽ ra một nụ cười lạnh: “Gia không phải người không nói đạo lý, có ý kiến gì thì có thể nói ra, chúng ta cùng thương lượng lại thật tốt.”

Bốn chữ ‘thương lượng thật tốt’ có thể nói là ý vị thâm trường.

Tất cả mọi người kể cả tiểu Cửu lập tức đều căng thẳng, trán toát mồ hôi lạnh, những người đứng gần bị lão Tam liếc mắt một cái xương cốt đã bắt đầu đau.

Lão Nhị đã tỏ rõ thái độ, mọi người đồng loạt nhìn về phía lão Ngũ Lãnh Thiếu Kỳ, người bị đánh nhẹ nhất, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n huynh đệ có quan hệ tốt nhất với Lãnh Thiếu Diệp, nhất định không cần thỏa hiệp!

Dưới ánh mắt gửi gắm tràn đầy hi vọng, Lãnh Thiếu Kỳ cười khó khăn, giọng nói mang theo chút nức nở: “Tam, Tam ca, giờ Dần ngày mai đệ nhất định sẽ có mặt.”

Lãnh Thiếu Diệp vừa lòng gật nhẹ đầu: “Tốt, cứ quyết định như vậy đi.”

Như thế nào đã quyết định xong? Mấy người lão đại, lão Tứ, lão Lục trợn to hai mắt, bọ họ còn chưa tỏ thái độ đâu.

Lãnh Thiếu Diệp nhướng mày, ý vị thâm trường nhìn mấy vị huynh đệ: “Giờ Dần ngày mai, phía sau núi. Ai dám đên muộn hoặc là không đến…. Ha ha!”

Sẽ không, haha!

Cho dù trời đổ mưa đá bọn hắn cũng nhất định sẽ đến đúng giờ.

Huynh đệ Lãnh gia đứng thẳng người, khuôn mặt tràn đầy kiên định, nhưng sau lưng lại cất giấu vô vàn đau khổ. Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ bọn họ nhất trí một lòng như vậy, chuyện này thật sự quá tốt…. Tốt cái rắm ý!

Nhìn vẻ mặt đau khổ nghẹn khuất của chúng huynh đệ, tâm tình khó chịu của Lãnh Thiếu Diệp cũng tốt hơn một chút, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n không nhanh không chậm đi đến bên cạnh Lãnh Thiếu Lân, liếc mắt hỏi: “Đại ca, không phải muốn đi gặp phụ hoàng sao?”

Lãnh Thiếu Lân: “….”

Chúng huynh đệ: “…..”

Ở nơi khác, Nạp Lan Yên cưỡi đại hắc ngưu mang theo Hoàng Nguyệt Dung đang bất tỉnh một đường đi đến cửa Nạp Lan phủ.

Thị vệ canh cửa nhìn hồng y thiếu nữ tuyệt diễm cưỡi trên lưng đại hắc ngưu, liếc mắt nghi ngờ, thiếu nữ này là ai?

“Đó là…. Nhị chủ mẫu?”

Một thị vệ nhạy bén nhận ra nữ nhân bị thiếu nữ xách trên tay, lập tức hít một ngụm khí lạnh, ‘xoát’ một tiếng rút trường kiếm bên hông ra, chỉ thẳng vào mặt Nạp Lan Yên, tức giận quát: “Người nào, còn không mau buông Nhị chủ mẫu ra.”

Những thị vệ khác cũng phản ứng nhanh, một người chạy đi thông báo, hai người khác cũng rút trường kiếm giằng co, một người còn lại kêu lên ầm ĩ: “Cuồng đồ lớn mật, dám đến Nạp Lan gia tộc ta làn loạn.”

Ánh mắt Nạp Lan Yên rét lạnh, nàng nghĩ chỉ mấy người dòng chính của Nạp Lan gia không biết điều thôi, không ngờ mấy người này cũng không có kẻ nào hiểu chuyện!

Thị vệ phát hiện ra thế nhưng mình lại bị một ánh mắt làm hoảng sợ mà lùi về sau mấy bước, lập tức giận dữ quát: “Nhìn cái gì? Còn không mau thả Nhị chủ mẫu nhà ta ra!”

“Nhị chủ mẫu?” Nạp Lan Yên cười như không cười nói ra ba chữ này, chỉ có nàng mới biết, thì ra chủ mẫu trong đại gia tộc còn phân ra một hai ba bốn năm sáu bảy?

“Ai, ai dám đến Nạp Lan phủ giương oai?”

Người chưa tới, đã nghe thấy tiếng.

Tiếng nói lỗ mãng tràn đầy tức giận truyền từ trong cửa đến, một nam nhân lưng hùm vai gấu sải bước đến cửa, mắt lạnh trừng to, vẻ mặt hung thần sát khí.

Mà ánh mắt hung ác của nam nhân kia vừa chạm vào hồng y thiếu nữ bên ngoài phủ, con ngươi bỗng co rụt nhanh, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n trở tay tát bay người thị vệ gần mình nhất: “Con mẹ nó, mắt mọc trên mông hết rồi sao? Ngay cả Ngũ tiểu như cũng dám ngăn cản, muốn chết phải không?”

Nam nhân lưng hùm vai gấu này không phải ai khác, đúng là Nạp Lan Bằng ngày trước dẫn Nạp Lan Song và Nạp Lan Lâm vào sơn mạch.

Lúc Nạp Lan Bằng biết được cao nhân tiền bối đã cứu bọn họ có thể là Nạp Lan Yên vừa mới được gả đến Chiến Vương phủ, chỉ cảm thấy truyện cười này thật buồn cười.

Hôm nay nhìn hồng y thiếu nữ nhàn nhã vui mừng ngồi trên lưng đại hắc ngưu, nhìn cổ tự tin lạnh nhạt lơ đãng toát ra giữa mi tâm của nàng, hai mắt giống như chuông đồng, Nạp Lan Bằng đã muốn tự mình ra tay xem bản lĩnh của chất nữ (cháu gái) này nông sâu thế nào.

Mà thị vệ bị Nạp Lan Bằng tát một bạt tai đánh bay trực tiếp choáng váng, nhất định là mới rồi bị đánh nên bọn họ đã nghe nhầm, đúng không?

Hồng y thiếu nữ phong tư trác tuyệt trước mắt này là Ngũ tiểu thư Nạp Lan Yên? Là kẻ ngốc Nạp Lan Yên không người nào không biết?

Đây nhất định là do hôm nay bọn họ rời giường mở mắt không đúng cách!

Nếu không làm sao có khả năng nghe thấy chuyện kinh hãi như vậy?

Nạp Lan Yên cười nhạt một tiếng, quăng Hoàng Nguyệt Dung trên tay cho Nạp Lan Bằng, thuận tiện vỗ tay một cái: “Đón chắc, đừng làm ngã Nhị thẩm.”

Nạp Lan Bằng thấy một trung niên nử tử bay đến phía mình bằng một độ cong vô cùng đẹp mắt, phản ứng đầu tiên đương nhiên không phải là đón, mà là trốn!

Hắn còn chưa thú thê (cưới vợ) đâu! Hắn còn đang độc thân đang đợi người giải cứu đây! Không biết nam nữ chưa lập gia đình không được tiếp xúc thân thể sao?

Cho nên, lúc Hoàng Nguyệt Dung thực hiện xong độ cong đẹp mắt ngã nện trên mặt đất, lúc mọi người nghe được tiếng ‘phịch’ kia tất cả đều cảm thấy đau, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n Nạp Lan Bằng mới nghe được một câu ‘Nhị thẩm’ kia, cúi người xuống thấy đúng là Nhị tẩu Hoàng Nguyệt Dung, khuôn mặt liền biến thành màu gan heo, sợ hãi nói với Nạp Lan Yên: “Ngươi ngươi ngươi, làm sao ngươi có thể ném qua đây?”

Nạp Lan Yên đang vỗ tay cũng cứng lại giữa không trung, cố nén xúc động muốn cười, ánh mắt trong suốt vô tội nhìn Nạp Lan Bằng: “Rõ ràng là ngươi né tránh mới làm cho Nhị thẩm ngã xuống đất.”

“Ta, ta!” Đỉnh đầu Nạp Lan Bằng bốc khói, vuốt bàn tay thật dày: “Làm sao ngươi có thể đổ trách nhiệm lên đầu lão tử, rõ ràng là ngươi quăng Nhị tẩu ngã.”

Nạp Lan Yên đang muốn nhảy xuống lưng hắc ngưu, nghe vậy càng vô tội: “Tứ thúc, rõ ràng là ngươi né tránh mới làm cho Nhị thẩm bị quăng ngã.”

“Rõ ràng là trách nhiệm của tiểu nha đầu ngươi!”

“Thế nhưng rõ ràng là chuyện này không liên quan đến ta.”

“Là ngươi ném người, như thế nào có thể không liên quan?”

“Rõ ràng là Tứ thúc ngươi không đón được Nhị thẩm.”

Bọn thị vệ yên lặng bò dậy từ trên mặt đất: “….”

Hoàng Nguyệt Dung đã gãy năm cái xương sườn lại bị quăng ngã gãy tay cứng ngắc nằm trên mặt đất lạnh như băng, vừa đau đớn tỉnh lại, vừa tức giận lại đau lòng mất đi nữ nhi, lại còn nghe hai người líu ríu bên tai, không cả có ai đến đỡ nàn dậy, rốt cuộc chịu không nổi, ‘oa’ một tiếng nằm rạp trên mặt đất khóc lớn.

Tiếng khóc bén nhọn thê thảm kia xông thẳng lên trời, làm cho Nạp Lan Yên và Nạp Lan Bằng đang cãi nhau không ngừng bên cạnh nàng sợ tới mức giật mình, ai ôi, ta đi, lỗ tai sắp điếc rồi!

Bị tiếng khóc làm sợ hãi, bọn thị vệ lại ngã xuống đất một lần nữa: “….”

“Sao lại thế này? Sao lại thế này?”

Tiếng khóc này lập tức làm kinh động đến tất cả mọi người trong Nạp Lan gia, một đám người lập tức chạy đến cửa, trong đó có một nam tử trung niên vẻ mặt khó coi đẩy đám người ra, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n nhìn thấy Hoàng Nguyệt Dung nằm rạp trên mặt đất khóc lớn, sát khí liền tràn đầy trong mắt: “Còn không mau đỡ Nhị chủ mẫu về phòng, mời y sư (giống bác sĩ hiện đại đó) đến!”

Nghe nói như thế, lúc này bọn thị vệ ngu ngốc kia mới nhớ tới chính sự (chuyện qua trọng), vội vàng đồng loạt tiến lên, ba chân bốn cẳng làm bộ muốn nâng Hoàng Nguyệt Dung lên.

“Không được đụng vào ta! Không được đụng vào ta! Oa…….”

Tiếng kêu thê thảm vang lên, bọn thị vệ gần như là phản xạ có điều kiện cùng buông tay.

Phịch!

Tiếng vật nặng rơi trên mặt đất cùng với tiếng xương gãy răng rắc, cùng nhau vang lên.

Nơi duy nhất hoàn hảo – chân , cũng đã gãy một bên. Hai mắt Hoàng Nguyệt Dung vừa trợn lập tức ngất đi.

Bọn thị vệ khóc không ra nước mắt, che mắt nghiêng đầu nhìn đi chỗ khác. Xin các vị chủ tử minh giám, bọn hắn không cố ý buông tay đâu.