Lãnh Đế Cuồng Thê

Chương 30: Mang ngươi đi tìm người, mang ngươi bay

Nạp Lan Yên trơ mắt nhìn đại phì điểu đáng khinh trong ngực đang nói không ngừng làm bắn bao nhiêu nước miếng lên mặt mình, mặt lập tức tái đi, vung tay ném đại phì điểu ra, lúc này lại phát hiện nơi mình đang đứng độ nóng quá cao rồi, toàn thân đều nóng rực như bị lửa đốt.

Nạp Lan Yên lau mồ hôi trên mặt, ánh mắt kích động tìm kiếm tung tích của tiểu Phượng Vũ ở xung quanh, mắt nhìn khắp nơi đều thấy ngoài núi cao này ra đều là nham thạch.

Lại ngẩng đầu nhỉn lên, vẫn là vô cùng vô tận nham thạch như cũ.

Nơi này, nếu đoán không nhầm hẳn là một hang động.

“Tiểu mỹ nhân ~” Tiếng nói giòn giòn giã giã lại cố tình một cổ hèn mọn bỉ ổi, đại phì điểu khó khăn đập cánh đến bên người Nạp Lan Yên, nói: “Tiểu mỹ nhân đang tìm người sao? Người ta có thể giúp ngươi nha ~”

Nạp Lan Yên cúi đầu nhìn đại phì điểu cao bằng nửa người mình, đôi mắt trong suốt nhìn chăm chú: “Cùng ta đến đây còn có một tiểu cô nương, xin hỏi ngươi có thấy qua không?”

Con ngươi xanh biếc của đại phì điểu đảo một vòng, hừ nói: “Muốn người ta trả lời câu hỏi, trước hết để người ta hôn một cái đi!”

Nạp Lan Yên nheo đôi mắt hồ, nhếch môi nói: “Mới vừa rồi ngươi đã hôn một cái.”

Đại phì điểu ấp a ấp úng mở miệng, còn muốn nói gì đó, đã nghe Nạp Lan Yên cười tủm tỉm nói: “Cho nên, điểu đại nhân tôn kính có thể mang ta đi tìm kiếm đồng bạn hay không?”

Đại phì điểu nghiêng đầu nhìn Nạp Lan Yên, cảm thấy đạo lý như vậy thật đúng, mình đã chiếm tiện nghi của người ta không thể không trả chút thù lao, chính là: “Người ta mới không phải là điểu cái gì đó, người ta là Liêu ca đại nhân!”

Nạp Lan Yên mỉm cười, rất biết nghe lời: “Liêu ca đại nhân.”

Nghe tiểu mỹ nhân gọi một tiếng ‘Liêu ca đại nhân’, trong lòng phì điểu Liêu ca lập tức nhộn nhạo, vui vẻ, thư thái, lập tức ‘ùng ục’ chạy vài vòng quanh chỗ, ‘bịch’ một tiếng biến thành con chim nhỏ bằng lòng bàn tay, vỗ cánh bay đến đậu trên vai Nạp Lan Yên, cánh nhỏ vung lên phía trước: “Tiểu mỹ nhân, đi về phía trước, Liêu ca đại nhân mang ngươi đi tìm người, mang ngươi bay!”

Bộ lông đen trên người chim nhỏ sáng bóng như kim loại, đôi con ngươi màu vàng ngọc xoay tròn trên đầu nhỏ, lại vô cùng hợp với mập mạp kia, như thế nào nhìn lại cảm thấy có chút đáng yêu lại đẹp trai?

Chỉ là….

Nạp Lan Yên nghi ngờ nhìn phì điểu làm mưa làm gió trên vai nàng, tên này xác định là không phải từ thế kỷ hai mươi mốt chạy đến chứ?

Mang ngươi đi tìm người, mang ngươi bay là cái gì? Nạp Lan Yên chỉ cảm thấy tâm có chút mệt mỏi.

Tiểu Liêu ca đột nhiên dùng mũi ngửi, sau đó dùng giọng điệu vô cùng chán ghét nói: “Xà thúi.”

Tiểu Bảo sợ nóng từ lúc vào đây vẫn luôn cuộn mình không nhúc nhích trên tay Nạp Lan Yên, nhưng sau khi nghe hai chữ này lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ tươi tràn đầy sát khí. Chim và rắn vốn là kẻ địch trời sinh, nó đã lười để ý đối phương, thế nhưng phì điểu này lại dám khiêu khích nó?

Tiểu Bảo nhe răng, lúc lắc đầu.

Phì điểu đáng chết, có bản lĩnh đến đánh một trận!

Liêu ca đại nhân duỗi cánh, khinh thường nói: “Ngay cả tiếng người cũng không nói được, Liêu ca đại nhân mới không đang với đối thủ không đủ tiêu chuẩn như vậy.”

Tiểu Bảo giận dữ, cái đuôi đã dựng thẳng lên rồi.

Phì điểu đáng chết, Tiểu Bảo đại nhân thật sự không nhịn nổi nữa!

Nạp Lan Yên sờ đầu Tiểu Bảo, lại nói với Liêu ca đại nhân trên vai: “Liêu ca đại nhân đúng là nói tiếng người lưu loát, nhưng mà…. Tiểu Bảo cũng không phải kẻ yếu!”

Liêu ca đại nhân vô cùng hư hỏng: “Hừ, trên trời dưới đất vốn không có gì Liêu ca đại nhân nói không được.”

Về phần xem thường xà thúi kia, Liêu ca đại nhân hừ một tiếng, đời này đánh nhau nó còn chưa thua bao giờ đâu!

Tiểu Bảo khinh bỉ nhìn phì điểu một cái, chờ ra khỏi nơi quái quỷ này, gặp lại phì điểu này, nó (TB) sẽ ăn một ngụm chết nó (PĐ)!

Nạp Lan Yên thẳng đường đi tới, độ nóng xung quanh ngày càng cao.

Lại đi về phía trước, Nạp Lan Yên đột nhiên dừng bước, con ngươi đột nhiên co rụt, khiếp sợ nhìn phía trước, liếm đôi môi khô khốc, trừng mắt phun ra một chữ: “Đclmm.”

Chỉ thấy trước mắt cách năm bước, là một vùng lửa đỏ, biển lửa vô cùng vô tận bốc lên như cự long tùy tiện gào thét.

Biển lửa ngập trời, lửa đốt cuồn cuộn.

Cảnh tượng vốn chỉ có thể thấy trong phim ảnh do hiệu quả nghệ thuật tạo thành nay lại xuất hiện trước mắt, chân thực như thế. Nạp Lan Yên nhẹ nhàng xoa lên vị trí trái tim, nơi đó ‘bình bịch’ nhảy lên nhanh hơn ít nhất ba lần so với lúc thường.

Nạp Lan Yên lau mồ hôi, quay đầu nhìn Liêu ca: “Đồng bạn của ta đâu?”

Giọng nói vội vàng, ánh mắt hung ác.

Tiểu Liêu ca rụt cổ, nói: “Chắc là ở trên tảng đá đối diện.”

Nạp Lan Yên đảo mắt nhìn ra xa, lúc này nàng nhìn cũng nhìn thấy một khối nham thạch trong biển lửa dài vô cùng kia, mà đối diện….

Có thể nhìn cái rắm phía đối diện! Toàn con mẹ nó đều là nham thạch nóng chảy cuồn cuộn!

Long mạch, long mạch!

Nạp Lan Yên hít sâu một hơi, nói với tiểu Liêu ca: “Liêu ca đại nhân, có thể giúp ta một việc hay không?”

Liêu ca đại nhân cười đáng khinh, nói: “Yêu cầu của người ta không cao, hôn một cái liền giúp ngươi nha!”

Nạp Lan Yên ‘bẹp’ một tiếng hôn lên cái ót của phì điểu: “Được chưa?”

Cái đầu đen của liêu ca đại nhân nổi lên màu hồng đáng nghi, giọng nói cũng thay đổi: “Người ta đều do tiểu mỹ nhân xử lý! Lên núi đao xuống biển lửa đều là mây bay!”

Nạp Lan Yên lấy một viên Cố Nguyên đan ra từ trong ngực: “Giúp ta đưa viên thuốc này cho đồng bạn của ta, nói nàng không cần sợ hãi, ở tại chỗ, chuyên tâm tu luyện, rất nhanh ta sẽ đến tìm nàng.”

Liêu ca đại nhân ngậm chặt đan dược, dùng cánh vỗ ngực mình, nói không rõ: “Yên tâm giao cho người ta, đảm bảo hoàn thành tốt việc tiểu mỹ nhân giao cho.”

Nói xong liền bay xuống khỏi vai Nạp Lan Yên, từ con chim đen nhỏ biến thành đại phì điểu, chớp mắt mấy cái đã bay thật xa, biến thành một chấm nhỏ giữa biển lửa.

Nạp Lan Yên hít sâu mấy hơi, nhìn thoáng qua biển lửa vô tận, sau đó dứt khoát chạy về nơi lúc mới rơi xuống.

Càng tới gần biển lửa, linh khí càng thuần túy.

Nhưng Nạp Lan Yên đứng gần biển lửa chưa đến mười phút, đã cảm thấy cả người như bị nướng chín, lại càng không cần phải nói đến tu luyện.

Liên tục chạy đến nơi không thể chịu đựng nữa, Nạp Lan Yên mới đặt mông khoanh chân ngồi xuống, không dám lãng phí thời gian, hai tay kết thành một ấn ký phức tạp, sau tiếng quát nhẹ, không khí xung quanh bỗng vặn vẹo xoay tròn.

Mà thân thể Nạp Lan Yên ở trung tâm lốc xoáy, từng đạo lực lượng vô hình theo lỗ chân lông mở ra mà điên cuồng tiến vào trong cơ thể nàng.

Nạp Lan Yên dồn khí vào đan điền, để linh lực tùy ý chảy vảo kinh mạch, vận chuyển khẩu quyết đầu tiên của Phán Thần Quyết, ngưng tụ tất cả linh lực, một cổ khí đánh sâu vào nhánh linh mạch thứ hai.

Oanh!

Phá!

Nạp Lan Yên vốn đã chuẩn bị tốt tâm lý làm lại ít nhất năm lần, lại không ngờ một lần đã thành công.

Cảm nhận kinh mạch rộng lớn gần gấp đôi trong cơ thể, không kịp cao hứng, Nạp Lan Yên lại vận khởi tất cả linh lực đánh về phía nhánh linh mạch thứ ba!

Tuy rằng Hỗn Độn đại sư tôn ngoài miệng không buông tha người, luôn gắn hai từ ngu ngốc và đần độn bên miệng, nhưng không thể không thửa nhận thiên phú của nha đầu kia tuyệt đối là hạng nhất, không sai!

Hơn nữa, linh hồn cường đại của nàng đã đi qua đường hầm không gian, tương lai, trên con đường tu luyện công dụng của nó thậm chí không thể tưởng tượng được!

Hỗn Độn đại sư tôn nhẹ nhàng nở nụ cười, dưới cơ duyên xảo hợp, hắn lại được nha đầu kia cứu khỏi địa phương quỷ quái.

Duyên phận, duyên phận….

Hỗn Độn đại sư tôn nghĩ như vậy xong, lại nhìn tiểu đồ đệ vì đả thông một nhánh linh mạch nho nhỏ mà cao hứng thế kia, nhịn không được lại ghét bỏ!

Yên nhi ngốc, thân là đại đồ đệ của Bổn tọa, sao lại một chút tiền đồ cũng không có như vậy?

Truyện chỉ được edit tại diễn đàn lê quý đôn!