Tiến vào hoàng cung, hai người chầm chầm đi dọc trên con đường đã khắc sâu trong trí nhớ, dừng lại trước một toà cung điện.

Trang hoàng lộng lẫy, phía trên cửa cung điện đồ sộ treo hoành phi nạm vàng.

Trên hoành phi là vài chữ to, Tê Phượng Các.

Long Y Hoàng cũng không có hoảng loạn, điềm tĩnh tự nhiên, chỉnh trang dung nhan, thông báo với cung nhân trước cửa, Phượng Trữ Lan nhìn nàng không nói.

Rất nhanh, tiểu cung nữ chạy ra, cung kính: “Hoàng hậu nương nương cho mời.”

Long Y Hoàng cười cười, bước lên bậc thang, phát hiện Phượng Trữ Lan không hề di chuyển, xoay lại nhìn hắn: “Sao thế? Trữ Lan?”

"Ta hơi lo lắng." Phượng Trữ Lan mỉm cười, cau mày.

"Không có gì phải lo lắng, ta đã chuẩn bị đầy đủ,” Long Y Hoàng mỉm cười nhìn hắn: “Hôm nay chũng ta đến làm gì khác, chỉ đến tính toán nợ nần thôi.”

Phượng Trữ Lan gật gật đầu, bước lên cầm tay Long Y Hoàng, hai người cùng tiến vào cung điện.

Hoàng hậu cũng giống như xưa, y phục lộng lẫy, nghiêng người dựa vào tay ghế, ngón tay đeo móng vuốt vàng sắc bén dắt lên trán, đang nhắm mắt dưỡng thần.

Mặt mày ảm đạm, nghe tiếng bước chân truyền đến cũng không mở mắt, phất tay: “Có vấn đề gì thì nói đi, Bổn cung muốn nghỉ ngơi, Thái tử.”

"Mẫu hậu," Phượng Trữ Lan cười lạnh lùng, không chứa đựng tình cảm gì: “Không phải nhi thần tìm ngài mà là Y Hoàng muốn gặp ngài.”

Hoàng hậu bị chấn động mạnh, mắt phượng mở ra: “Ngươi nói cái gì? Không phải Y Hoàng đã…” Hoàng hậu từ từ ngồi lên nhìn vào giữa điện, không khỏi giật mình.

Long Y Hoàng khẽ khuỵu gối, cúi đầu cười nói: “Y Hoàng vội tới thỉnh an mẫu hậu.”

"Y Hoàng... Y Hoàng!" Hoàng hậu không tin vào mắt mình, từ từ đi đến trước mặt Long Y Hoàng, nâng tay nàng lên, cẩn thận quan sát gương mặt người trước mặt, hoàng hậu trước sợ sau mừng, vừa mở miệng chuyển thành nghi ngờ: “Y Hoàng… Con thật là Y Hoàng? Không phải con đã mất mạng trong trận lửa đó…”

"Nhờ có quý nhân tương trợ, Y Hoàng đại nạn không chết,” Long Y Hoàng nhẹ nhàng hạ mi, che giấu hận ý: “Hiện giờ bình an quay về, chuyện đầu tiên muốn làm chính là muốn thỉnh an mẫu hậu.”

"Không sao là tốt rồi, hóa ra chỉ là lo sợ không đâu… Ha ha, Bổn cung cũng an lòng.” Hoàng hậu vô cùng cao hứng nắm chặt tay Long Y Hoàng, Long Y Hoàng ung dung thản nhiên rút tay về, không có biểu hiện gì không tự nhiên cả.

"Con quay về được bao lâu rồi?" Hoàng hậu vội vàng hỏi nói.

"Mới vừa về không lâu," Long Y Hoàng nhu thuận đáp: "Về phủ Thái tử một chuyến thì vội tới thỉnh an mẫu hậu.”

"Có lòng, có lòng... Đúng rồi, đừng đứng nữa, ngồi xuống đi, Bổn cũng đã lâu không gặp con, để Bổn cung nhìn con thật kỹ…” Nói xong, Hoàng hậu kích động lôi lôi kéo kéo Long Y Hoàng ngồi xuống ghế quý phi, Phượng Trữ Lan cũng ngồi theo, Hoàng hậu lại nói: “Đúng rồi, Y Hoàng, con mất tích ba tháng, thực ra đã đi đâu? Quý nhân cứu con là ai?”

"Chuyện đó mẫu hậu nghe Y Hoàng nói cho người…” Kế tiếp, Long Y Hoàng gần như mất nửa canh giờ nói cho Hoàng hậu chuyện đã qua, song phần lớn sự thật đã được bóp méo, một chữ nhạy cảm về Mộ Dung Xá Nguyệt cũng như Võ lâm minh càng bị nàng tự động lơ đi, lại kể giống như thật, khiến người ta không tin cũng phải tin.

Khi nàng kể hết miệng lưỡi khô khan mới ngừng lại, vẻ mặt Hoàng hậu như trút được gánh nặng: “Lại xảy ra nhiều chuyện như vậy… Y Hoàng, con ở ngoài đã chịu khổ nhiều.”

"Không khổ, không khổ, bây giờ trở về đây là khổ tận cam lai." Long Y Hoàng cười nói.

"Sau này Bổn cung tuyệt đối sẽ không lại sơ suất bỏ qua con nữa, Y Hoàng, con hãy tiến cũng ở đây một thời gian đi,” Hoàng hậu hòa ái cười, khuyên nhủ: “Ở ngoài cũng không an toàn, tiến cung rồi sau này Bổn cũng sẽ ở cùng con, sẽ không để con xảy ra chuyện nữa.”

"Y Hoàng không dám làm mẫu hậu làm lỡ việc." Long Y Hoàng cười thầm nói.

"Đúng rồi, thế thì lúc đó cuối cùng là ai muốn hãm hại con?” Hoàng hậu chợt hỏi: “Theo như lời con nói, hẳn là người trong hoàng thất cấu kết với bên ngoài, như vậy con cũng biết đó là ai?”

"Y Hoàng biết," Long Y Hoàng hơi hơi nheo mắt: "Là Duệ vương phi."

"Duệ vương phi?" Trong mắt Hoàng hậu lóe sáng: “Con khẳng định? Chính là nàng ta sao?”

"Y Hoàng sao có thể sai được, tình hình ngày đó rõ ràng trước mắt, là Duệ vương phi mời Y Hoàng ra ngoài, sau đó bố trí người ra tay.” Gọng Long Y Hoàng nhỏ hơn một chút.

"Được lắm… Nếu Hoàng thượng truy cứu, con chính là nhân chứng tốt nhất… Có điều, Y Hoàng, con có chứng cứ nào nữa không? Chỉ sợ là Hoàng thượng sẽ bênh vực cho nàng ta và Duệ vương.” Hoàng hậu hơi sầu não.

"Bây giờ còn chưa có, chẳng qua… Y Hoàng tin rằng mẫu hậu sẽ có cách, dù sao cũng là sự thật, đều sẽ có sơ hở, Y Hoàng không tin Duệ vương phi có thể làm hoàn hảo.” Long Y Hoàng cười nói.

"Đó là hiển nhiên, con bị ả hãm hại đến mức này, Bổn cung đương nhiên sẽ lấy lại công đạo cho con!” Hoàng hậu cười vui vẻ, suy nghĩ một chút lại nói: “Đúng rồi, sao không thấy các con dẫn Kỳ Hàn đến đây? Đã lâu Bổn cung không gặp nó…”

"Không dối gạt mẫu hậu, mấy ngày nay huynh trưởng của Y Hoàng vừa mới đến đây, rất yêu mến Kỳ Hàn, giờ huynh ấy đang ở phủ Thái tử giúp Y Hoàng trông nom Kỳ Hàn.” Long Y Hoàng vẫn mỉm cười.

"A... Như vậy, vậy cũng tiếc." Hoàng hậu cười cứng nhắc, rất mất mác: “Vậy hôm khác Bổn cung đến phủ Thái tử thăm nó, không thì con dẫn huynh trưởng tiến cung cũng được?”

"Huynh trưởng thích ở bên ngoài không bị gò bó trói buộc, không thích tiến cung, e rằng mẫu hậu phải thất vọng.” Long Y Hoàng liếc nhìn Hoàng hậu, thấy sắc mặt bà ta thay đổi, trong lòng chợt thoải mái hơn.

"Quên đi..." Hoàng hậu nói.

"Mẫu hậu," Long Y Hoàng đột nhiên giữ lấy tay Hoàng hậu đang đặt trên tay ghế, ánh mắt sắc bén: “Là ai đả thương Trữ Lan?”

Phượng Trữ Lan vốn dĩ đang im lặng nghe hoàng hậu cùng thê tử trò chuyện, vừa nghe nàng hỏi điều đó tức thì ngẩn người, quay đầu nhìn nàng.

"Ôi... Là Hoàng Thượng," Hoàng hậu lắc đầu thở dài: “Con biết, Hoàng thượng vẫn luôn thiên vị Duệ vương, còn với Trữ Lan thì…”

"Y Hoàng đã biết, cám ơn mẫu hậu." Long Y Hoàng cười nhìn xung quanh, chợt nói: “Đúng rồi, mẫu hậu, mấy ngày nay thời tiết oi bức, nhi thần có một loại hương, mùi vị rất mát mẻ, không bằng cho người đưa cho mẫu hậu.”

"À?" Hoàng hậu miễn cưỡng cười: "Được, hương gì?"

"Tên hương đó là giản băng điệt, là loại hương thượng hạng.” Long Y Hoàng trả lời.

Hoàng hậu mỉm cười gật gật đầu: "Được…” Một đại cung nữ đang đứng bên cạnh hoàng hậu, ánh mắt ả rất sắc bén đảo liếc Long Y Hoàng, chợt mở miệng cắt lời hoàng hậu: “Thái tử phi nương nương, ngài đây là đang nói đùa sao? Giản băng điệt mát lạnh là thật nhưng cũng là loài hoa độc, hương thơm có thể lấy mạng người.”

Bà ta cũng thật lớn mật, dám cắt lời hoàng hậu.

Vừa nghe bà ta nói xong, nụ cười của Hoàng hậu chợt đông lại, bất ngờ nhìn thẳng Long Y Hoàng, Long Y Hoàng cũng ngẩn người, lập tức cười nói: “Là có độc, nhưng khi chế thành hương liệu cũng đã cho thêm lá hoa lan và bông tuyết, độc tính cũng đã loại bỏ… Xem ra ngươi cũng là người thiện độc hẳn sẽ không không biết được đạo lý đơn giản này chứ.”

Cung nữ im bặt, vội vã cúi đầu nói: “Vâng, Thái tử phi nương nương,” cung nữ lại ngẫm nghĩ một chút chợt bỏ thêm một câu: “Nô tì đâu có hiểu gì về độc, đó là nhờ Hoàng hậu nương nương chỉ dạy mà thôi.”

"A, thật không... Mẫu hậu, ngài nói đi?" Long Y Hoàng đề cao giọng hỏi.

"Ha ha... Ha ha, đúng vậy." Hoàng hậu cười gượng hai tiếng, vẻ mặt lảng tránh.

"Hơn nữa loại hương liệu này mùi vị rất riêng lại rất thanh mát, vào thời tiết này sẽ làm mẫu hậu thích ngay.” Long Y Hoàng thuận theo, cũng không quên lén quan sát sắc mặt Hoàng hậu.

Hơi kỳ quặc...

"Mẫu hậu, Y Hoàng vẫn còn một chuyện không hiểu được, mong ngài có thể giải đáp cho Y Hoàng.” Long Y Hoàng cười hì hì, rất thân thiện: “Trước khi Y Hoàng mất tích, thích khách ngày đó, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”

"Sao đột nhiên con lại hỏi đến chuyện này… Thực ra chỉ là một đám côn đồ, không lâu sau đã bị người của Bổn cung xử tử.” Hoàng hậu vẫy tay, chợt xoay người đi.

"Ồ… Thực sự rất quái lạ, ngay từ đầu nếu bọn chúng đã chạy thoát suông sẻ, tại sao lại bị người của mẫu hậu tìm ra rồi xử tử nhanh chóng như thế chứ? Hay là thủ hạ của mẫu hậu đều là tinh anh, nhưng sao Trữ Lan lại bị thương nặng thế? Mà Kỳ Hàn nữa, lông tóc không bị tổn hại nửa phần?” Long Y Hoàng cười nham hiểm, Hoàng hậu tức thì cảm thấy trời tuy nóng nhưng khí lạnh ùa về rùng cả mình.

"Này... Bổn cung sao biết được? May là Kỳ Hàn không sao là quá may mắn rồi." Hoàng hậu cười khan nói.

"Đúng vậy, quá may mắn..." Long Y Hoàng dừng một chút, đột nhiên đứng lên, khom người trước mặt Hoàng hậu, thấy nàng làm thế Phượng Trữ Lan cũng đứng lên theo, Long Y Hoàng nói: “Y Hoàng vừa mới về không lâu, còn chưa đi thỉnh an phụ hoàng, vậy xin đi trước, chiều chiều sẽ tới thăm mẫu hậu sau.”

"Được rồi, các ngươi đi đến chỗ Hoàng thượng đi.” Hoàng hậu phất tay, hơi thất thần: “Nhớ đến thăm Bổn cung.”

Long Y Hoàng lên tiếng lấy lệ, quay người kéo tay Phượng Trữ Lan chạy ra khỏi Tê Phượng các.

Phượng Trữ Lan bị nàng làm cho hồ đồ, bị nàng kéo chạy một đoạn đương, sau khi đừng lại vội hỏi: “Sao vậy? Y Hoàng?”

"Trữ Lan, vừa nãy cung nữ ở bên cạnh mẫu hậu là ai? Nhìn qua cũng hơi lớn tuổi một chút.” Long Y Hoàng liên tục khoa tay, Phượng Trữ Lan trầm ngâm một lúc đành đáp: “Ta cũng không biết, người bên cạnh mẫu hậu thay đổi thường xuyên, có lẽ là mới tới.”

"Thật không... Mới tới?" Long Y Hoàng đứng tại chỗ không ngừng giậm chân, suy nghĩ thay đổi liên tục: “Nếu vậy, Trữ Lan, mẫu hậu có từng luyện qua cổ độc linh tinh gì chưa? Chàng từ nhỏ đến lớn ở cùng một chỗ với mẫu hậu, không thể không nhìn ra chút manh mối gì!”

"Cổ độc?" Phượng Trữ Lan nhíu mày nói: "Chưa từng thấy qua, vì những thứ không chuẩn bị tốt sẽ hủy dung, mẫu hậu không cần thiết phải mạo hiểm.”

"Đúng là thế!" Long Y Hoàng đột nhiên vỗ tay một cái, mặt lộ vẻ vui mừng: "Ta nên nghĩ ra sớm mới đúng, trước đây bị bà ta diễn kịch thật thật giả giả lừa gạt một vố… Mẫu hậu hoàn toàn không hiểu độc! Nếu không vừa rồi khi nghe ta nói thế không thể không có phản ứng! Hơn nữa, cách khử loại độc này rất đơn giản, bà ta không thể không biết!”

"Y Hoàng?" Phượng Trữ Lan cười nhìn nàng: "Nàng chính vì chuyện này nên mới đến đây? Ta còn tưởng nàng thật sự muốn tìm phụ hoàng đấy chứ.”

"Phụ hoàng cũng muốn đi, chẳng qua bây giờ…” Long Y Hoàng ngẩng đầu nhìn về phương xa: “Ta muốn loại bỏ cung nữ am hiểu độc bên cạnh hoàng hậu trước, chấm dứt hậu hoạn về sau.”

Long Y Hoàng nhìn Phượng Trữ Lan đang trong trạng thái hồ đồ, chỉ khẽ cười nói: “Đi, chúng ta đi tìm phụ hoàng.”

Phượng Trữ Lan chỉ có thể gật gật đầu —— đối với phụ mẫu của mình hắn đã mất hy vọng từ lâu, nhưng huyết nhục tình thân thì vẫn còn, cho nên miễn cưỡng chống đỡ thôi.

Thật sự nếu đoạt tuyệt cái gọi là tình thân, hắn chỉ khó chịu chút mà thôi.

Có lẽ từ nhỏ đến lớn, bị mẫu hậu lợi dụng đã thành thói quen, bị phụ hoàng coi thường cũng thành thói quen, chính hắn cũng không biêt tình thân có mùi vị gì rồi.

Đến hậu cung Hoàng đế đang nghỉ ngơi, thấy Long Y Hoàng đã “chết” ba tháng lại xuất hiện sờ sờ trước mặt mình, Hoàng đế rất ngạc nhiên không kém Hoàng hậu, thậm chí suýt không tìm được lời nói.

Long Y Hoàng lại dùng những lời đã đối phó với Hoàng hậu để đối phó với Hoàng đế, Hoàng đế bán tín bán nghi, cuối cùng không tìm ra sơ hở, cũng không cách nào phản bác lại chỉ có gật đầu thừa nhận.

Long Y Hoàng lễ nghi đúng mực, Hoàng đế hơi xấu hổ một chút, lại không đề cập đến chuyện gì có liên quan đến Phượng Ly Uyên hay Vân Phượng Loan, cuối cùng Long Y Hoàng cười hỏi: “Phụ hoàng, Y Hoàng nghe mẫu hậu nói, là ngài đả thương Trữ Lan đúng không?”

Nàng vừa nói như thế, Phượng Trữ Lan hoàn toàn trầm mặc, Hoàng đế hơi hơi ngẩn ra, nhìn nhìn Phượng Trữ Lan: "Đúng... Thì sao."

"Y Hoàng muốn biết lý do, Phụ hoàng, ngài biết không? May mắn chỉ để lại vết sẹo, nếu hắn mù thì sao?" Long Y Hoàng chất vấn.

"Lý do là nó đại nghịch bất đạo, khi quân phạm thượng,” Hoàng đế hừ hừ, xoay lưng: “Mù? Nếu nó không xúc động thì sao có nguy cơ bị mù.”

Sắc mặt Phượng Trữ Lan tái nhợt, tươi cươi cứng ngắc.

"Y Hoàng muốn biết “khi quân phạm thượng” theo tiêu chuẩn của phụ hoàng ra sao, theo như Y Hoàng nghe nói, Trữ Lan là vì Kỳ Hàn mới xung đột với ngài, nếu ngay cả một người cha muốn dẫn con trai mình về cũng là sai, thế thì phụ hoàng, chẳng phải người đã sai hoàn toàn, đã phạm tội tày trời rồi ư!” Long Y hoàng tức giận âm ỉ, cố gắng cười.

"To gan! Y Hoàng, lẽ nào ngươi trở về chính là muốn dạy dỗ trẫm?" Hoàng đế không vui.

"Y Hoàng không dám," Long Y Hoàng cắn răng: "Nếu hắn làm thế là sai, thế còn phụ hoàng, trước đây ngài không nên thừa nhận Ly Uyên! Nếu như vậy là có tội, quả thực phụ hoàng là tội không thể tha!"

"Ngươi... Ngươi câm miệng cho trẫm!" Hoàng đế giận tím mặt, tay vỗ mạnh lên bàn đá, phát ra tiếng vang thật lớn.

Long Y Hoàng khinh thường: "Phụ hoàng, lúc này sở dĩ Y Hoàng có thể bình an trở về, Duệ vương quả thật chiếm không ít công lao… Nếu khi đó hắn không giết ân nhân của Y Hoàng trước mặt Y Hoàng, Y Hoàng cũng sẽ không khôi phục trí nhớ, nếu trước đây không phải thê tử của hắn cấu kết với người ngoài hãm hại Y Hoàng, thì Y Hoàng cũng sẽ không đứng ở đây nói những điều đó với ngài! Phụ Hoàng, cho dù ngài thiên vị hắn thế nào đi nữa thì cũng nên công tư phân minh!"

"Y Hoàng, trẫm hiểu con rất căm phẫn, nhưng hiện giờ không có bằng chứng, trẫm không thể nghe theo lời nói phiến diện của con mà buộc tội qua loa, chắc con hiểu rõ đạo lý này.” Hoàng để bình tĩnh nói.

Long Y Hoàng dần dần an tĩnh lại, phát hiện mình quả thật hơi nóng nảy suýt nữa làm hỏng đại sự, nàng từ từ ổn định khẩu khí, nói: “Đương nhiên Y Hoàng hiểu được nổi khổ tâm của phụ hoàng, thật ra hôm nay Y Hoàng đến đây chính là muốn nói với phụ hoàng về chuyện Trữ Lan, phụ hoàng, chẳng sẽ ngài đả thương Trữ Lan vẫn thấy thản nhiên sao?”

"Nó làm sai đương nhiên phải bị trừng phạt, thân là hoàng trừ, ngay cả lễ tiết cơ bản nhất cũng làm không được, ngang nhiên chống đối trẫm, chẳng lẽ không phải tội đại nghịch?” Hoàng đế vặn vặn nhẫn ngọc trên ngón tay, cười khẩy.

"Lại quay về đề tài vừa nói lần nữa, nếu Trữ Lan ngay cả bảo vệ con mình cũng sai vậy phụ hoàng che chở Duệ vương như thế, chẳng phải là tội không thể tha?” Long Y Hoàng cười nhạt.

"Đây không cùng một nguyên nhân," hoàng đế có chút không vui nhíu nhíu mày: "Không cùng một chuyện."

"Sao không cùng một chuyện? Ngài bảo vệ cho con trai ngài thương yêu nhất, Trữ Lan cũng bảo vệ cho con trai mình, Y Hoàng cũng không tin năm đó khi thảm án xảy ra, phụ hoàng ngài vẫn trấn định bình tĩnh như thường, không hành động gì vì hoàng tử trước đây hiện là Duệ vương bây giờ giống như Trữ Lan đã làm.” Long Y Hoàng cười hỏi.

Đôi mắt Hoàng đế hơi khuấy động, khi ấy… Quả thật hắn sắp điên lên, nhưng dù hắn cố gắng thế nào cũng không ngăn được bi kịch phát sinh, hơn nữa thân là đế vương không thể bị tình cảm chi phối.

Đây là tối kỵ.

Mặc dù hắn thừa nhận mình đối xử với Trữ Lan và Ly Uyên rất bất công, nhưng thân bất do kỷ, Trữ Lan còn tồn tại… Là chướng ngại lớn nhất.

Tương lai giang sơn tuyệt đối không thể rơi vào tay Hoàng hậu.

"Không hề," hoàng đế nghiêm nghị: "Trẫm chưa bao giờ bị những tư tình đó chi phối, tội là tội, thiên tử phạm tội cũng như thứ dân huống chi là hoàng tử?"

"Đúng vậy," Long Y Hoàng như bừng tỉnh đại ngộ: “Tàn nhẫn vô tình nhất chính là đế vương gia, vì quyền thế địa vị có thể bất chấp thân tình, đó cũng là cách tốt nhất để bảo toàn tánh mạng, lòng người dễ thay đổi… Ồ! Là Y Hoàng sai, Y Hoàng suy nghĩ rất ngây thơ, phụ hoàng, Y Hoàng cáo từ.” Long Y Hoàng cười khẩy vài tiếng, từ từ đứng lên, Phượng Trữ Lan ngồi cạnh nàng cũng ngơ ngẩn đứng dậy, mặt trắng như tờ giấy

Long Y Hoàng âm thầm siết chặt bàn tay lạnh lẽo của hắn, mười ngón tay đan xen: “Trữ Lan, chúng ta về nhà.”

Lúc này ánh mắt Phượng Trữ Lan mới có thần hơn, hắn chầm chậm gật đầu: “Ừm.”

"Phụ hoàng, hôm khác nhi thần sẽ tới bái phỏng.” Long Y Hoàng mặt không đổi sắc, rất gượng gạo.

Hoàng đế thở dài một hơi, chần chừ gật đầu: "Các ngươi đi xuống đi."

Long Y Hoàng kéo tay Phượng Trữ Lan bước nhanh ra khỏi tầm mắt Hoàng đế.

"Ta nên đi một mình… Xin lỗi chàng Trữ Lan.” Đi được một lúc đến một chỗ hơi vắng vẻ Long Y Hoàng chợt dừng bước, cúi đầu nói: “Lần sau… Ta tự mình tiến cung là được.”

Phượng Trữ Lan lắc đầu, gò má còn chưa khôi phục huyết sắc, chỉ mỉm cười nói: “Đừng lo, ta quen rồi… Hơn nữa, để nàng đi một mình ta không an tâm.”

"Không cần lo cho ta, nếu ta dám đến cũng đã có chuẩn bị đầy đủ… Hôm nay, lễ nghĩa cũng đã tận, cũng giúp ta nhìn rõ hơn.” Long Y Hoàng cười khổ.

"Y Hoàng," Phượng Trữ Lan vẫn không yên lòng, hắn siết chặt tay Long Y Hoàng: “Ta nói rồi sẽ không buông tay nàng, sau này tuyệt đối không cho nàng rời khỏi tầm mắt, ta không muốn xảy ra chuyện bất trắc nào nữa.”

Lòng tràn đầy thương cảm, ép Long Y Hoàng không thở nổi, ngẩng đầu nhìn Phượng Trữ Lan: “Trữ Lan, chàng trách ta sao?”

Phượng Trữ Lan ngẩn người, lập tức lắc đầu cười.

"À," giọng Long Y Hoàng run run, hai tay ôm chặt hắn vùi đầu vào lòng hắn: “Trữ Lan, rất nhanh thôi sẽ không còn chuyện gì nữa… Ta và chàng, còn có Kỳ Hàn… Chúng ta sẽ hạnh phúc… Hạnh phúc.”

Gió nhẹ thổi nhè nhẹ, mây trắng trôi lơ lửng.

Rất nhanh, hai người đã về đến phủ Thái tử, nghỉ ngơi chưa được bao lâu thì Trọng Cẩn đến.

Trọng Cẩn nhìn thấy Long Y Hoàng sống sờ sờ trước mắt thì rất ngạc nhiên đến nổi nửa ngày cũng không thốt nên lời, sau đó quan sát nàng từ trên xuống dưới, khẳng định đúng người không nghi ngờ thêm, lại nghe nguyên nhân mới hiểu ra.

Long Y Hoàng nhìn hắn, hỏi: "Là ai bảo ngươi đến?"

"Dạ là Hoàng hậu nương nương phái vi thần điều tra án mưu sát ngày đó… Giờ Thái tử phi nương nương đã bình an thì ngài chính là nhân chứng quan trọng nhất." Trọng Cẩn cung kính đáp.

"Ngươi muốn hỏi cái gì?" Long Y Hoàng cười nói.

"Vi thần muốn biết toàn bộ chuyện đã xảy ra vào ngày hôm đó, rốt cuộc ngài đã gặp gỡ những ai?" Trọng Cẩn ngờ vực: "Sau khi xảy ra sự cố, vi thần vốn đã tìm được chút manh mối, đáng tiếc lại bị cắt đứt đột ngột… Vi thần làm việc bất lực, đến bây giờ còn chưa tìm được kẻ muốn hại Thái tử phi."

"Là Duệ vương phi, là nàng ta mời ta ra ngoài, sau đó cấu kết với người ngoài, vứt đứa trẻ sơ sinh vào trong nhà hoang đang bốc cháy, cố ý dẫn ta đến đó, cho đồng bọn sớm ẩn náu tròng phòng chờ giết ta, đáng tiếc, ta đại nạb không chết." Long Y Hoàng rất bình tĩnh, tay cầm tách trà, khẽ lắc.

Long Diệp Vũ đột nhiên xông vào phòng khách xuất hiện trước mặt mọi người, vẻ mặt hấp tấp: "Y Hoàng, mau đi xem thử! Không biết Kỳ Hàn bị sao nữa, liên tục khóc suốt!"

Nghe Long Diệp Vũ nói như vậy, tay Long Y Hoàng chợt run bần bật, đứng bật dậy muốn đi đến hậu viện, Phượng Trữ Lan cản nàng lại: “Ta đi là được, có lẽ Kỳ Hàn nhớ nàng rồi, giờ nàng còn bận việc, nàng ở lại đi, ta đi xem Kỳ Hàn."

Long Y Hoàng hơi thả lỏng, đáp lại: "Được."

Phượng Trữ Lan gật gật đầu, đi ra khỏi phòng.

Trọng Cẩn nhìn bóng dáng Phượng Trữ Lan càng ngày càng xa tít, nói: “Thái tử phi nương nương, ngày ngài xảy ra chuyện… Thái tử quả thật rất thương tâm, vi thần nhìn ngài ấy cũng thấy đau lòng, ngài ấy thật sự rất nặng tình với ngài."

Long Y Hoàng nở hoa trong lòng, nàng cười cười: “Ừ, Trữ Lan là một người trọng tình cảm."

"Vi thần lạc đề, chúng ta tiếp tục đi." Chợt nhận ra mình hơi luống cuống nên Trọng Cẩn vội trở lại chủ đề lúc này: “Vậy, ngài có nhìn rõ người tập kích ngài không?”

"Trọng Cẩn, ngươi hơi không tập trung, sao vậy, Nghĩa Dương công chúa xảy ra chuyện gì sao?" Long Y Hoàng đột nhiên hỏi.

"Không có, Nghĩa Dương công chúa rất mạnh khỏe… Chẳng qua thấy Thái tử phi nương nương bây giờ sống đầm ấm như vậy, vi thật đột nhiên cũng muốn có một đứa con.” Trọng Cẩn cười khổ đáp.

Long Y Hoàng gật gật đầu, không khỏi nhớ tới Phượng Nghĩa Dương thân thể không tốt, chợt hơi thông cảm với Trọng Cẩn.

Nhưng nàng chỉ biết độc không biết y thuật, lực bất tòng tâm.

Trọng Cẩn tiếp tục hỏi thêm vài vấn đề, Long Y Hoàng đều thành thật trả lời, hắn có được khẩu cung quan trọng thì lập tức về Hình bộ điều tra, nói với Long Y Hoàng an tâm chờ kết quả.

Hai ngày sau, đang lúc Long Y Hoàng chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng vào cung, bất ngờ Hình bộ truyền tin đến.

Hình bộ cùng đội ngũ nhân mã xông vào Duệ vương phủ bắt giam Vân Phượng Loan.

Thời điểm Long Y Hoàng nghe được tin tức này đang trêu đùa chim hoàng yến trong lồng ở hậu hoa viện, Phượng Trữ Lan khẽ ôm lấy nàng từ phía sau nói cho nàng biết.

Nàng nghe xong chỉ cười cười, thả rơm vào lồng, bỗng dưng xoay lại ôm cổ Phượng Trữ Lan, nhướng lên hôn môi hắn