Vì thế Phượng Trữ Lan rất trì độn phát hiện không giống ảo giác chút nào, mắt thấy Long Y Hoàng giận ngút trời muốn đi ngay hắn cuống quýt kéo tay nàng, lại đặt nàng dưới thân lần nữa, cúi đầu nhìn Long Y Hoàng xuất hiện sờ sờ trước mắt mình, biểu tình vô cùng kinh ngạc, lẩm bẩm: “Y Hoàng…”

"Tránh ra!" Long Y Hoàng vừa vội vừa tức, hai tay chống lên người Phượng Trữ Lan đang đè lên mình, không kềm nổi cơn giận nói: “Không phải ngươi muốn ta biến mất sao? Giờ ta sẽ biến mất ngay, ngươi còn không hài lòng cái gì nữa!”

"Y Hoàng! Thật là nàng!" Phượng Trữ Lan sửng sốt một lát, đột nhiên mở to hai mắt nhìn nàng, ngón tay run run khẽ xoa má Long Y Hoàng, thảng thốt nói: “Y Hoàng… Y Hoàng, không phải ảo giác sao?”

Long Y Hoàng càng tức giận hơn, nàng và Phượng Trữ Lan nên làm cũng đã làm, không nên làm cũng làm, đến bây giờ hắn còn hoài nghi nữa?

Long Y Hoàng tức đến khó thở quay đầu sang hướng khác, cắn một cái thật mạnh vào tay Phượng Trữ Lan, lát sau mới nhả ra, đôi mắt đỏ hồng: “Chàng tin chưa? Ta không chết! Khó khăn lắm mới về đây, chàng lại muốn ta đi nữa?”

"Xin lỗi nàng, xin lỗi nàng..." Phượng Trữ Lan sợ run một hồi, nhanh chóng ôm lấy Long Y Hoàng, khóa nàng vào lòng thật chặt, trên cánh tay để lại dấu răng rất sâu, dù cảm thấy rất đau nhưng cũng là bằng chứng tốt nhất, Phượng Trữ Lan kích động phát run: “Ta không nói, nàng đừng đi… Là ta sai, về là được rồi, Y Hoàng… Đừng đi nữa.”

Long Y Hoàng khẽ hừ một tiếng, không nói gì, chỉ vươn tay ôm lấy Phượng Trữ Lan, trầm mặc một lúc chợt nói: “Mới không gặp mấy tháng lại ốm hơn rồi. "

"Y Hoàng..." Phượng Trữ Lan bất đắc dĩ: "Sau khi nàng xảy a chuyện… Ta cũng chỉ còn lại có Kỳ Hàn, con là niềm sống duy nhất của ta, ta sao còn thời gian mà chăm lo cho mình?"

Long Y Hoàng giơ tay vuốt cằm hắn, rất gầy, chậc lưỡi, đau lòng: “Lại gầy nữa cằm cũng có thể đâm chết người.”

Phượng Trữ Lan cong môi, đôi mắt thâm thúy, sóng nước đưa tình, nhìn chằm chằm Long Y Hoàng đang thẹn thùng, nàng vội bỏ tay xuống, thình lình thoáng nhìn vết sẹo giữa mày kéo dài đến gò má Phượng Trữ Lan, nhíu mày: “Vết thương của chàng là ai làm? Tàn nhẫn! Suýt nữa là chọc vào mắt rồi!” Nàng tức tối nói, tựa hồ vết sẹo ấy xuất hiện trên người nàng vậy.

"Không sao, đều qua rồi." Phượng Trữ Lan cúi xuống, vùi đầu vào vai Long Y Hoàng, đôi mắt có phần lãng tránh, vẫn không đành lòng: “Nàng về là được rồi… Như thế là được, ta đã không còn mong muốn gì hơn.”

"... Có phải liên quan đến chuyện Kỳ Hàn đúng không?” Long Y Hoàng không muốn bị hắn ậm ờ cho qua, lập tức đẩy hắn ngồi dậy, tay nâng cằm hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, nàng căm tức nói: “Là hoàng hậu? Hay là hoàng thượng? Ta nghe thị nữ nói khi chàng mang Kỳ Hàn từ trong cung về thì đã bị thương! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Yêu cầu chàng làm vật hy sinh dấn thân vào nguy hiểm mới được mang Kỳ Hàn về? Ai đả thương chàng? Hửm? Trữ Lan?”

"Y Hoàng, quá khứ để nó trôi qua đi," Phượng Trữ Lan nắm lấy tay Long Y Hoàng, siết chặt, vẻ mặt không đành: “Ta cũng không muốn trả thù, tạm thời ẩn nhẫn để sống an tĩnh cùng nàng không tốt sao? Giờ nàng cũng không có chuyện gì, Kỳ Hàn lại về bên cạnh chúng ta, còn có gì quan trọng hơn chuyện này chứ? Ta mệt chết đi… Chỉ muốn cùng nàng và Kỳ Hàn sống an tĩnh, chỉ sợ càng lún càng sâu.”

Long Y Hoàng ngây ngẩn cả người, nàng ngẩng đầu nhìn kỹ vết sẹo trên mặt Phượng Trữ Lan, lòng đau như cắt, ngón tay lần theo vết sẹo, lầu bầu: “Tối hôm qua ta đã về đây, còn chưa nghỉ ngơi thì nghe tin chàng té xỉu tại cửa, ta vội chạy ra nhìn, ánh mắt đầu tiên đã bị vết vẹo trên mặt dàng hù dọa sợ khiếp… Có đau không?”

"Không đau." Phượng Trữ Lan cười nói.

Long Y Hoàng cắn cắn môi, khóe mắt ẩm ướt, giọng run run: “Khó coi chết đi được… Dung mạo xinh đẹp giờ bị hủy thành thế này! Rất khó coi…” Nàng run run, chợt tay ôm cổ Phượng Trữ Lan, hôn lên vết sẹo trên trán hắn, thật sâu, mang theo bi thương cùng ray rứt.

"Y Hoàng," Phượng Trữ Lan nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giọng mềm nhẹ: "Thế thì, xác người trong đống đổ nát ngày đó là ai? Sao người đó có tất cả trang sức của nàng? Còn nữa, ba tháng qua nàng ở đâu? Sao giờ mới trở về?"

"Cái xác đó chính là một trong những hộ pháp của Mộ Dung Xá Nguyệt, hôm đó ả muốn giết ta,” Long Y Hoàng cúi đầu, ánh mắt hơi phức tạp: “Ta bị ả đánh ngất xỉu, sau đó Mộ Dung Xá Nguyệt kịp thời đuổi tới, cứu ta, giết ả, đồng thời lấy trang sức cùng y phục trên người ta đổi trên người ả, hỏa thiêu cái xác nên ai cũng không nhận ra ta… Sau khi ta tỉnh lại, mất trí nhớ, Mộ Dung Xá Nguyệt đưa ra đến ở một nơi rất xa, có đoạn thời gian ta không nhìn thấy gì, chỉ mới hồi phục lại cách đây không lâu, hôm qua Mộ Dung thành thân cùng ta, song trong hôn lễ xảy ra sự cố, ta mới nhớ lại tất cả…”

"Sự cố," Phượng Trữ Lan ngừng lại một chút: "Sự cố gì?"

"Ly Uyên giết Mộ Dung… Ta không tha thứ cho hắn! Dù trước đây Mộ Dung và ta có thù hận gì nhưng mạng của ta cũng là do hắn cứu, Ly Uyên quá mức ích kỷ … Ta hận hắn,” Long Y Hoàng khẽ nói, vùi đầu vào lòng Phượng Trữ Lan: “Hắn làm tổn thương ta, ta có thể không truy vấn, nhưng hắn giết Mộ Dung… Dù ta không có tình cảm gì với Mộ Dung nhưng cũng có ân tình.”

"Ừm," Phượng Trữ Lan cười cười: "Sau này ta mới nghe được tin tức của nàng, nhưng tử sĩ nói nàng ở cùng một chỗ với người lần trước xông vào phủ Thái tử, không phải Mộ Dung Xá Nguyệt… Y Hoàng, nàng chưa nói cho ta biết, người đó là ai?”

"Người nào? Còn dám xông vào phủ Thái tử?" Long Y Hoàng nghi hoặc hỏi.

"Ta không biết, nhưng hắn hình như biết nàng, còn rất quen thuộc với nàng…” Phượng Trữ Lan đáp.

Long Y Hoàng suy ngẫm một lúc, suy nghĩ thông suốt nàng cười nói: “Có phải một người rất thích mặt đồ trắng, bộ dáng rất yêu mị nhưng nhìn kỹ hơn thì thấy rất có khí chất anh hùng? Nhìn diện mạo chỉ hơn hai mươi đúng không? Hơn nữa khinh công đặc biệt giỏi?”

"Đúng vậy." Phượng Trữ Lan cười khổ: "Hai người thật sự biết nhau sao."

"Đương nhiên biết rồi! Ta và hắn cùng nhau trưởng thành mà,” Long Y Hoàng cao hứng nói: “Ta còn biết nhiều bí mật của hắn đấy chứ, thật ra hắn không phải là người xấu, tính khí thì hơi hư một chút! Long Y Hoàng hấp tấp tách khỏi Phượng Trữ Lan, rất căng thẳng kiểm tra khắp người hắn từ trên xuống dưới, thình lình đỏ mặt!

Phượng Trữ Lan... Còn chưa mặc quần áo.

Thấy Long Y Hoàng bối rối đỏ mặt, Phượng Trữ Lan bật cười, chỉ cánh tay mình: “Bị thương một chút, không sao.”

"A!" Long Y Hoàng hô to gọi nhỏ, bộ dáng kinh ngạc vội vàng cầm cánh tay Phượng Trữ Lan lên, vừa nhìn thấy quả thật trên cánh tay có vết kiếm mới toanh: “Hơi quá đáng! Hắn sao có để đả thương chàng chứ!”

"Không sao mà," thấy Long Y Hoàng lo lắng cho mình, Phượng Trữ Lan cười rực rỡ: “Y Hoàng, ta biết hắn là người rất quan trọng với nàng cho nên ta không đánh trả cũng không đả thương hắn.”

"Ngốc!" Long Y Hoàng đau lòng nhẹ nhàng gõ trán Phượng Trữ Lan, vội la lên: "Ai bảo chàng không đánh lại! Lần sau nếu hắn còn dám đả thương chàng, chàng mặc sức phản kích, không nên khách khí! Dù sao hắn cũng không có nơi nào để đi!”

"Lần sau?" Nụ cười của Phượng Trữ Lan cứng đờ.

Còn có lần sau nữa… Chẳng lẽ mỗi ngày mình đều phải gặp mặt hắn sao? Lại còn cùng một chỗ với Long Y Hoàng?!

"Yên tâm, ta nhất định sẽ tìm hắn tính sổ, mười mấy năm sống cùng nhau hắn có bao nhiêu nặng nhẹ chẳng lẽ ta còn không biết?” Long Y Hoàng giận dữ: “Lão ca chết tiệt! Để xem ta chỉnh chết huynh thế nào!... Thật tức chết mất!”

"Hắn..." Phượng Trữ Lan không khỏi cả kinh: "Là ca ca của nàng?"

"Ngoại trừ ca ca của ta ra còn ai nhàn rỗi dám quản ta chứ! Cũng chỉ có huynh ấy mới có lá gan đả thương chàng… Có đau không? Ta giúp chàng bôi thuốc, lát nữa tìm hắn tính sổ sau!” Long Y Hoàng tức tối vùng khỏi Phượng Trữ Lan, mặc quần áo chỉnh tề nháy mắt đã ngồi ở mép giường.

Phượng Trữ Lan không cho nàng đi, nhanh chóng ôm nàng từ phía sau: “Đừng đi! Y Hoàng… Ở lại với ta một lát đi.”

Long Y Hoàng gạt tóc, quay đầu lại cười với Phượng Trữ Lan, tay đặt lên mu bàn tay đang đặt trước bụng mình: “Yên tâm đi, ta sẽ về nhanh thôi.”

"Nàng cũng đã nói như thế một lần rồi nhưng đi rồi… Suýt nữa không quay lại.” Giọng Phượng Trữ Lan ảm đạm, đặt cằm lên vai Long Y Hoàng thì thào.

"Không phải ta đã về sao?” Long Y Hoàng lắc đầu cười: “Trữ Lan, chàng đừng lo lắng quá, hơn nữa ca ca đã đến đây, sẽ không ai dám ức hiếp ta nữa, chàng nghỉ ngơi một lát đi được không, nếu nửa canh giờ sau mà không thấy ta quay lại thì đi tìm cũng không muộn.”

Long Y Hoàng vừa nói như thế, Phượng Trữ Lan cũng không cảm thấy nhẹ nhõm, ngược lại càng khẩn trương hơn, quay người ôm lấy Long Y Hoàng, đặt nàng nằm xuống giường, cúi đầu hôn nồng nhiệt môi nàng: “Ta không tin, tin nàng lại càng nguy hiểm hơn… Ta không muốn trải qua như thế một lần nào nữa.”

Thình lình ngửi được mùi nguy hiểm đang kéo tới, Long Y Hoàng vội nói: “Đúng rồi! Còn có Kỳ Hàn! Cả ngày hôm nay lo lắng cho chàng nên ta còn chưa ôm nó lần nào nữa…”

"Kỳ Hàn đang ngủ," Phượng Trữ Lan thì thầm bên tai nàng: “Sẽ không ảnh hưởng đến nó đâu, nàng theo ta là được…”

"Ca ca còn ở bên ngoài chờ …” Long Y Hoàng căng thẳng nuốt nước miếng, khó khăn lắm nhiệt độ cơ thể mới ổn định thì giờ lại tăng đột biến: “Chúng ta cùng đi ra ngoài được không? Ta tuyệt đối sẽ đi cùng chàng.”

"Ta muốn nàng ở lại đây với ta!” Phượng Trữ Lan cười xấu xá, đôi tay không an phận lướt qua lưng nàng đi thẳng đến trước ngực, lực đạo mạnh mẽ khiến Long Y Hoàng hít hơi lạnh, Phượng Trữ Lan không chịu buông tha: “Y Hoàng… Ta thật sự rất nhớ nàng, nàng đi lâu như vậy… Giờ ta càng không buông tay, Y Hoàng, ta muốn làm nàng không còn hơi sức tách khỏi ta, như vậy…”

Kế tiếp Phượng Trữ Lan nói gì, Long Y Hoàng hoàn toàn không nghe rõ lắm, dưới kỹ xảo ve vãn điêu luyện của hắn nàng buông vũ khí đầu hàng, hô hấp càng ngày càng dồn dập, cả người run run. Nàng cắn chặt môi, chỉ sợ vừa thả lỏng sẽ không kiềm được mà rên rỉ.

"Đừng..." Đã bị ép gần đến bờ vực thẳm Long Y Hoàng có ý đồ muốn vùng vẫy lần cuối, Phượng Trữ Lan kêu lên một tiếng đau đớn, vẫn tiếp tục càn rỡ khắp người nàng, không đắn đo chần chừ chút nào.

Hơi thở ái muội trong phòng chưa tiêu tan, cửa phòng đóng chặt chẽ, không có ai đến quấy rầy, dù tiếng động trong phòng thật sự khiến người ta mơ màng đỏ mặt.

Mùa hạ, hoàng hôn dài dằng dặc, cửa phòng vẫn không mở, động tĩnh trong phòng càng không dừng lại lần nào, mãi cho đến khi sắc trời hoàn toàn mờ mịt mới yên tĩnh.

Trời đã tối, vài thị nữ bưng thức ăn đi vào nhưng lại bị đuổi ra ngoài ngay.

Long Diệp Vũ đứng trên nhánh cây đại thụ đối diện gian phòng, hắn ngẩng đầu nhìn trời lại nhìn gian phòng trước mặt, than thở.

Sáng sớm hôm sau, theo thường lệ có thị nữ vào phòng hầu hạ hai người giằng co cả ngày chưa rời giường nọ, Long Y Hoàng mặt đỏ tai hồng từ từ xuống giường, chợt phát hiện hai chân không còn khí lực! Nhẹ nhàng run run đứng trên mặt đất, không cẩn thận sẽ té nhào.

Nàng đành ngồi xuống giường, ai oán trừng mắt nhìn Phượng Trữ Lan thần thanh khí sảng thay y phục bên cạnh: “Chàng chỉnh ta!”

Phượng Trữ Lan liếc mắt nhìn nàng một cái, cười đáp: “Ta chỉ không muốn để nàng rời khỏi ta nữa.”

Long Y Hoàng xụ mặt —— đây rõ ràng là viện cớ! Quả thật là viện cớ mà!

"Giờ ta ra ngoài dùng bữa thế nào?" Hẳn là Long Diệp Vũ đang ngồi chờ ở bên ngoài đấy, Long Y Hoàng hỏi lại.

"Ta ôm nàng." Phượng Trữ Lan không nghĩ ngợi gì trả lời nhanh chóng.

"Ta thay y phục thì sao?"

"Ta giúp nàng."

"Ta... Ta ăn như thế nào nữa chứ!" Long Y Hoàng nóng nảy, sắc mặt càng thêm ửng đỏ.

"Ta đút nàng." Phượng Trữ Lan vẫn cười, cười tít mắt.

"Chàng… Chàng,” Long Y Hoàng chỉ tay vào hắn, ngón tay cũng run run: “Chàng cẩn thận ca ca sẽ trả thù!”

"Ta không sợ, ca ca nàng nếu muốn trả thù ta hẳn muội muội của hắn sẽ đau lòng, cho nên hắn sẽ không làm thế." Phượng Trữ Lan cười tà ác, suýt nữa Long Y Hoàng ngất ngay tại chỗ.

"Kỳ Hàn đâu?" Sau một lúc lâu Long Y Hoàng mới đè được cơn tức xuống nhìn xung quanh.

"Vừa rồi khi nàng chưa thức dậy ca ca nàng đã đến ôm con ra ngoài,” Phượng Trữ Lan lấy đai lưng thêu rồng mây màu bạc nhẹ nhàng thắt quanh eo, vòng eo thon gọn đã được buộc hoàn mỹ, hắn cười nói: “Lát nữa đi ra ngoài sẽ thấy nó mà.”

Long Y Hoàng buồn bã vùi đầu, vừa nghĩ nàng có thể đi ra ngoài thế này sao? Còn không bị Long Diệp Vũ cười chết.

Nàng còn chưa nghĩ xong, thình lình Phượng Trữ Lan ra hiệu cho thị nữ ra ngoài, nàng lập tức cảnh giác toàn thân, chỉ thấy Phượng Trữ Lan cầm y phục lên đi thẳng về phía mình, lại nhớ đến tối hôm qua ai đó mãnh liệt như sói, Long Y Hoàng cuống quít lui về sau: “Chàng muốn làm gì!”

"Giúp nàng mặc quần áo.” Phượng Trữ Lan cười đáp, đi đến bên giường: “Chui vào trong đó làm gì? Không định ra ngoài hửm?”

"Ta... Tự mình làm.” Long Y Hoàng giơ tay ra: “Đưa y phục đây!”

Phượng Trữ Lan lắc đầu, có lòng tốt nói: “Nàng rất mệt đó.”

"Ta không mệt!” Long Y Hoàng hét to thanh minh cho mình, Phượng Trữ Lan vẫn lắc đầu kéo nàng từ trong giường ra ngoài.

"Chàng đừng ép ta! Ta sẽ kêu người đến!” Long Y Hoàng càng nóng nảy, còn chưa kịp hô lên thì đã bị Phượng Trữ Lan kéo vào lòng.

"Nàng kêu đi, sẽ có người đến cứu nàng sao?” Phượng Trữ Lan buồn cười nhìn nàng.

"Ca ca ta!" Long Y Hoàng mắt nước mắt lưng tròng nói.

Vì thế Phượng Trữ Lan dựa sát vào nàng, cười vô lại: “Ca ca nàng thấy chúng ta như thế này, huynh ấy chỉ đành bước ra ngoài.”

"Ta... Ta ta ta..."

Long Y Hoàng nói lắp, đột nhiên cảm thấy người hơi lạnh, vội cúi đầu nhìn xuống, áo ngủ mỏng manh cũng đã bị kéo xuống vai! Nàng hấp tấp lấy tay che ngực, cả giận mắng: “Chàng cút ra ngoài!” Nàng cũng không có mặc thêm cái gì khác nữa đó! Này thì trách ai chứ!

"Không phải chưa từng thấy mà, sợ cái gì?” Phượng Trữ Lan cười cười, gỡ tay Long Y Hoàng ra, để nàng ngồi trên đùi mình, dễ dàng lột y phục trên người nàng xuống như lột vỏ trái cây.

Long Y Hoàng ủy khuất cắn môi, không dám lên tiếng, cũng đã đến mức này rồi nếu không cho hắn mặc giúp thì cũng không được!

Phượng Trữ Lan nhìn nhìn cơ thể và phần lưng trắng như tuyết của nàng, trên làn trắng nõn chi chít dấu hôn và vết bầm thì không khỏi thương tiếc, khẽ hôn lên vài nàng, Long Y Hoàng cứng người, hắn nói: “Y Hoàng, chúng ta sinh thêm một bé gái được không?”

"Này... Việc này nói sau,” Long Y Hoàng thầm thì: “Trước tiên giúp ta mặc y phục đã! Nhanh lên một chút!” Nếu nàng thế này bị lão ca không chờ được nhìn thấy thì nàng biết sống thế nào?

"Được.” Phượng Trữ Lan cười đồng ý, tiếp tục giúp Long Y Hoàng mặc từng cái từng cái.

Đã mặc xong hoàn chỉnh, không đợi Long Y Hoàng có cơ hội giãy dụa đứng lên, tay Phượng Trữ Lan đã nhanh chóng vòng xuống đầu gối ôm lấy nàng.

"Chàng làm gì!” Cơ thể lắc lư mãnh liệt, Long Y Hoàng kinh hãi vô thức ôm lấy cổ Phượng Trữ Lan, thẹn quá hóa giận.

"Ta ôm nàng ra ngoài!” Phượng Trữ Lan không để ý cười cười: “Dù sao cũng không xa.”

"Thả ta xuống!” Long Y Hoàng nóng nảy: “Ca ca còn ở bên ngoài đó!”

"Ca ca nàng nói ta không tốt với nàng,” Phượng Trữ Lan nhíu mày lại cười sáng rực: “Giờ đúng lúc để huynh ấy thấy chúng ta ân ái bao nhiêu. "

"Không được! Chàng thả ta xuống ngay! Này!” Long Y Hoàng quẫn bách hét lên, Phượng Trữ Lan mắt điếc tai ngơ ôm nàng đi thẳng ra cửa.

Ánh nắng rất chói mắt, Long Y Hoàng cảm thấy tai nóng bừng, chắc chắn đã đỏ rực rồi nhưng vừa tưởng tượng khi các thị nữ đi ngang qua thấy mình và Phượng Trữ Lan thế này chắc sẽ cười lén, đành vùi đầu vào ngực Phượng Trữ Lan không dám ngẩng lên.

Đến đại sảnh, trên bàn tròn ở chính giữa phòng đã đặt đủ loại cao lương mỹ vị, Long Diệp Vũ đang ngồi một bên ôm Kỳ Hàn nâng lên cao rồi để xuống, Kỳ Hàn liên tục cười hi hi ha ha, chính hắn cũng vui vẻ thích thú, bỗng nghe ngoài cửa có tiếng vang, cùng Kỳ Hàn quay đầu nhìn, thì thấy hai người Phượng Trữ Lan và Long Y Hoàng mình ngồi chờ đã lâu cuối cùng cũng xuất hiện.

Nụ cười tươi trên môi Long Diệp Vũ chợt ảm đạm, thấy Phượng Trữ Lan ôm muội muội mình đi vào thì nụ cười cũng tắt hẳn, vẻ mặt thối thối quay đi, hừ hừ.

Kỳ Hàn vừa thấy cha mẹ đến thì cười khanh khách, duỗi tay về hướng Long Y Hoàng, kêu một tiếng mơ hồ: “Nương…”

Long Y Hoàng lúc này mới ngẩng đầu lên, nghe Kỳ Hàn kêu mình thì trong lòng cuống quít, lén nhéo Phượng Trữ Lan nói nhỏ: “Kỳ Hàn gọi ta! Mau bỏ ta xuống!”

"Được.” Phượng Trữ Lan đáp lời, cười cười đặt Long Y Hoàng xuống ghế, đi đến trước mặt Long Diệp Vũ cúi đầu nhìn hắn.

Long Diệp Vũ không nhìn Phượng Trữ Lan, dứt khoát giả vờ đùa với Kỳ Hàn: “Kỳ Hàn, gọi cữu cữu nào.”

Kỳ Hàn mỉm cười ngọt ngào: "Lữu lữu..."

Long Diệp Vũ cảm thấy tâm tình mù mịt nhất thời tỏa sáng, nghĩ Kỳ Hàn còn nhỏ vậy mà tư chất thông tuệ cực kỳ, lại dễ thương thế này, không khóc không ồn ào, bản lĩnh nhận thức người càng giỏi, khiến hắn yêu thương vô cùng, vì thế Long Diệp Vũ cười hỏi: “Kỳ Hàn thích gì nhất nào?”

"Nương..." Kỳ Hàn đột nhiên cau mày, bỉu môi đáp, Long Diệp Vũ cứng đờ tức khắc, bỗng dưng ngẩng đầu liếc mắt sắc bén nhìn Phượng Trữ Lan, lại quay đi

"Ca," Bây giờ Phượng Trữ Lan thấy Long Diệp Vũ thì thản nhiên vô cùng, khóe mắt cong cong: “Y Hoàng muốn ôm Kỳ Hàn, để ta ôm nó đi qua đó.”

"Dừng!" Long Diệp Vũ không nhịn được cắt lời hắn, giận dữ nói: “Ai cho ngươi gọi ca? Cho tới bây giờ ta không thừa nhận ngươi là muội phu!”

Không đợi Phượng Trữ Lan mở miệng biện mình thì Long Y Hoàng đã cất tiếng: “Ca ca!”

Dù sao Long Diệp Vũ cũng hiểu rõ muội muội mình nhất, bất đắc dĩ lườm hắn, ôm lấy cơ thể mũm mĩm của Kỳ Hàn ra vẻ muốn đưa cho Phượng Trữ Lan: “Ta nể mặt Y Hoàng nhưng không có nghĩa là ta chấp nhận ngươi.”

Phượng Trữ Lan cười nhẹ, đón lấy Kỳ Hàn từ tay hắn, ôm Kỳ Hàn đặt vào lòng Long Y Hoàng.

Đã lâu không được gặp mẹ Kỳ Hàn quấn lấy Long Y Hoàng, siết chặt, đứng lên trong lòng nàng, hai tay nhỏ bé ôm lấy cổ nàng, mặt tròn mũm, đôi mắt to to, giọng ngọt: “Nương…”

"Kỳ Hàn!" Long Y Hoàng ôm chặt lấy con, hôn mạnh vào hai gò má trắng nõn của nó: “Có ngoan ngoãn không? Không làm phụ thân tức giận chứ? Có nhớ nương không?”

Kỳ Hàn gật gật đầu, dựa sát vào Long Y Hoàng, Long Y Hoàng ngoảnh đầu thấy vẻ mặt Long Diệp Vũ vẫn mang dáng vẻ nổi giận đùng đùng: “Ca, huynh sao thế?”

"Không có gì," Long Diệp Vũ nhìn Long Y Hoàng mỉm cười: “Thấy muội sinh ra con trai đáng yêu lại thông minh thế này khiến ca ca rất cao hứng.”

Lừa quỷ! Rõ ràng chính là mất hứng!

Long Y Hoàng cười nói: "Đến dùng cơm đi, Trữ Lan, chàng ngồi xuống đi."

Phượng Trữ Lan gật gật đầu, ngồi xuống ghế bên cạnh Long Y Hoàng, Long Diệp Vũ cũng sải bước tiêu sái đi đến, nhưng cố tình ngồi cách xa Phượng Trữ Lan.

"Đúng rồi, Trữ Lan,” trước khi dùng cơm, Long Y Hoàng chợt nhớ đến vấn đề rất quan trọng: “Sát hại ta ngoài Lâm Nguyệt còn có người đồng lõa với ả, chàng tra ra chưa?”

Phượng Trữ Lan hơi mất mát, lắc đầu: "Không tra được, dù ta đoán là Vân Phượng Loan nhưng lại không có bằng chứng, cũng không thể buộc tội ả được… Chắc chắn có người ở phía sau giúp ả, trước đây lúc ta đi điều tra phát hiện toàn bộ người có liên quan nếu không phải mất tích bí ẩn thì cũng là mắc bệnh qua đời, toàn bộ manh mối đều bị cắt đứt, hơn nữa cũng không có ai nguyện ý trêu chọc Duệ vương phủ… Nên kéo dài liên tục đến giờ."

Long Y Hoàng gật gật đầu, vẻ mặt nặng nề: "Hiện tại ta không chết, lại càng không có người nguyện ý đi điều tra chuyện này, bất quá cũng không sao, ta có biện pháp, chỉ có điều từ từ sẽ đến thôi..."

"Ta tuyệt đối sẽ không động đến Vân Phượng Loan nửa phần."

Nét mặt Long Y Hoàng hoảng hốt, chợt nhớ đến trước đây chính nàng đã nói thế với Phượng Ly Uyên.

—— Nhưng bây giờ, chính ả ta khinh người quá đáng, hơn nữa, ta thật sự sẽ không động đến ả, Phượng Ly Uyên, người làm sao trách ta được?

Long Y Hoàng cười lạnh, cúi đầu vuốt ve bàn tay mũm mĩm của Kỳ Hàn.

Nhắc tới Duệ vương phủ, đều không thể tránh khỏi tên Vân Phượng Loan, Long Diệp Vũ ở bên cạnh hơi trầm mặc.

"Đúng rồi, Y Hoàng, ngay lúc nàng... Ngày nàng mất tích, Vân Phượng Loan một mình chạy về trạm dịch, không lâu sau thì lâm bồn…” Phượng Trữ Lan từ tốn nói tiếp: “Ả sinh con trai, tên là Nguyên Khải."

"Ồ," Long Y Hoàng không xúc động, cúi đầu nhìn con trai mình, Kỳ Hàn ngẩng đầu dùng đôi mắt long lanh nhìn nàng, nàng không kiềm được nhoẻn miệng cười, hôn tay nhỏ của con: “Đâu có chuyện gì liên quan đến ta? Ả muốn sinh thì sinh, hơn nữa, con trai ả chắc chắn cũng kém xa Kỳ Hàn thông minh nhà mình, không phải sao?” Cười, Long Y Hoàng giơ Kỳ Hàn lên cao, Kỳ Hàn giật tay, nghe mẫu thân đang khen ngợi mình thì rất vui mừng, đôi mắt to cười híp lại.