Ed:Tinh Dạ Tử Yên.

Sr mng nha! Dạo này ta hơi bận bịu..sau đây là bản không đầy đủ của chương 100…..để mng đọc trong lúc chờ đợi eb nhé !! hi hi …. cảm ơn mng đã yêu thích và đón chờ ” đứa con đầu lòng này của cta “

Long Y Hoàng là một người rất có quan niệm thời gian, khi mệt tất nhiên phải buồn ngủ, nhưng nhất định khi trời sáng liền tỉnh. Đương nhiên có chút quy củ ngoại trừ những lúc ví dụ như bị thương, hay hôn mê,….

Hôm nay, lại là một ánh mắt trời khiến cho khí trời ngày càng tốt, trời không có mấy, tiếng chim kêu ríu rít, khiến cho ánh mắt trời cũng muốn chui vào trong cửa sổ. Long Y Hoàng mở mắt ra, cảm giác mới ngủ dậy khiến tinh thần đặc biệt thoải mái, khóe miệng nhàn nhạt, bình thương nhất định chuẩn bị rời khỏi giường, sau đó sai cung nữ vào hầu hạ rửa mặt.

Di! Sau khi ngủ say dậy thân thể dần hồi phục cảm giác mẫn cảm, Long y Hoàng chỉ cảm thấy mình đang nằm ở chỗ vô cùng ấm áp, được bảo vệ an toàn nhưng không thể động đậy.

Đình!

Đầu nàng đầy mồ hôi lạnh, đây là tình huống gì?này này….

Long Y Hoàng cúi đầu cuống, một vòng tay rắn chắc thong dài đang ôm nàng, cánh tay trắng, xương tay thon dài, còn có áo ngủ thêu hoa rực rỡ sao có thể quen đến thế?

Trong lòng không ngừng tự hỏi, nàng giật giật đầu óc, cả đêm duy trì tư thế này thật khó chịu, chính là đầu vừa chuyển, trên cổ lập tức chạm phải thứ gì đó, nhưng cũng rất ấm áp, thậm chí là thấy trên cổ không nhanh không chậm thở từng tiếng, Long Y Hoàng thân thể cứng đờ, nghiêng đầu một chút, không khỏi kinh ngạc, ánh sáng thật tốt, vừa quay lại đã thấy thật rõ ràng.

Là một cái đầu, mà mặt mũi cực kỳ xinh đẹp. Mái tóc đen xõa dài bên cạnh người, vô cùng mượt mà chỉ nhìn qua là đã biết dùng dầu thượng hảo.

Nhìn xuống một chút, là một đôi mi rõ ràng đầy khí phách, giống như vầng trăng khuyết trong đêm vậy , tựa như cành liễu xinh đẹp hơn nữ nhân vạn phần. Long Y Hoàng lòng ngập lửa giận, tiếp tục nhìn tiếp.

Đôi mắt dài nhỏ, cho thấy người đó vẫn đang ngủ say, lông mi dài dậm, xinh đẹp lẳng lơ dù đang nhắm chặt nhưng cũng giống như phượng hoàng giương cánh vậy.

Chiếc mũi thẳng đĩnh, từ góc độ của nàng nhìn lại vừa đúng lúc ánh sáng làm lóa đi một số bộ phần, giống như là dùng một nhát đao chém qua vậy, không có đường cong nhưng lại lộ ra càng thêm xinh đẹp. Nàng nhìn lại lần nữa, ánh mắt vừa chuyển tới đôi môi của hắn, thiền sắc nhàn nhạt, hơi hơi mở , thật câu hồn.

Nhìn xa hơn chút nữa, da tay trắng ngần đã có chút bệnh, hắn ngủ ngon lành, mềm yếu như không phòng bị, thậm chí còn hàm chứa vui vẻ. Long Y Hoàng nhìn kỹ Phượng Trữ Lan,cúi đầu phát hiện hai tay hắn vẫn đang ôm chặt lấy cơ thể nàng không buông, mặc cho nàng cố gắng thế nào cũng không thể thoát ra được, rốt cuộc là không nhịn được nữa đành phải bùng nổ!

“Phượng Trữ Lan” Nàng hét ầm lên: “Ngươi .biến .đi.cho.ta!”

Thanh âm cao giọng của nàng phá tan bầu trời, lại lần nữa kinh động đến Ngọc hoàng cùng những chú chim đang ríu rít trên cành kia. Khẳng định lần sau chúng sẽ không còn giám quay lại.

Phượng Trữ Lan bị thanh âm chói tai kia đánh thức, mãnh liệt mở mắt, vui vẻ ngưng đọng trên mặt, lập tức thấy Long Y Hoàng đang nghiến răng nghiến lợi hoa tay múa chân ẩn hắn xuống giường, ánh mắt hình mũi tên khiến tóc gáy hắn dựng thẳng.

Người ở trên giường vô hại, Phượng Trữ Lan còn chưa kịp phản kháng, đã cảm giác được nửa người hắn đã ở bên ngoài giường, hắn cắn răng một cái, định trở mình, nhẹ nhàng đứng trên mặt đất.

Tay áo trắng bay lên không trung, tạo thành hiện tượng kỳ quan vô cùng đẹp mắt.

“Lại làm sao vậy?” Hắn đứng về cạnh giường, nhìn vẻ mặt oán giận của Long Y Hoàng, cũng không dám tiến thêm : “Mới sáng sớm đã không để ai sống yên ổn.”

“ Làm sao? Làm sao?” Long Y Hoàng tức giận đến toàn thân phát run, hai tay chống hông, ấm ức nói: “Rõ ràng chúng ta đã quy định rõ ràng, chính là ngươi dĩ nhiên thừa dịp lúc ta ngủ lại làm chuyện xằng bậy.”

Phượng Trữ Lan đau đầu: “Ta có làm gì ngươi đâu, hơn nữa, là ngươi nửa đêm tự tìm đến, ta còn có cách nào, nếu ta có phản kháng lại một chút chẳng phải ta sẽ phải ngủ dưới đất cả đêm sao.”

“Phốc!” Một cái bóng đen bay tới, Phượng Trữ Lan còn không kịp nhìn xem đó là gì, vội vàng đỡ lấy, là một cái gối.

“Ta sai lầm rồi, ta sai lầm rồi, ta không nên nhất thời nương tay cho ngươi ở lại.” Long Y Hoàng vừa nói ánh mắt lại nghiêm lại: “Ta cần phải nghĩ đến chuyện này, ngươi căn bản là không có ý tốt…”

Phượng Trữ Lan lui về sau một bước, hoàn toàn trầm mặc.

“Cốc…cốc…” Có tiếng gõ cửa, Phượng Trữ Lan quay đầu nhìn lại.

“Thái tử điện hạ…thái tử phi nương nương, nô tỳ hậu hạ các ngài.” Thanh âm cung nữ từ ngoài cửa truyền tới.

“Vào đi” Phượng Trữ Lan nhàn nhạt nói một câu, để gối lại trên giường, thấy Long Y Hoàng đang ngồi trên giường hai tay ôm lấy mặt, khóc ấm ức hồi lâu, nhưng không ra một giọt nước mắt nào, hắn đi tới: “Được rồi ta sợ ngươi rồi, đừng khóc, dù sao khóc cũng đâu có nước mắt.”

Lại là một cái gối nữa bay đến, Phượng Trữ Lan may mắn tránh kịp, giả vờ đi tới lấy quần áo cùng dụng cụ rửa mặt, hào hứng nói: “Ta đi thay quần áo.”

Sau khi cung nữ hầu hạ xong, Long Y Hoàng đã ngồi ở trước bàn trang điểm cung nữ đứng phục vụ bên cạnh nàng, nhưng ánh mắt của nàng lại đang trừng cái người đang mặt mày méo mó vặn vẹo kia, hắn lúc này ngay cả một chút khí chất cũng không có.

Sau đó cung nữ lại mang đồ ăn sáng vào, bàn ăn thịnh soạn đầy sơn hào hải vị bày ra trước mặt vẫn còn bốc khỏi nghi ngút kia, quả thực mạo hiểm trước bầu không khí có phần “ căng thẳng” này .

Sắc mặt Long Y Hoàng lạnh như băng lại vô cùng khó coi, da mặt dần xanh lại, xem ra là đang tức giận cực điểm.

Nàng giật giật chiếc đũa, khiến nó lăn quanh bàn một vòng, sau đó dừng lại, sắc lạnh nói “Ta không ăn!”