Hà A Tú đau lòng nhìn hắn , giật giật môi , nhưng cũng không nói gì .

" Cha , chúng ta ăn no rồi , người ăn đi ." Thẩm Tư Tư cười tủm tỉm nói : " Buổi chiều hôm nay chúng ta còn bắt cá nấu canh ăn rồi ."

" Đúng vậy . Cha , chúng ta không có đói bụng ." Ba huynh đệ vội vàng nói , gương mặt đen đen còn mang theo ý cười .

Chung Căn Sinh nhìn bọn chúng biết chuyện như thế , những lời định nói ra miệng cũng nuốt xuống , đúng là không nói được gì nữa , liền đem bánh bột ăn luôn .

Thẩm Tư Tư lại thấy cảm động , nàng âm thầm thề ,tuyệt đối sau này sẽ không để cho người nhà phải vì một cái bánh lúa mạch đen mà đẩy tới đẩy lui nữa .

Buổi tối , Hà A Tú buồn rầu nói : " Ta vừa hi vọng Đại Bảo , Nhị Bảo , Tam Bảo lớn lên , nhưng cũng sợ bọn chúng trưởng thành quá nhanh ...."

Chung Căn Sinh nói : " Sao vậy ? "

" Bọn chúng trưởng thành thì trong nhà có thêm người lao động , có thể thuê thêm vài mẫu ruộng trồng trọt , cuộc sống sẽ tốt hơn , nhưng ...." Hà A Tú khó xử nói tiếp " Mùa màng nhà chúng ta không tốt , việc hôn nhân của ba huynh đệ ...."

Gương mặt đen đen của Chung Căn Sinh cũng khổ sở , nói : " Đúng vậy , lễ hỏi hiện giờ cũng không nhẹ , chúng ta trồng trọt cũng chỉ đủ ăn , về sau bọn họ phải làm sao bây giờ ? Chúng ta làm cho bọn họ chậm trễ ...."

" Còn có căn nhà này , vừa nhỏ lại vừa cũ nát , muốn cho bọn họ thành thân thì cũng phải có phòng ở tốt . Trong thôn những cô nương trong nhà tốt một chút , lại không coi trọng nhà chúng ta , còn điều kiện kém hơn thì cũng không muốn về nhà chúng ta chịu khổ .

Nếu cho bọn họ cưới người có vấn đề , ta thật băn khoăn , ... Cũng không thể cho bọn họ làm trai không vợ ! "

Hà A Tú nhìn phòng từ dưới lên trên rồi thở dài : " Thời điểm bên ngoài mưa to thì trong nhà cũng là mưa nhỏ , phòng ở dột nát ngập nước mưa , chúng ta làm thế nào cho bọn chúng lập gia đình đây ? "

Chung Căn Sinh rầu rĩ ngồi ở trên giường , hút một ngụm thuốc lá tự chế , sặc một cái khiến yết hầu phát đau .

Cuộc sống trước mắt dường như không tìm thấy đường ra , nhìn thấy mấy đứa nhỏ ngày càng lớn , mà lúc này .... Tuy rằng lúc này không có thiên tai - nhân họa gì , nhưng mà nghèo như vậy , lại không tìm thấy con đường nào để kiếm ra tiền , cũng không có hi vọng gì , qua những ngày này quả thật là rất khổ .

Bọn họ khổ cả đời cũng không tính là gì , nhưng mà mấy đứa nhỏ chịu khổ , bọn họ rất là áy náy .

" Thổ Nữu nàng ..." trên mặt Hà A Tú rối rắm , nói : " " Căn Sinh , ngươi nói xem , để cho Thổ Nữu gả cho một trong ba huynh đệ có được không ? "

Chung Căn Sinh im lặng một lúc lâu không hé răng , một lúc lâu sau mới nói : " Nàng là nữ nhi của nhà giàu phú quý , vạn nhất về sau người ta đến tìm thì sao ? "

" Nếu họ không tìm tới đây ? Thổ Nữu cũng đã tám tuổi , cho dù không gả , qua thêm vài năm nữa cũng đã đến tuổi làm mai . Ngươi nói xem , nếu bọn họ mãi mãi không tìm đến , Thổ Nữu cũng phải không gả luôn hay sao ?

Nhà chúng ta như vậy , cho dù có làm mai , nhà nào phú quý mà chịu để ý đến nhà chúng ta . Thổ Nữu gả cho người khác , không bằng gả cho nhà mình , ít nhất thật tâm chúng ta còn xem nàng như con gái mà đối đãi , nếu là nhà người khác ....."

Hà A Tú đau lòng nói : " Chúng ta như thế thì có thể chọn được nhà nào tốt đâu , cũng giống chúng ta , hoặc là giàu sang hơn một chút , chỉ sợ họ liếc mắt tinh mà khinh người , khinh thường chúng ta cũng không sao , khinh thường Thổ Nữu thì phải làm sao bây giờ ? Chúng ta lại không thể cho nàng bao nhiêu đồ cưới để chống đỡ lo lắng ...."

Hà A Tú nói đến chỗ thương tâm liền khóc lên , Chung Căn Sinh nhất thời an ủi nói : " Ngươi cũng đừng có nghĩ nhiều quá , Thổ Nữu bây giờ còn rất nhỏ , hôn sự của nàng đợi vài năm rồi nói sau ..... A Tú , đừng khóc , chung quy bởi vì ta vô dụng , nếu không thì trong nhà điều kiện đã tốt hơn , ai......!