Đinh Tác Phi nghe Lâm Dật Phi nói ra từng sơ hở của bản thân thì chỉ có cảm giác quần áo trên người như bị lột từng lớp từng lớp. Dưới ánh mắt bình tĩnh của Lâm Dật Phi và ánh mắt sắc bén của Nhan Phi Hoa, Đinh Tác Phi chỉ cảm thấy mình không còn chỗ nào để trốn.

- Tại sao cậu biết tất cả rồi mà vẫn muốn đến đây với tôi? Đinh Tác Phi cười lành lạnh nói: - Xem ra cậu chỉ là Gia Cát Lượng sau mọi chuyện thôi.

- Biết là một chuyện nhưng làm thế nào lại là chuyện khác. Nhan Phi Hoa thay Lâm Dật Phi trả lời câu hỏi này: - Nhân hữu bất vi, nhi hậu khả dĩ hữu vi(), Lâm Dật Phi biết thì biết nhưng anh ta vẫn tới đây vì đây là tất yếu. Anh ta có thể từ bỏ an nguy của bản thân nhưng lại không thể bỏ mặc tính mạng bạn bè của mình. Con người Lâm Dật Phi xử sự thận trọng chu đáo chặt chẽ nhưng nếu như nói Lâm Dật Phi cũng có nhược điểm thì rõ ràng đó là hai chữ bạn bè. Nhan Phi Hoa nói đến đây thì thở dài một tiếng: - Nhưng nếu nói đây cũng là một nhược điểm thì cho dù là tôi cũng muốn có. () Đây là câu nói của Khổng Tử, ý chỉ người có đạt được thành công hay không thì còn phụ thuộc vào việc anh ta lựa chọn mục tiêu và hành động như thế nào.

- Cô cũng có nhược điểm này, điều quan trọng là cô có làm hay không thôi. Ánh mắt Lâm Dật Phi chớp động, chậm rãi nói.

- Nếu như chúng ta có thể ra ngoài được thì có lẽ tôi có thể suy nghĩ những gì anh nói. Đôi mắt đẹp của Nhan Phi Hoa chuyển động, thản nhiên nói.

Nhưng trong lòng Lâm Dật Phi lại rùng mình một cái. Nhan Phi Hoa kinh tài tuyệt diễm, tám trăm năm trước cô đã giấu giếm tài năng, chỉ luôn núp dưới bóng của anh trai, không ai nhìn ra được gì, đến nay sau tám trăm năm cô đã bộc lộ tài năng, võ công trác tuyệt, từ đầu đến giờ cô đối với bản thân đều chiếm thế thượng phong, chuyện gì cũng nằm trong kế hoạch của cô. Nếu như đến cô cũng cảm thấy được lăng tẩm dưới lòng đất này không lớn thì rốt cuộc nguy hiểm gì khiến cô có suy nghĩ như vậy chứ?

Đinh Tác Phi nghe thấy hai người nói chuyện với nhau như bạn bè thì lưng như gai đâm, tròng mắt cũng đảo cũng liên hồi, hiển nhiên là đang suy nghĩ đối sách hoặc là đường sống. Nhan Phi Hoa cũng cười cười: - Không cần nghĩ nữa đâu, hiện giờ tôi đã không còn đường lui, chỉ có tìm được Khổng Thượng Nhâm thì chúng ta mới có thể ra được.

- Ân oán vướng mắc của hai người tôi không rõ lắm, nếu đã như vậy thì tôi ở lại đây còn có tác dụng gì chứ? Đinh Tác Phi đảo mắt, trầm giọng nói.

- Anh không có tác dụng gì thật sao? Đột nhiên Nhan Phi Hoa cười lạnh nói.

Trong lòng Đinh Tác Phi run rẩy, nói không ra lời.

- Thông thường tôi chỉ có một cách để đối phó với người vô dụng. Nhan Phi Hoa phất tay ra hiệu: - Giết cho qua chuyện, nếu không ở đây nguy hiểm trùng trùng, đỡ phải rắc rối. Trong bốn người ở đây, đương nhiên Lâm Dật Phi có ích, không thể giết được, Du Lão Thử có bản lĩnh giấu mình trong đất, còn có sự giúp đỡ của Lâm Dật Phi nên đương nhiên cũng không thể giết được.

Du Lão Thử sửng sốt, khàn giọng hỏi: - Cô nhìn thấy tôi sao?

- Đương nhiên là tôi nhìn thấy anh rồi. Nhan Phi Hoa thản nhiên nói: - Nhưng tôi sợ Lâm Dật Phi không tìm được cái cửa vào này nên mới để anh ở tiếp trong đất, những người đó tôi chỉ điểm huyệt, tuy muốn lưu lại một mạng cho bọn họ nhưng lại có người không muốn lưu. Đinh Tác Phi, nếu như anh đã không còn tác dụng gì nữa thì

- Khoan đã. Đinh Tác Phi kêu lên một tiếng nhưng cũng không dám có ý nghĩ chạy trốn trong đầu. Nhan Phi Hoa tuyệt đối không đe dọa suông, nói vậy thì đường lui hiện giờ chính là đường chết, hiện giờ chỉ còn cách tiến về phía trước thì mới giữ được cái mạng này: - Nếu như cô đã gióng trống khua chiêng đến đây thì chắc hẳn là đã xác định Khổng Thượng Nhâm ở đây, đường ra đã bị cô phong kín, chúng ta chỉ cần tiếp tục tìm thì tôi nghĩ là chúng ta không khó có thể tìm ra hành tung của Khổng Thượng Nhâm. Nếu như trái phải đều là đường chết thì tôi tình nguyện làm người dẫn đường.

- Vậy được. Nhan Phi Hoa vừa khoát tay thì một tiếng "tinh" vang lên, trên vách đá đối diện xuất hiện một dấu hiệu như hoa mai: - Anh làm việc cho cẩn thận, trên Thấu Cốt Đinh của tôi đây có tẩm Nghênh Phong Tán và Tràng Thốn Đoạn, người mà bị trúng nó thì chỉ có thể hận không thể chết đi ngay lập tức, toàn thân không thể động đậy mà chỉ có thể chịu đưng sự đau khổ khi ruột gan bị đứt thành từng khúc. Nếu như không cẩn thận rơi vào người anh thì cũng đừng trách tôi nhỡ tay.

Đinh Tác Phi chỉ cười khổ, nhìn Lâm Dật Phi một cái, thấy hắn chỉ nhìn con đường phía trước, biết một khi bản thân anh ta đã bị lộ thì cũng không cần sự giúp đỡ của hắn nữa. Trên thực tế, anh ta dẫn hắn đến đây mà hắn không bằm thây vạn đoạn anh ta đã là nhân từ lắm rồi.

Bốn người tạo thành một tổ hợp kỳ quái, tuy thông đạo của lăng tẩm rộng lớn, nhìn bốn người cùng đi song song thì không thành vấn đề nhưng trong lòng Đinh Tác Phi lại nảy ra sự quỷ dị, đồng thời cũng không khỏi cảm thán công trình này lớn như vậy, anh ta chỉ nghĩ không biết rốt cuộc ai có được vinh hạnh được chết ở đây. Đinh Tác Phi nghĩ đến đây thì dở khóc dở cười.

Đinh Tác Phi đi trước, Nhan Phi Hoa đi sau anh ta ba bước, Lâm Dật Phi và Du Lão Thử sóng vai đi cùng nhau. Vốn hắn muốn để Du Lão Thử đi sau Nhan Phi Hoa còn mình đi sau cùng nhưng Du Lão Thử lại sợ hãi không dám lên trước.

Khi Nhan Phi Hoa đi còn quay lại cười: - Lâm Dật Phi, bình thường tôi sẽ không cho ai đi đằng sau tôi đâu, điều đó sẽ gây uy hiếp với tôi nhưng anh là ngoại lệ đấy.

Đinh Tác Phi không rảnh mà nghiên cứu thâm ý trong lời của Nhan Phi Hoa, anh ta cẩn thận dẫn đường phía trước, không còn sự lỗ mãng như vừa nói với Lâm Dật Phi nữa. Anh ta là một người rất thận trọng, anh ta cũng biết đưa Nhan Phi Hoa đến trước mặt Khổng Thượng Nhâm là con đường sống duy nhất của anh ta.

Thông đạo rắc rối phức tạp, phía trước thỉnh thoảng xuất hiện mấy lối rẽ. Đinh Tác Phi có chút do dự thì giọng của Nhan Phi Hoa đã vang lên: - Chỉ đi bên trái là được.

Đinh Tác Phi do dự một chút rồi cất bước đi trước.

- Chỗ này có chút giống với mê cung độ kiếp. Nhan Phi Hoa không quay đầu lại, ngã rẽ phía trước không nhiều, mỗi lần ngã rẽ xuất hiện thì đều có ba cái.

Du Lão Thử rùng mình trong lòng, quay đầu nhìn Lâm Dật Ph một cái, thấy hắn vẫn coi như điềm tĩnh thì ít nhiều cũng có chút yên tâm.

- Vậy sao? Tôi cũng không rõ lắm. Lâm Dật Phi cười cười, toàn thân đề cao cảnh giác nhưng ngoài mặt cũng không có gì khác thường: - Cô bảo Giang Hải Đào đến lấy bản đồ của mê cung độ kiếp, lẽ nào không tự mình đến kiểm tra một chút sao?

Thân hình Nhan Phi Hoa sững lại rồi dừng bước nhưng Đinh Tác Phi vẫn đi về phía trước, hiển nhiên anh ta không biết Nhan Phi Hoa đã dừng lại. Bốn người im lặng đi trong lăng tẩm như những cô hồn, chỉ nghe được âm thanh bước chân của hai người. Mỗi một bước chân của Nhan Phi Hoa và Lâm Dật Phi còn nhanh nhẹn hơn cả báo, xem ra còn nhẹ nhàng hơn cả lá rụng.

Nhan Phi Hoa chậm rãi bước, hơi mỉm cười: - Xem ra tôi cũng không lừa được anh.

- Thực ra cô luôn không từ bỏ cái mê cung độ kiếp kia.

Lâm Dật Phi trầm giọng nói: - Nhưng đáng tiếc là ở đó không có thứ mà cô muốn.

- Thật sao? Nhan Phi Hoa cũng không quay đầu lại: - Vậy mà anh vẫn còn bảo vệ mê cung độ kiếp trước sau như một, cho dù cứu mạng Giang Hải Đào mà anh cũng chỉ cho anh ta cái bản đồ giả.

- Không phải là giả, đó chẳng qua là nơi cứu anh ta một mạng. Lâm Dật Phi thản nhiên nói: - Nhưng rơi vào tay người có ý đồ khác thì đương nhiên là cảm thấy giả rồi.

Nhan Phi Hoa cười khanh khách: - Lâm Dật Phi, thực ra tôi cũng nghĩ rất lâu rồi. Tôi cho rằng vấn đề chắc chắn là xuất hiện ở chỗ anh chứ không phải nguyên nhân do người khác. Anh là người duy nhất ra từ mê cung độ kiếp, luôn có chút cổ quái nên tôi khó tránh khỏi muốn đến đó xem một chút. Hiển nhiên anh trai tôi cũng nghĩ đến điều này nên anh ấy cũng tìm người đi thăm dò nhưng hiển nhiên là chúng tôi đều thất bại.

Hiển nhiên Đinh Tác Phi và Du Lão Thử cũng không biết ân oán giữa hai người. Du Lão Thử biết một số chuyện nhưng chỉ nghĩ lẽ nào cái người họ Nghiêm kia là anh trai cô ta sao? Nhưng anh ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng anh trai Hoàn Nhan Liệt của Nhan Phi Hoa đã phái mấy người Mã Lão Tam đi tìm từ mấy chục năm trước, chính vì chuyện này mà bố của Phương Chấn Đình mới chết trong đó.

- Anh trai cô? Lâm Dật Phi hỏi một câu, cuối cùng nhịn không được nói: - Anh trai cô ở đâu?

Không đợi Nhan Phi Hoa trả lời thì Đinh Tác Phi lại gặp phải một ngã ba. Anh ta cũng có chút choáng váng, không nhịn được quay đầu hỏi: - Hay là lần này chọn con đường bên phải đi.

- Đương nhiên rồi. Nhan Phi Hoa cười cười.

Đinh Tác Phi thấy dọc đường không có chuyện gì thì không do dự tiến lên phía trước, mới bước được hai bước thì đột nhiên thấy gió to nổi lên rồi kêu lên một tiếng thảm thiết. Du Lão Thử giật nảy người, nhìn về phía trước, thông đạo vẫn tối đen như mực nhưng Đinh Tác Phi đã biến mất.

- Hóa ra con đường bên phải này có cơ quan lật, thú vị, thú vị đấy. Không biết dưới tấm ván lật là trường mâu như rừng hay là mũi đao ngang dọc nữa, không biết đi tiếp thì còn có tên bắn lén, nước độc hay rắn độc, khí độc gì không nữa. Tôi cứ tưởng rằng cả đời này cũng không còn nhìn thấy những trang bị này nữa chứ, không ngờ xuống lăng tẩm dưới lòng đất này, tuy không bằng được mê cung độ kiếp nhưng cũng không kém quá xa.