Đại Ngưu vốn đầy lửa giận, lúc này lại vừa sợ vừa mừng. Từ khi nào Tiểu Phi lại có khả năng như vậy mà mình không biết. Nhìn thấy tên lưu manh khóc lóc như thằng hề, nhịn không được cười nói: - Thôi, tha cho y, không đáng chấp nhặt với hạng người như vậy.

Không phải cậu ta mềm lòng, cậu ta và Tiểu Phi mới là sinh viên, nếu có thể thì không nên kéo rắc rối tới. Làm tốt thì nói ngươi là thấy việc nghĩa hăng hái làm. Làm không tốt lại nói ngươi ở bên ngoài trường học đánh nhau. Bị đánh một dấu đen vào hạnh kiểm thì đúng là một chuyện lớn.

Chậm rãi buông cổ tay, Lâm Dật Phi ngồi về chỗ cũ: - Lần sau đừng để cho ta nhìn thấy ngươi làm xằng làm bậy. Bằng không không đơn giản như vậy đâu.

Thứ Đầu mừng rỡ, cuống quít đứng lên, liên tục nói: - Không dám, không dám, sau này tôi sẽ cải tà quy chính, thay đổi triệt để, lần nữa làm người. Chỉ là trong mắt thoáng qua một tia ác độc, xoay người vung tay, đang định cùng đồng bọn rời đi.

Lâm Dật Phi lạnh lùng nói: - Đứng lại.

Thứ Đầu rùng mình một cái, xoay người, khuôn mặt âm tàn cố nặn ra vẻ tươi cười: - Còn chuyện gì, đại ca?

- Làm hỏng đồ đạc ở đây không định đền à? Nhìn đống bừa bộn xung quanh, Lâm Dật Phi nhíu mày.

- Có chứ, có chứ. Thứ Đầu cuống quít lấy tiền trong túi, nhìn chủ quán hỏi: - Ông chủ, những thứ hỏng hóc ở đây cộng lại bao nhiêu tiền?

Nhìn thấy y chậm chạp không móc ra tiền, chủ quán cuống quít nói: - Thôi, thôi, đều là mấy thứ không đáng giá, không cần đền cũng được.

Mặc dù âm thầm khen ngợi Lâm Dật Phi ra tay trừng trị đám vô lại này, nhưng chủ quán biết mình không đắc tội nổi bọn chúng. Tiểu tử kia dù lợi hại, nhưng tí nữa hắn vỗ mông rời đi, mà mình thu tiền của bọn chúng, vậy sau này việc buôn bán cũng được nghĩ nữa. Nếu bọn chúng không ngừng tới quấy rồi, cho dù có báo cảnh sát cũng chẳng có tác dụng gì. Cùng lắm thì giáo huấn một trận. Cho dù mấy tên du côn không phá hỏng đồ trong quán, chỉ cần mỗi ngày tới đây ngồi, thì còn khách nào dám tới ăn.

- Vậy thì cảm ơn. Đại ca, chúng tôi có thể đi được chưa? Thứ Đầu có vẻ đắc ý hỏi.

Lâm Dật Phi nhìn chủ quán, phất phất tay, chẳng muốn nhiều lời. Đợi cho đám du côn rời đi không thấy bóng dáng, Đại Ngưu đi tới, vỗ mạnh vào vai của Lâm Dật Phi: - Tiểu Phi, không ngờ ông lại giỏi võ như vậy. Sao hai năm qua tôi chưa từng thấy ông biểu lộ qua nhỉ.

Lâm Dật Phi mỉm cười: - Tại chưa có cơ hội đó thôi.

- Có phải ông vụng trộm học TaeKwonDo trong trường phải không? Xem ra đã luyện được một thời gian rồi. Đại Ngưu có chút hâm mộ. Nhớ tới bộ dáng uy phong của Lâm Dật Phi vừa nãy, trong lòng cười khổ. Chẳng lẽ việc cậu ta nói anh hùng cứu mỹ nhân là thật?

Mấy chiêu đập đá, đập gỗ cậu ta đã nhìn thấy rất nhiều ở câu lạc bộ TaeKwonDo. Hai năm qua Tiểu Phi làm người lặng lẽ, ngoại trừ theo đuổi Phong Tuyết Quân ra, thời gian còn lại rất ít khi nhìn thấy. Chẳng lẽ thực sự cậu ta đã học TaeKwonDo?

Dù không khí học tập ở đại học Chiết Thanh rất sôi nổi. Nhưng những hoạt động sau khi học hành cũng muôn màu muôn vẻ. Có đủ các câu lạc bộ trong trường. Chẳng hạn như câu lạc bộ đồng hương, câu lạc bộ cờ vây, trà đạo, âm nhạc, võ thuật, bóng rổ, bóng đá, vân vân. Câu lạc bộ TaeKwonDo mới được xây dựng mấy năm gần đây. Lúc đầu nó cũng thuộc về câu lạc bộ võ thuật, nhưng đôi bên xảy ra mâu thuẫn nên mới tách ra.

Đại Ngưu vốn cũng định tham gia, nhưng bất đắc dĩ yêu cầu ở đó rất nghiêm khắc. Kiên trì không được lâu thì đành phải bỏ. Lúc này nhìn thấy Tiểu Phi thể hiện bản lĩnh, nhịn không được tâm động.

- TaeKwonDo? Lâm Dật Phi lắc đầu: - Chúng tôi ăn xong rồi, còn ông?

- Thôi, không ăn ở đây nữa, đổi sang quán khác. Ở lại đây ăn cũng không có khẩu vị gì. Đại Ngưu thở dài nói: - Hảo tiểu tử, lần sau không cần phải ẩn dấu, lúc trở về tôi sẽ tìm ông tính sổ. Vươn nắm đấm thị uy, liền cùng Thúy Hoa nghênh ngang rời đi.

- Buổi chiều anh có rảnh không?

Bách Lý Băng chợt hỏi.

- Buổi chiều tôi phải tới sân thể dục. Cuộc thi đấu Nan Vong Bôi sắp bắt đầu rồi, Phó bí thư của khoa chúng tôi muốn chúng tôi luyện tập. Lâm Dật Phi chợt nhớ tới lời dặn dò của A Thủy, đã đáp ứng mặt người dạ thú rồi, vẫn nên thực hiện.

- Sân thể dục? Bách Lý Băng và Lâm Dật Phi chậm rãi ra khỏi quán ăn, đi về hướng trường học: - Vừa vặn tôi cũng rảnh, có thể đi cùng anh.

Lâm Dật Phi tuy không muốn như vậy, nhưng thấy thiếu nữ hào hứng bừng bừng, không đành lòng cự tuyệt, đành phải gật đầu.

- Thực ra khoa báo chí của các anh không có hy vọng gì. Bách Lý Băng chợt toát ra một câu.

- Tại sao nói vậy? Về thực lực của mấy đội bóng rổ Chiết Thanh, Lâm Dật Phi hoàn toàn không biết.

Bách Lý Băng gật đầu: - Chẳng qua nếu có anh góp sức, thì đội bóng của khoa anh chắc thua không quá khó coi. Tuy có lòng tin với Lâm Dật Phi, nhưng đối với đội bóng rổ của khoa báo chí, cô không có hy vọng gì. Dù sao bóng rổ không phải là môn thể thao của một người.

Lâm Dật Phi cười cười: - Với tôi sao cũng được. Chỉ sợ vị Phó bí thư kia không chịu được đả kích mà thôi. Đúng rồi, đã khoa báo chí khoa nào có hy vọng?

- Đương nhiên là khoa quản trị của tôi rồi. Bách Lý Băng mỉm cười: - Đội bóng rổ của khoa tôi có ba người thuộc đội bóng rổ của trường. Bọn họ đã từng đại biểu trường học tham gia trận đấu bóng rổ của sinh viên cả nước. Mà khoa báo chí của anh không có một ai. Hơn nữa, cho dù anh không lùn, nhưng so với bọn họ, anh vẫn thấp hơn nhiều.

Cô vung tay ước lượng: - Anh xem, tôi mới tới cằm của anh. Tôi đoán chừng anh cũng chỉ mới tới cằm của người ta. Đương nhiên, các anh cũng không phải là hoàn toàn không có hy vọng.

- Vẫn câu nói kia, cao lớn không thay được cơm.

Lâm Dật Phi cười nhạt: - Bằng không chỉ cần so sánh chiều cao, thi đấu làm cái gì.

- Anh nói không sai, tôi cũng không hiểu vè bóng rổ lắm. Bách Lý Băng sợ những lời của mình đả kích Lâm Dật Phi: - Thắng bại là chuyện thường của binh gia. đại học Chiết Thanh có tổng cộng hai mươi bảy khoa. Chính thức có thể chống lại khoa quản trị chỉ có khoa tin học, khoa kiến trúc, khoa xây dựng, khoa vật lý. Bọn họ đều rất mạnh. Bốn vị trí đầu mỗi năm đều thuộc về mấy khoa này. Đúng rồi, còn có khoa ngoại ngữ, khoa của bạn… Cô khẽ cắn môi: - Của Phong Tuyết Quân.

Thấy thiếu niên không có chút phản ứng, Bách Lý Băng âm thầm mừng rỡ: - Lúc rảnh anh thường làm gì?

Lâm Dật Phi không biết thâm ý trong đó, hơi sửng sốt: - Cũng không có việc gì, thời gian chủ yếu là ở trong thư viện.

- Không ra ngoài chơi với bạn bè à? Bách Lý Băng cố ý nhấn mạnh hai chữ “Bạn bè”.

- Trừ khi nhà trọ bị cháy, chắc A Thủy không đi ra ngoài. Nhắc tới A Thủy, Lâm Dật Phi nhịn không được cười nói: - Tôi thực sự không rõ lắm, máy tính có gì mà khiến cậu ta mê mẩn như vậy. Còn Đại Ngưu thì đã có bạn gái, tôi cũng không thể xen ngang bọn họ được. Thiếu niên dừng một chút, chậm rãi nói: - Ngoại trừ hai người đó ra, tôi không còn bạn bè nào khác.

Bách Lý Băng cắn môi:

- Tôi không phải là bạn của anh sao?

Lâm Dật Phi giật mình, mỉm cười nói: - Cô coi như là chủ nợ của tôi, tôi trốn cũng không thoát được.

Bách Lý Băng khẽ cười, đấm nhẹ vào người hắn: - Vậy thì ngày nào tôi cũng quấn quít lấy anh, xem anh làm gì được tôi. Đúng rồi, Phong Tuyết Quân có tính là bạn của anh không? Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn Lâm Dật Phi, lông mày có chút run.

- Phong Tuyết Quân? Lâm Dật Phi lắc đầu: - Thực ra tôi không có quan hệ gì với cô ta.

Không phải hắn muốn đẩy trách nhiệm. Trên thực tế là Tiêu Biệt Ly và Phong Tuyết Quân thực sự không có quan hệ gì. Hắn cũng không hy vọng cùng với Phong Tuyết Quân kia có quan hệ.

- Anh nói dối. Trong mắt của Bách Lý Băng lộ vẻ giảo hoạt: - Anh đừng tưởng rằng tôi không biết. Nếu hai người không có quan hệ gì, thì sao anh lại được mọi người gọi là vương tử si tình? Tuy nhiên. Thiếu nữ chợt cười: - Tôi lại rất vui khi nghe anh nói vậy, dù có thể đó là lời nói dối.

Nhìn ánh mắt của cô, trái tim của Lâm Dật Phi đập nhanh hơn bình thường: - Thực ra tôi…

- Tới sân thể dục rồi. Bách Lý Băng nhìn xung quanh, chợt tung tăng như chim sẻ: - Tôi đang muốn xem trung phong đứng đầu của khoa báo chí có bản lĩnh như thế nào.

Duỗi tay nắm chặt lấy tay của Lâm Dật Phi, Bách Lý Băng tung tăng đi về phía trước.

Nhìn Bách Lý Băng biểu lộ như một đứa bé, Lâm Dật Phi chỉ có thể lắc đầu, đi cùng cô tới sân thể dục.