Lưu Minh Lý cười nói: - Chủ tịch tập đoàn Bách Lí đương nhiên là Bách Lí Hùng rồi.

- Nhưng…Nhưng tôi không biết ông ta. Bì Nhị ngập ngừng nói. Tuy nhiên lúc này cậu ta rất hy vọng mình quen biết với Bách Lí Hùng.

Lưu Minh Lý không giải thích, chỉ cười nói: - Chủ tịch chúng tôi nghe nói hoàn cảnh gia đình cậu rất khó khăn, cũng biết lần nằm viện này là một gánh nặng không nhỏ. Cho nên ông ấy đã nói chuyện qua với viện trưởng Triệu. Số viện phí sẽ tính toàn bộ vào tập đoàn Bách Lý.

Bì Nhị tưởng rằng mình đang nằm mơ:

- Ý của anh rằng mẹ tôi nằm viện không mất tiền? Trong lòng đang khó hiểu, nhưng khi nhìn thấy Lâm Dật Phi, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, xoay người cười nói: - Mẹ, mẹ nghe thấy gì không, chúng ta không cần phải lo chuyện tiền nong nữa rồi. Mẹ cứ yên tâm mà dưỡng bệnh.

Nhưng trong lòng thì suy nghĩ, chẳng lẽ anh Lâm biết mẹ mình cố chấp muốn xuất viện, nên mới thuê người nào đó đóng giả?

Dù Lâm Dật Phi nhỏ hơn cậu ta vài tuổi, nhưng về bất kỳ phương diện nào, cậu ta đều cam tâm tình nguyện gọi người sinh viên này một tiếng anh. Nếu có người vì cậu ta giải quyết chuyện mẹ cậu ta nằm viện, cho dù có gọi một tiếng cha nuôi, cũng không sao cả. Chỉ có điều người đó có thu cậu ta là con nuôi không, đã không thuộc phạm vị lo lắng của cậu ta rồi.

Mẹ của Bì Nhị nửa tin nửa ngờ: - Khoai tây (Nhũ danh), điều này là thật?

Bì Nhị cười lớn: - Đương nhiên là thật. Công trường mà con đang làm thuộc về tập đoàn Bách Lý. Mọi người làm cùng con đều nói, chủ tịch Bách Lí là Bồ Tát chuyển thế, thích giúp đỡ người khác. Thật không ngờ, một người dân công như con, ông ấy cũng quan tâm.

Quay đầu nhìn Lâm Dật Phi, giải thích: - Từ nhỏ tôi thích ăn khoai tây, cho nên khoai tây liền thành nhũ danh của tôi. Mẹ tôi hay gọi tôi như vậy.

Lưu Minh Lý mỉm cười: - Bác à, bác cứ ở đây dưỡng bệnh đi. Tiền thuốc men giao cho chúng cháu, hai người không phải trả một đồng nào cả. Tiện tay lấy một phong bì, kín đáo đưa cho Bì Nhị: - Mua thức ăn bồi bổ cho mẹ cậu.

Còn chưa đợi Bì Nhị phản ứng, Lưu lái xe đã đi tới cửa, giơ tay mời. Lâm Dật Phi mỉm cười, đẩy cửa đi ra ngoài. Y tá Tiếu hơi do dự, cũng đi theo phía sau bọn họ.

Phát hiện y tá đi cùng, Lưu Minh Lý xoay người nói: - Vữa nãy cô giúp tôi tìm Lâm Dật Phi, tôi còn chưa cảm ơn cô.

Y tá Tiếu đỏ mặt: - Không có gì, đó là điều tôi nên làm.

- Hiện tại.

Lưu Minh Lý hơi do dự: - Chủ tịch của tôi muốn gặp Lâm tiên sinh có chút chuyện.

Y tá Tiếu hiểu ý của anh ta, chỉ về phía trước: - Tôi muốn tới phòng thuốc, không biết anh muốn tới đâu?

Lưu Minh Lý mỉm cười áy náy: - Là tôi hiểu lầm, tôi muốn dẫn Lâm tiên sinh tới văn phòng của viện trưởng.

Tiếu Nguyệt Dung yên tâm, thản nhiên cười: - Văn phòng của viện trưởng ở tầng hai, qua cầu thang rồi rẽ trái. Người này dù là cấp dưới, nhưng khí chất còn hơn một ông chủ. Tuy nhiên nếu đi lên văn phòng của viện trưởng, thì chắc không có ý xấu với Lâm Dật Phi.

Lâm Dật Phi đi theo Lưu lái xe lên tầng hai, tới trước cửa phòng, Lưu Minh Lý nói: - Chờ một chút. Rồi anh ta đẩy cửa đi vào, sau một lát đi ra: - Chủ tịch mời Lâm tiên sinh đi vào.

Lâm Dật Phi mỉm cười, chậm rãi đi vào. Lưu Minh Lý thì đứng ở cửa, không đi theo. Trong phòng chỉ có một người trung niên ngồi đó. Ông ta có khuôn mặt vuông vắn, lông mày dày, dáng người khôi ngô. Ông ta nhìn thấy Lâm Dật Phi đi vào, liền đứng lên, khuôn mặt nghiêm túc lộ vẻ tươi cười, vươn tay nói: - Chào cậu, Lâm tiên sinh.

Nếu người ngoài nhìn thấy cảnh này thì tưởng mình hoa mắt. Đường đường chủ tịch của tập đoàn Bách Lý lại khách sáo với một sinh viên năm thứ ba như vậy. Nhưng nếu ông ta không phải là chủ tịch tập đoàn Bách Lý, thì viện trưởng Triệu làm sao có thể nhường văn phòng cho ông ta!

Lâm Dật Phi không kiêu ngạo không siểm nịnh cũng đáp lại, mỉm cười nói: - Chào ông, chủ tịch Bách Lí. Ánh mắt lơ đãng nhìn chân của Bách Lí Hùng. Ông ta đi vô cùng chậm, cố nhiên là vì trang nghiêm, nhưng cũng bởi vì ông ta bị thương ở phần đùi.

Lần bắt tay này hoàn toàn là lễ phép, chứ không có ý thử. Nhưng Lâm Dật Phi như có điều suy nghĩ. Thực lực của ông ta thoạt nhìn không hề thua kém Lưu Minh Lý.

- Tôi vốn xuất thân từ trong quân đội. Bách Lí Hùng nhìn thoáng qua Lâm Dật Phi, giống như đoán được suy nghĩ trong lòng hắn: - Chân bị thương là di chứng của chiến tranh.

Chậm rãi ngồi xuống, vỗ vỗ đùi phải. Càng về già, chỗ đùi đó càng đau nhứt mỗi khi trời ẩm ướt.

Lâm Dật Phi gật đầu: - Không biết lần này chủ tịch Bách Lí tìm tôi…

- Đừng gọi tôi là chủ tịch. Bách Lí Hùng vung tay lên, động tác giống hệt như một quân nhân: - Cậu không phải là cấp dưới của tôi, tôi cũng không phải là chủ tịch của cậu.

- Vậy tôi gọi ông là bác vậy. Lâm Dật Phi mỉm cười.

- Ừ.

Lần này Bách Lí Hùng không phản đối, chỉ về cái ghế sô pha bên cạnh: - Cậu ngồi đi.

Lâm Dật Phi chậm rãi ngồi xuống, Bách Lí Hùng đứng lên rót một chén nước để trước mặt của hắn. Lâm Dật Phi không cảm thấy gì, nhưng nếu người khác nhìn thấy có thể rơi tròng mắt. Cho dù là chủ tịch thành phố Giang Nguyên tới nhà Bách Lí Hùng chơi, cũng không được đãi ngộ như vậy.

Căn phòng trở nên yên tĩnh. Bách Lí Hùng như đang suy nghĩ nên nói như thế nào. Lâm Dật Phi thì ngồi đợi ông ta nói. Đoán chừng là có liên quan tới Bách Lý Băng. Bằng không Bách Lí Hùng gọi hắn tới đây làm gì?

- Tôi nhớ năm tôi xuất ngũ, quốc gia mới bắt đầu cải cách. Bách Lí Hùng chậm rãi nói.

Lâm Dật Phi gật đầu, nhưng không hiểu lắm. Hắn không biết đó là giai đoạn một nghèo hai trắng. Lập nghiệp ở thời kỳ đó khó khăn hơn bây giờ rất là nhiều.

- Lúc tôi xuất ngủ, tràn đầy ý chí kiến công lập nghiệp, không cam lòng bình thường cả đời. Lúc đó cũng là lúc Băng nhi được sinh ra. Bách Lí Hùng mỉm cười nhẹ nhàng, giống như đang nhớ lại những kỷ niệm ấm áp khi xưa.

Lâm Dật Phi chỉ lặng lẳng lắng nghe, nhưng trong lòng cảm thấy kỳ quái. Bách Lí Hùng sao phải nói chuyện này với một người mới lần đầu gặp?

- Quê tôi ở phương bắc, lúc còn nhỏ, Băng Nhi rất dễ thương, ai thấy cũng yêu mến.

Sắc mặt của Bách Lí Hùng trở nên ảm đạm, thoáng cái lại khôi phục bình thường:

- Con bé sinh vào ngày mùng tám tháng chạp. Lúc đó trời rất lạnh, than dự trữ đã đốt hết sạch. Đường đường một người nam tử như tôi lại không mua nổi than đá. Ông ta cười khổ một tiếng: - Thật đáng buồn, phải không?

- Hào kiệt có lúc này lúc nọ, vô tình chưa hẳn chân hào kiệt. Lâm Dật Phi chậm rãi nói: - Đàn ông nhất thời gian khổ có là gì. Vung chùy giết Tấn Bỉ cứu Triệu Chu Hợi là một kẻ mổ heo. Hàn Tín dùng thập diện mai phục vây giết Hạng Vũ, năm đó cũng chịu qua nỗi nhục chui háng. Nếu không phải nếm trải những sự khổ sở năm đó, thì tôi nghĩ rằng đã không có Bách Lí Hùng của hôm nay.

Đôi mắt của Bách Lí Hùng sáng lên, lớn tiếng quát: - Nói hay lắm!

Ánh mắt nhìn Lâm Dật Phi đã không còn như trước: - Mẹ của Băng Nhi bảo tôi đặt tên cho con gái. Tôi nhìn bên ngoài trời đổ đầy tuyết, tôi liền đặt cho con bé là Băng. Trong khoảnh khắc đó tôi đã khóc. Cho dù lúc ở tiền tuyến, bị đánh gãy chân, tôi cũng không khóc.

Ngẩng đầu nhìn Bách Lí Hùng, Lâm Dật Phi có chút cảm khái. Từ trên người Bách Lí Hùng, hắn phát hiện ra một số điều mà người ở thời đại này đã mất đi.

- Cả đời này tôi mới chỉ khóc có hai lần. Lần thứ nhất là chiến hữu vì cứu tôi mà trúng đạn hy sinh. Đôi mắt của Bách Lí Hùng lộ vẻ đau xót: - Lần thứ hai là lúc Băng Nhi được sinh ra, tôi muốn đun nước nóng, nhưng lại không có than. Bách Lí Hùng khôi phục lại sự kiên nghị:

- Khoảng khắc đó, tôi đã thề rằng, cả đời này sẽ không để cho con cái lần nữa chịu khổ.

Lâm Dật Phi như có điều suy nghĩ. Bách Lí Hùng nói rất kỳ quái, lần nữa? Chẳng lẽ ông ta không chỉ có một mình Bách Lý Băng?

- Tôi bắt đầu liều mạng làm việc. Lên tỉnh đào than, lên núi chặt gỗ, bày bán vỉa hè. Về sau làm công tác vận chuyển. Nhờ vào các thủ trưởng và anh em trong quân đội giúp đỡ, làm vài năm thì có lối ra. Lại qua vài chục năm, mới thành tựu tập đoàn Bách Lý như ngày hôm nay.

Nói tới tập đoàn Bách Lý, hai mắt Bách Lí Hùng như tỏa sáng, sự tự hào thể hiện rõ ràng. Đây là kết quả do ông ta và các chiến hữu cùng nhau phấn đấu.

Lâm Dật Phi trầm mặc nửa ngày, rốt cuộc nói: - Ông đã thực hiện được lời thề lúc trước, cũng đã có một sự nghiệp lừng lẫy, vậy vì sao ông còn không vui?

Bách Lí Hùng chấn động, ánh mắt chuyển sang người thiếu niên. Ông ta thấy người thiếu niên này có một sự thông minh và thành thục mà các thiếu niên thời nay ít thấy!

- Tôi không vui, là vì Băng Nhi! Bách Lý Băng thở dài, khí thế hào hùng vừa nãy đã không thấy. Lúc này Lâm Dật Phi mới phát hiện, eo của ông ta tuy thẳng tắp, nhưng lưng hơi gù, thái dương đã có tóc bạc.

Trong một khoảnh khắc, Bách Lí Hùng giống như một ông cụ đã tuổi xế chiều kể lại chuyện cũ. Làm cho người ta nhìn không ra ông ta là một nhân vật lừng lẫy, có thể hô phong hoán vũ trong giới thương trường.

Con người cuối cùng cũng phải già, cho dù anh hùng cũng không ngoại lệ.